Cho nên khi nàng gặp người có tướng mạo hơi giống với gã, nàng không kiềm chế được mà tiếp cận với người này.

Thật giống như đang ở gần với người ấy.

Vân Thiên Vũ kéo tay của Diệp Gia: “Biểu tỷ, giả thì mãi mãi cũng chỉ là giả, huống hồ người này còn không thật tâm đối đãi với tỷ, y chỉ đang lợi dụng tỷ mà thôi, chẳng lẽ tỷ cam tâm tình nguyện để cho người như vậy lợi dụng cả đời hay sao? Lúc đầu muội dạy tỷ dùng độc, không phải là để  người khác lợi dụng tỷ, nếu tỷ đã biết rõ y lợi dụng tỷ mà vẫn tình nguyện để y lợi dụng, vậy thì tỷ không phải là biểu tỷ của muội, tỷ hãy đi đi.” 

Vân Thiên Vũ nói xong câu cuối cùng thật sự có hơi tức giận.

Bởi vì bây giờ nàng thấy, thật ra biểu tỷ biết rõ Cổ Thiên đang lợi dụng tỷ ấy, nhưng lại cam tâm tình nguyện cho y lợi dụng.

Vậy thì nàng không còn gì để nói. 

Vân Thiên Vũ vừa nói xong, Diệp Gia liền lắc đầu: “Không, Vũ nhi, muội đừng đuổi ta, đừng đuổi ta đi. Ta thật sự sẽ không có liên quan gì đến y nữa. Mặc dù lúc trước y đã cứu ta, nhưng sau đó ta đã giúp y rất nhiều việc, còn giúp y đối phó với các huynh đệ. Khiến y thuận lợi ngồi vào vị trí thiếu chủ Hắc Diễm thành. Cho nên ta không còn nợ y, sau này ta sẽ không để ý đến y nữa.”

Vân Thiên Vũ nghe nàng nói như vậy, cuối cùng cũng yên tâm.

Nàng đưa tay nắm lấy tay Diệp Gia: “Vậy tỷ hãy nói đi, sáng nay y tìm tỷ có việc gì?” 

“Y bảo ta hạ tả dược với Ly thân vương gia, y nói đây là chủ ý của Đoan Mộc Tuấn, Đoan Mộc Tuấn bị Ly thân vương gia đánh bại nên không cam lòng, liền đưa ra chủ ý bảo Cổ Thiên sai ta hạ tả dược với Ly thân vương gia. Bọn chúng nói nếu là hạ độc thì chúng ta có thể phát hiện ra, nhưng nếu chỉ hạ tả dược sẽ không dễ dàng bị phát hiện, đợi đến khi Ly thân vương gia đánh nhau với người khác, bụng sẽ đau dữ dội, chỉ sợ hắn làm thế nào cũng không giữ được vị trí thứ nhất.”

Sau khi Diệp Gia nói xong, sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, nàng nở nụ cười lạnh như băng: “Đoan Mộc Tuấn, Cổ Thiên, ta sẽ không bỏ qua cho hai tên khốn kiếp này.”

“Biểu tỷ, cảm ơn tỷ, may có tỷ nói cho muội biết việc này.” 

Diệp gia lắc đầu, nghiêm túc nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vũ Mao, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hạ dược với Ly thân vương gia, muội có tin ta không?”

Vân Thiên Vũ khẽ cười, đưa tay nắm lấy tay của Diệp Gia: “Biểu tỷ, muội biết tỷ sẽ không bao giờ lừa gạt muội, tỷ là người muội tin tưởng nhất trên đời này, nếu không vì sao mà muội lại để tỷ thay muội xử lý những việc của mình.”

Sau khi nàng nói xong, Diệp Gia nở nụ cười. 

Như vậy là đủ lắm rồi, để cho tên Cổ Thiên đi gặp quỷ đi.

Y thật sự tưởng nàng thích y sao? “Vũ nhi, vậy bây giờ nên làm thế nào?” 

“Thế này đi, chúng ta ăn một chút đồ, sau đó tỷ hãy nói với Cổ Thiên là tỷ đã âm thầm hạ dược, như vậy bọn chúng sẽ cho người thách đấu với Tiêu Cửu Uyên, muội sẽ bảo Tiêu Cửu Uyên xử lý hết những người thách đấu, để các tuyển thủ khác thấy chúng ta tuyệt đối không phải là loại dễ bắt nạt, xem còn ai dám thách đấu với chúng ta.”

Sau khi Vân Thiên Vũ nói xong, Diệp Gia lập tức gật đầu đồng ý: “Được, cứ làm như vậy đi.”

Hai người còn đang nói chuyện thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Tiêu Cửu Uyên truyền đến: “Vũ nhi, nàng đã dậy chưa?” 

Vân Thiên Vũ nói về phía cửa: “Chàng vào đây, ta có chuyện muốn nói với chàng.”

Tiêu Cửu Uyên và Hoa Khấp Tuyết từ ngoài bước vào.

Hai người vừa vào phòng, Vân Thiên Vũ liền kể chuyện Đoan Mộc Tuấn sai Cổ Thiên làm cho Tiêu Cửu Uyên nghe. 

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên vô cùng u ám, nắm chặt tay: “Hai tên đáng chết, đợi sau khi long phụng tranh bá kết thúc, tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện