Vân Thiên Vũ bĩu môi, trên gương mặt đầy vẻ giễu cợt, trước đây sư phụ đã đi, nếu hắn nhận Quân gia lại sẽ không đi, lão nhân này thật khờ.

Vân Thiên Vũ nói với Tiêu Cửu Uyên: "Chúng ta cũng đi thôi."

"Đi." 

Tất cả mọi người thoáng động, thân hình lao nhanh rời đi.

Phía sau, thành chủ Thanh Phong Thành nhìn phủ thành chủ của mình hoàn toàn trở thành một đống đổ nát, hắn tức giận đến mức hai mắt trợn trắng, tê liệt ngã xuống đất.

Xung quanh có không ít người sợ hãi kêu lên, không ai kịp để ý tới đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ. 

Mà Cố Ngọc, tân nương đáng lẽ phải thành than với Quân Hạo Thiên lại tê tâm liệt phổi kêu to: "Quân Hạo Thiên, ngươi trở lại cho ta, ngươi không thể bỏ ta lại đây."

Nàng thật vất vả mới gả đi một lần, hiện tại không có gả được, sau này còn lập gia đình thế nào, từ nay về sau, chỉ sợ người ta đều sẽ nói nàng thành khắc phu.

Tân nương thương tâm khóc lớn. 

Đáng tiếc không ai để ý tới nàng.

Đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ một đường thi triển linh lực rời khỏi Thanh Phong Thành, đoàn người đi một mạch mấy trăm dặm, sau đó mới ngừng lại.

Cho đến lúc này, Quân Hạo Thiên mới có thời gian rảnh nói chuyện với Vân Thiên Vũ. 

"Vũ Nhi, tại sao con lại từ đông đại lục qua đây? Còn lợi hại như vậy, người này là?"

Quân Hạo Thiên chỉ vào Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh hỏi.

Trên mặt của Tiêu Cửu Uyên có vết sẹo, cho nên Quân Hạo Thiên nhất thời không nhận ra hắn. 

Tiêu Cửu Uyên khẽ mở miệng cười nói: "Ta là Tiêu Cửu Uyên."

"Tiêu Cửu Uyên, mặt của ngươi?"

Quân Hạo Thiên sợ hãi kêu lên, sau đó nhìn thấy rõ ràng vết sẹo trên mặt Tiêu Cửu Uyên là dịch dung, hắn mới ngừng lại. 

Quân Hạo Thiên nhìn bọn họ nói: "Lần này cám ơn các ngươi đã xuất hiện, may là các ngươi xuất hiện, ta mới không cần cưới nữ nhân kia."

Quân Hạo Thiên cúi đầu nhìn về phía Lâm Thấm Mộc bên cạnh, thấy nàng gầy thành như vậy, không khỏi đau lòng: "Nàng không sao chứ?"

Hiện tại tâm tình của Lâm Thấm Mộc vô cùng tốt, lại thêm đã dùng đan dược điều dưỡng thân thể và giải độc, cho nên tinh thần của nàng không tệ. 

"Ta không sao, chàng đừng lo lắng."

Vân Thiên Vũ nhìn thấy được hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ, trong lòng cuối cùng mới buông xuống được một việc.

Nàng cười nhìn Quân Hạo Thiên và Lâm Thấm Mộc: "Sư phụ, hai ngài tiếp theo có tính toán gì không?" 

Quân Hạo Thiên nhìn Lâm Thấm Mộc suy nghĩ một lát: "Chúng ta tạm thời tìm một nơi dung thân, sau đó sẽ quyết định sau."

Ánh mắt Vân Thiên Vũ lóe lóe, mở miệng nói: "Sư phụ, con xây dựng một Đấu Long Tông, không bằng sư phụ đi tới đó giúp con được không? Như vậy sư phụ và sư mẫu sau đó cũng có nơi ở lại, sau này sẽ không có ai làm phiền hai ngài nữa."

"Đấu Long Tông?" 

Quân Hạo Thiên nhíu mày nhìn Vân Thiên Vũ, chậm rãi nói: "Tông chủ Đấu Long Tông chính là cao thủ đứng thứ hai trên Long Phượng Bảng, còn là thiên giai luyện đan sư, y thuật cũng hết sức lợi hại, người kia là con sao?"

"Là con, chẳng qua lúc này thế lực Đấu Long Tông còn chưa lớn, cho nên muốn mời sư phụ và sư mẫu tới giúp con một chút."

Quân Hạo Thiên nhìn về phía Lâm Thấm Mộc, Lâm Thấm Mộc nhìn hắn khẽ gật đầu, Quân Hạo Thiên đồng ý. 

"Được, chúng ta lại đi tới Đấu Long Tông."

Vân Thiên Vũ nghe được lời của bọn họ, nàng không nhịn được cao hứng nở nụ cười.

Đoàn người tìm truyền tống trận gần đó, một đường quay về Đấu Long Tông trên Thiên Nhận Phong. 

Chờ sau khi trở lại Đấu Long Tông, lại là một hồi cao hứng.

Diệp Gia nhìn thấy được Quân Hạo Thiên và Lâm Thấm Mộc thì cao hứng nói không nên lời.

Vân Thiên Vũ lại lập tức an bài cho Quân Hạo Thiên và Lâm Thấm Mộc ở trên một tòa Thiên Phong. 

Nàng đặt cho Thiên Phong này một cái tên gọi là Mộ Hạo Phong.

Phong chủ lại để cho Quân Hạo Thiên đảm nhiệm, về phần sư mẫu sau này ở bên cạnh sư phụ là được.

Về chuyện này Quân Hạo Thiên cũng không có phản đối, vừa có thể ở cùng một chỗ với nữ nhân mình yêu mến nhất, mỗi ngày lại có chút việc để làm. 

Không tệ không tệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện