Sau khi Quân Hạo Thiên nói xong, hắn đưa tay lại nắm chặt tay của Lâm Thấm Mộc.

Đối diện có người kêu lên chói ta: "Không được."

Có người từ phía sau thành chủ Thanh Phong Thành lao vọt ra, chính là tân nương mới gả ngày hôm nay, Cổ Ngọc toàn thân mặc trang phục màu đỏ. 

Cổ Ngọc khóc lớn kêu lên: "Quân Hạo Thiên, ngươi và Quân gia cắt đứt quan hệ, còn ta làm sao bây giờ? Ta lại là thê tử của ngươi."

Quân Hạo Thiên nhìn Cổ Ngọc đối diện, không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi, hôn sự này hiện tại không còn giá trị, đây là chuyện do phụ thân ta và phụ thân nàng làm ra, nàng muốn trách thì trách bọn họ, không có liên quan gì đến ta."

Quân Hạo Thiên dứt lời lại lôi kéo Lâm Thấm Mộc muốn rời đi. 

Ở phía sau, thành chủ Thanh Phong Thành hét lớn: "Ta thật ra muốn xem thử các ngươi đi được hay không."

Lần này không phải Quân Hạo Thiên nói tiếp, mà là Vân Thiên Vũ lãnh đạm nói tiếp.

"Ta thật ra muốn xem thử, người nào có thể ngăn được chúng ta." 

Nàng vừa mới nói xong, thành chủ Thanh Phong Thành phía sau lại kêu to: "Lam trưởng lão, Bạch trưởng lão, ngăn bọn họ lại."

Tiếng quát vừa dứt lời, mấy bóng người đã nhanh chóng lao đến.

Dẫn đầu chính là hai lão già, sau lưng của bọn họ còn có mấy môn hạ đệ tử. 

Mấy bóng người lao thẳng đến chỗ đám người Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở miệng nói: "Triệu Tranh, Hạ Vanh, đánh."

Nàng vừa nói xong, hai bóng người của Triệu Tranh và Hạ Vanh lao nhanh qua. 

Đồng thời Vân Thiên Vũ lại hạ mệnh lệnh cho bốn con linh thú trong Phượng Linh Giới đi ra ứng chiến.

Ngạo Minh và Điêu gia còn có Tiểu Anh ngược lại còn tốt.

Ngân Nguyệt Long Giao vừa đi ra, nó hiện ra thân hình cực lớn, thân thể đứng thẳng ở trong đình viện của Quân phủ. 

Nó thoáng động thân hình, đuôi giao lại hung hăng quét tới các kiến trúc trong Quân gia.

Đuôi giao đảo qua lại mang đến cuồng phong cực lớn, hoa cỏ, nơi ở của Quân phủ trong nháy mắt bị đập cho.

Những kiến trúc sang trọng đều bị Ngân Nguyệt Long Giao làm cho tốc cả mái, khắp nơi là cảnh tượng cát bay đá chạy, hiện tại khách tới xem lễ từ mấy ngày trước cũng không biết trong này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, không ít người lao đi, không muốn chôn cùng ở trong Quân gia. 

Bởi vì bên cạnh tiểu cô nương trước đây tới đập bãi chẳng những có cao thủ linh lực cường đại, vừa ra tay đã là linh thú hung bạo mạnh mẽ như thế.

Nếu như bọn họ xen vào chỉ sợ sẽ gặp xui xẻo.

Gần như chỉ trong chớp mắt, khách hôm nay tới tham gia tiệc cưới của Quân gia lại biến mất không còn một người. 

Còn lại chính là người của Quân gia, còn có tân nương hôm nay mới được người của Cổ gia đưa qua.

Cổ gia hôm nay tới đưa tiễn tân nương lại chính là Cổ Hồ, có thù cũ với Vân Thiên Vũ.

Cổ Hồ vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, nghĩ đến mình gần đây gặp chuyện bất lợi, vẻ mặt không khỏi trở nên khó coi. 

Nhưng hắn cũng không nhịn được đi thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Vân Thiên Vũ.

Nữ nhân này chính là một tai tinh, từ sau khi nàng xuất hiện hắn chưa từng gặp chuyện gì thuận lợi, nếu không phải nàng xuất hiện dẫn Diệp Gia đi, hắn lại không gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Hôm nay, vốn chỉ muốn tới đưa tiễn tân nương, ở trước mặt phụ thân cố gắng biểu hiện một chút, không nghĩ tới một hôn lễ đang yên đang lành tự nhiên lại có thể bị người ta phá hủy. 

"Tới đi, giết chết bọn họ cho ta."

Lửa giận của Cổ Hồ dâng cao vạn trượng, kêu lên.

Thủ hạ của Hắc Diễm Thành lập tức xống lên. 

Chỉ tiếc là bọn họ vừa ra tay, lại bị Tiêu Cửu Uyên bên cạnh Vân Thiên Vũ đánh cho bay ra ngoài.

Vân Thiên Vũ nhìn xung quanh, nàng cũng không để bọn họ vào mắt, nàng quay đầu nói với Quân Hạo Thiên: "Sư phụ, chúng ta đi thôi."

Quân Hạo Thiên quay đầu liếc mắt nhìn phủ thành chủ, sau đó trầm giọng nói: "Đi." 

Thân hình hắn thoáng động, kéo Lâm Thấm Mộc rời đi.

Phía sau, thành chủ Thanh Phong Thành kêu to: "Quân Hạo Thiên, nếu con đi, sau đó không phải là người của Quân gia ta nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện