"Lời này của phu nhân làm vi phu thật sự đau lòng."
Khi nói lời này biểu tình trên mặt Tiêu Tuần còn có vẻ có chút đáng thương. Dáng vẻ này làm Tô Nhược Uyển có chút chống đỡ không được, trong lòng cũng nhịn không được sinh ra chút áy náy.
Nhưng ngay sau đó nàng lại liếc tới ý cười bên khoé miệng Tiêu Tuần, cảm giác áy náy từ đáy lòng tức khắc tan thành mây khói. Mắt thấy Tiêu Tuần sắp sửa lại gần, Tô Nhược Uyển lập tức đứng dậy rời giường.
"Bớt ba hoa lại, nếu không ta sẽ ném chàng ra ngoài."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền vội vàng xoay người đi không nhìn Tiêu Tuần, sợ lại bị Tiêu Tuần quyến rũ. Chờ sau khi Tô Nhược Uyển rửa mặt xong, Hoàn Nhi đã đi mua đồ ăn sáng về, nàng thế nhưng cũng vô cùng hiểu chuyện mang thêm một phần cho Tiêu Tuần.
Khi Tô Nhược Uyển bưng cháo trở lại phòng, Tiêu Tuần đã ngủ tiếp. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Tuần, chỉ thấy quầng mắt của Tiêu Tuần tràn đầy mệt mỏi, chắc hẳn là đã nhiều ngày hắn không được nghỉ ngơi tử tế.
Nàng nhẹ nhàng để bát cháo xuống, định đợi lát nữa rồi đánh thức Tiêu Tuần. Nhưng chỉ là thanh âm chén sứ chạm xuống mặt bàn cũng có thể làm Tiêu Tuần lập tức tỉnh giấc. Khoảnh khắc Tiêu Tuần mở mắt ra, trên mặt tràn đầy cảnh giác, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Nhược Uyển, trong mắt hắn lại hiện lên ý cười.
"Bây giờ vi phu không có sức, làm phiền phu nhân đút cho vi phu được không?"
"Nếu chàng không ăn thì ta cho Tiểu Quất."
Vốn dĩ Tô Nhược Uyển còn có chút lo lắng cho Tiêu Tuần, nhưng hiện giờ thấy bộ dáng vô sỉ của Tiêu Tuần, nàng lại hy vọng miệng của Tiêu Tuần bị thương để hắn đừng nói nữa.
"Ta ăn, làm phiền phu nhân mang lại đây giúp ta."
Thấy Tô Nhược Uyển sẽ không mềm lòng, Tiêu Tuần đành phải tự mình ngồi dậy. Hôm qua hắn bị thương rất nghiêm trọng, y phục dính máu không thể mặc lại. Hiện giờ hắn vừa ngồi dậy, cơ ngực bóng loáng liền trực tiếp đập vào mắt Tô Nhược Uyển.
Mặc dù trên người hắn có vài mảnh vải, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhịp tim Tô Nhược Uyển vẫn không tự giác đập nhanh hơn vài phần.
"Mau ăn đi, đợi lát nữa ta đi mua cho chàng mấy bộ y phục."
Sau khi đưa bát cháo cho Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển lập tức dời tầm mắt. Thậm chí sợ lòng mình sinh ra ý xấu còn lùi về sau mấy bước. Dáng vẻ này làm ý cười trong mắt Tiêu Tuần sâu thêm vài phần, thấy Tô Nhược Uyển không để ý đến mình nữa, hắn cười đồng ý rồi bưng bát cháo lên.
Nhưng Tiêu Tuần lại đánh giá bản thân quá cao, bả vai của hắn bị thương khá nặng, lúc này ngay cả thìa cũng cầm không nổi. Chỉ thấy cánh tay hắn run rẩy kịch liệt, vừa đưa cháo lên miệng lại chậm chạp không ăn được. Cả người có vẻ vô cùng quẫn bách.
Tô Nhược Uyển vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ này của hắn, động tác vụng về làm Tô Nhược Uyển nhịn không được bật cười, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt Tiêu Tuần nhận lấy bát cháo từ trong tay hắn, tự mình đút cho hắn ăn.
"Chàng ngủ tiếp một lát đi, ta đi ra ngoài một chuyến."
Đợi sau khi Tiêu Tuần ăn cháo xong, Tô Nhược Uyển sờ sờ trán Tiêu Tuần, phát hiện không sốt nàng mới yên tâm để Tiêu Tuần tiếp tục nằm xuống. Mà hiện giờ Tiêu Tuần lại rất nghe lời, Tô Nhược Uyển vừa mới nói xong hắn lại lần nữa đắp chăn lên.
"Phu nhân chú ý an toàn."
"Ta biết rồi."
Tiêu Tuần đột nhiên không khua môi múa mép nữa làm Tô Nhược Uyển có chút không thích ứng được. Nàng vô thức đồng ý một tiếng sau đó đi ra khỏi phòng.
Lúc này Hoàn Nhi cùng Thần Nhi đang ở trong viện chơi với Tiểu Quất, Tô Nhược Uyển lại không yên tâm dặn dò Hoàn Nhi vài câu, sau đó mới đi theo một đường nhỏ đến một ngõ nhỏ hẻo lánh.
Trong ngõ này có một cửa hàng trang phục khá kín đáo. Mặc dù ở đây không có nhiều kiểu dáng y phục nhưng hiện giờ trong kinh thành khắp nơi đều là thị vệ, dù hoàng đế sẽ không thật sự bắt Tiêu Tuần nhưng trong đó khó tránh khỏi có người của Tĩnh vương gia lẫn vào, thế nên mua y phục ở đây vẫn an toàn hơn.
Tô Nhược Uyển tuỳ tiện chọn mấy bộ y phục rồi rời khỏi ngõ nhỏ. Cũng may trên đường về cũng coi như thuận lợi, thị vệ tuần tra trên đường dù nhiều nhưng những thị về đó cũng có mắt nhìn người, thấy người qua đường y phục trang điểm không phải là thường nhân đều tự giác tránh đi.
Khi trở lại phòng, Tiêu Tuần quả nhiên vẫn còn đang ngủ. Nhìn sắc mặt Tiêu Tuần không chút huyết sắc, Tô Nhược Uyển nhịn không được sờ sờ môi mỏng của hắn. Nhưng Tô Nhược Uyển sở xong vừa rút tay về liền thấy môi Tiêu Tuần giật giật, trong miệng còn mơ hồ nói gì đó.
Tô Nhược Uyển lòng đầy hiếu kỳ cúi người sát lại gần Tiêu Tuần, muốn nghe xem hắn rốt cuộc muốn nói gì. Nhưng ngay sau đó trên mặt nàng lại truyền đến một xúc cảm mềm mại.
Cơ thể Tô Nhược Uyển nháy mắt giật bắn lên, khi quay đầu lại nhìn Tiêu Tuần chỉ thấy Tiêu Tuần đã mở mắt, lúc này đang cười nhìn nàng.
"Chàng giả vờ ngủ!"
Phản ứng lại Tiêu Tuần trêu chọc mình, Tô Nhược Uyển có chút tức giận quay đầu trừng mắt liếc Tiêu Tuần một cái. Nhưng thấy nụ cười trên mặt Tiêu Tuần, cơn tức Tô Nhược Uyển lại không có chỗ phát tiết, đành phải ném y phục mới mua về cho Tiêu Tuần.
"Mau thử xem y phục có vừa không, còn đùa nữa ta sẽ không có chàng y phục để mặc đâu."
"Tuân mệnh."
Biết còn đùa nữa Tô Nhược Uyển sẽ tức giận, Tiêu Tuần cũng thu liễm hơn chút, lấy y phục mặc vào. Nhưng ngày thường dù Tiêu Tuần bị thương cỡ nào cũng sẽ không dễ dàng thể hiện ra, nhưng hiện giờ ở trước mặt Tô Nhược Uyển hắn lại trở nên nhu nhược đi không ít.
Vết thương trên vai làm hắn hành động không tiện, động tác mặc y phục cũng có vẻ cứng ngắc. Tiêu Tuần còn cố tình một bên mặc y phục một bên nhìn về phía Tô Nhược Uyển. Mặc dù ngoài miệng không nói ra nhưng ý tứ của hắn lại vô cùng rõ ràng.
"Nâng tay lên."
Cuối cùng Tô Nhược Uyển không thắng nổi ánh mắt của Tiêu Tuần, nhịn không được đứng dậy đi đến trước giường giúp hắn.
"Được."
Trên mặt Tiêu Tuần lộ ra nụ cười thực hiện được ý đồ, mặc dù Tô Nhược Uyển biết là hắn cố ý nhưng vẫn theo ý muốn của Tiêu Tuần giúp hắn mặc y phục.
Y phục Tô Nhược Uyển chọn cho Tiêu Tuần vô cùng vừa vặn, mặc dù chất liệu không quá tốt nhưng mặc trên người Tiêu Tuần lại khiến người ta sáng mắt. Tô Nhược Uyển đặc biệt chọn y phục màu xanh đậm, hiện giờ bộ dáng Tiêu Tuần lại suy yếu, trên nền áo xanh trông rất giống một công tử ốm yếu.
"Phu nhân nhìn xem đã vừa lòng chưa?"
Tô Nhược Uyển vừa lơ đãng đã nhìn đến si mê, thẳng đến khi âm thanh lười nhác của Tiêu Tuần vang lên nàng mới hoảng loạn dời đi tầm mắt, trong giọng nói cũng chứa một tia chột dạ.
"Ta... Ta chỉ là nhìn xem y phục có vừa hay không thôi."
"Thì ra là vi phu tự mình đa tình, vi phu còn tưởng phu nhân nhìn vi phu không rời mắt được đấy."
Khi nói chuyện Tiêu Tuần còn nặng nề thở dài, giữa mày tràn đầy mất mát, nhìn vô cùng đáng thương. Dáng vẻ này làm Tô Nhược Uyển căn bản không chống đỡ được, thậm chí còn muốn tiến lên hôn lên môi mỏng của Tiêu Tuần. Nhưng vừa mới đi được một bước, Tô Nhược Uyển lập tức khắc chế lại xúc động đang sinh sôi ở trong lòng.
"Chàng là đồ xấu xí, ta mới không thèm nhìn chàng."
Dưới sự chột da, Tô Nhược Uyển nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, để lại một mình Tiêu Tuần ngồi trong phòng.
......
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thương thế của Tiêu Tuần cũng dần hồi phục. Khoảng thời gian này trong kinh thành vẫn luôn có thị vệ tìm kiếm Tiêu Tuần, nhưng Tô Nhược Uyển lại có thể cảm nhận được thị vệ tuần tra đã ít đi rất nhiều.
Tiêu Tuần cũng thường xuyên đi ra ngoài vào ban đêm, không biết đi làm gì, rất nhiều lần Tô Nhược Uyển tỉnh lại cũng không thấy bóng dáng hắn ở bên cạnh.
Đêm nay Tô Nhược Uyển mơ màng tỉnh lại, muốn chui vào trong lòng ngực của Tiêu Tuần nhưng duỗi tay sờ bên cạnh lại trống không. Cơn buồn ngủ của Tô Nhược Uyển lập tức tiêu tán, nàng vừa mở mắt ra, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Tô Nhược Uyển có thể cảm nhận được rõ ràng bước chân mang theo chút cẩn thận. Bước chân không ngừng tới gần, Tô Nhược Uyển trở mình nhìn về phía âm thanh truyền đến.
"Làm ồn đến phu nhân sao?"
Phát hiện Tô Nhược Uyển đã tỉnh lại, bước chân Tiêu Tuần dừng một chút, sau đó lại bước nhanh hơn đến trước giường.
"Phu quân đi làm gì thế?"
Tô Nhược Uyển còn có chút mơ hồ, giọng nói cũng nồng đậm giọng mũi, nghe cực kỳ giống như làm nũng. Dáng vẻ này làm sắc mặt Tiêu Tuần nhu hoà hơn chút, sau khi xoa đầu Tô Nhược Uyển liền xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh nàng.
"Đi xử lý chút việc, Tĩnh vương gia bắt đầu động thủ rồi, sắp tới kinh thành sợ là không sẽ yên ổn, ngày mai phu nhân về phủ Tướng quân ở một thời gian được không?"
Tiêu Tuần vừa nằm xuống Tô Nhược Uyển đã lập tức lăn vào trong ngực hắn, mà Tiêu Tuần ôm Tô Nhược Uyển trong mắt hiện lên vẻ thâm trầm, ngay cả ngữ khí cũng trầm trọng hơn không ít, hiển nhiên là thế cục hiện giờ không mấy lạc quan.
"Được, vậy chàng cũng phải chú ý an toàn."
Nghĩ đến thương thế của Tiêu Tuần còn chưa khỏi hẳn, trong giọng nói của Tô Nhược Uyển cũng mang theo chút lo lắng. Nhưng lúc này Tiêu Tuần lại hôn lên môi nàng, trên mặt cũng hiện lên ý cười.
"Phu nhân đưa cả Từ phu nhân với con trai của nàng ấy đến phủ Tướng quân đi."
"Phu quân biết thân phận của Từ tỷ tỷ?"
Câu nói không ngọn nguồn làm trong mắt Tô Nhược Uyển tràn đầy nghi ngờ. Tiêu Tuần như nhìn thấu tâm tư của nàng, xoa xoa đầu nàng, trên mặt lại tràn đầy thần bí.
"Đến lúc đó phu nhân sẽ biết, phu nhân cứ dẫn theo bọn họ là được, sau này bọn họ nhất định sẽ báo đáp phu nhân."
Tiêu Tuần vẫn chưa tiết lộ quá nhiều, nhưng càng như thế trong lòng Tô Nhược Uyển càng ngứa ngáy, nàng vốn định bảo Tiêu Tuần nói cho nàng biết, nhưng còn chưa mở miệng Tiêu Tuần đã ôm nàng vào trong lòng nhắm mắt ngủ.
Tô Nhược Uyển vốn chưa ngủ đủ, hiện giờ còn bị ôm lấy, cuối cùng đành phải áp xuống tò mò trong lòng, lại ôm Tiêu Tuần tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau Tô Nhược Uyển lập tức mang theo mẫu tử Từ Song Nhi về phủ Tướng quân, còn Tiêu Tuần ở lại chỗ ở của nàng. Đến ngoài phủ chỉ có Sở Thanh Nhiễm đón nàng, Tô Nhược Uyển không nhìn thấy bóng dáng của Tô Dực.
Vào trong phủ Tướng quân nàng mới nghe Thanh Nhiễm nói đã nhiều ngày Tô Dực vô cùng bận rộn, thường xuyên đi sớm về khuya.
"Nghe nói bệ hạ bị bệnh nặng, hiện giờ trong cung đã loạn thành một nồi, không ít triều thần đều sôi nổi đứng chung một phe, thậm chí đã có người đề nghị bệ hạ truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Tĩnh vương gia."
Sở Thanh Nhiễm vừa đi vừa nói với Tô Nhược Uyển tin đồn gần đây, mà Tô Nhược Uyển biết thế cục hiện giờ nguy cấp, lại không biết chuyện hoàng đế bị bệnh nặng. Nghe được tin này Tô Nhược Uyển không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng so với Tô Nhược Uyển, Từ Song Nhi ở bên cạnh càng kinh ngạc hơn, thậm chí tay nải trong tay cũng rơi xuống đất.
"Từ tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Tô Nhược Uyển vừa quay đầu đã thấy trên mặt Từ Song Nhi tràn đầy vẻ không thể tin nổi, thậm chí hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt. Phản ứng lớn như vậy làm Tô Nhược Uyển có chút nghi hoặc, trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút lo lắng.
"Ta không sao, để muội muội chê cười rồi."
Từ Song Nhi hoảng loạn nhặt tay nải lên, biểu tình trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là trong lòng có chuyện gì đó. Tô Nhược Uyển thấy Từ Song Nhi không muốn nói cũng không hỏi nhiều, cùng Sở Thanh Nhiễm đưa nàng ấy về phòng, sau đó lại về phòng của mình.
Trở lại phủ Tướng quân Tô Nhược Uyển vẫn luôn nghe theo lời Tiêu Tuần, chưa bao giờ bước ra khỏi phủ Tướng quân nửa bước. Tuy nàng không biết thế cục hiện giờ như thế nào, nhưng từ việc Tô Dực ngày nào cũng đi sớm về khuya, nàng cũng có thể đoán được tình hình hiện giờ không mấy lạc quan.
Đêm nay trong hoàng cung có vẻ an tĩnh dị thường, đặc biệt là thái giám cùng cung nữ hầu hạ trong tẩm cung của hoàng đế so với bình thường ít đi phân nửa.
"Mẫu hậu, đây là thuốc thái y sắc cho phụ hoàng, người mau mang cho phụ hoàng uống đi."
Lúc này Ninh An bưng một chén thuốc đi đến bên cạnh Cao quý phi, nhìn thấy nụ cười ý vị thâm trường trên mặt Ninh An, Cáo quý phi lập tức hiểu ngay thuốc này có bỏ thêm thứ khác. Trước kia nàng luôn mơ tưởng được làm hoàng hậu của Tĩnh vương gia, hiện giờ cơ hội ở ngay trước mắt nàng lại đột nhiên do dự.
"Ninh An, phụ hoàng của con mấy năm nay chưa từng bạc đãi chúng ta..."
"Mẫu hậu đang nói vớ vẩn gì thế, nếu phụ hoàng biết được thân phận của con thì chúng ta còn đường sống sao? Bây giờ tất cả đều đã chuẩn bị xong, vị trí hoàng hậu cũng gần ngay trước mắt rồi, người cũng không thể ngay lúc này vừa lâm trận lại muốn lùi bước được."
Ánh mắt Ninh An dần trở nên hung ác, nói xong liền mạnh mẽ cầm chén thuốc nhét vào trong tay Cao quý phi. Nhưng Cao quý phi nhìn thuốc trong tay không khỏi run nhè nhẹ, trên mặt cũng tràn đầy do dự.
"Ta không phải là lâm trận lùi bước, chỉ là ta... ta tưởng giữ cho phụ hoàng con một mạng, dù sao..."
"Trước kia mẫu hậu không do dự thiếu quyết đoán như hiện tại, nếu mẫu hậu không xuống tay được thì để con tự làm."
Dứt lời Ninh An liền đoạt lấy chén thuốc trong tay Cao quý phi, sau đó nhanh chóng đi đến tẩm cung của hoàng đế. Cao quý phi nhịn không được đi theo sau Ninh An, trên mặt cũng đầy vẻ khẩn trương.
Lúc này trong tẩm cung của hoàng đế không có hạ nhân hầu hạ, Ninh An lập tức đi đến cạnh long sàng. Chỉ thấy hoàng đế đang suy yếu nằm trên giường, thấy người đến là Ninh An cùng Cao quý phi, sắc mặt hoàng đế cũng trở nên nhu hoà hơn một chút.
"Là Ninh An à, mau tới đây, lâu rồi phụ hoàng chưa nhìn thấy con."
"Nhi thần đặc biệt mang thuốc tới cho phụ hoàng, phụ hoàng mau uống đi, uống xong là tốt rồi."
Ninh An có chút bức thiết cầm chén thuốc đưa đến trước mặt hoàng đế, nhưng hoàng đế lại phất tay kéo Ninh An ngồi xuống, "Không cần uống vội, để phụ hoàng nhìn con trước đã."
"Thuốc này phải uống lúc nóng mới có hiệu quả, chờ uống xong nhi thần lại ôn chuyện với phụ hoàng được không?"
Ninh An lại có vẻ gấp không chờ nổi, thấy hoàng đế không uống, nàng lại cầm chén thuốc lên, chuẩn bị tự mình đút cho hoàng đế. Nhưng thuốc vừa đưa đến bên miệng, hoàng đế giống như là đã nhận ra cái gì, trực tiếp giữ lấy tay Ninh An.
"Con thật sự muốn trẫm uống thuốc này?"
Ngữ khí của hoàng đế đột nhiên nghiêm túc làm cho Cao quý phi ở bên cạnh có chút chột dạ, nhịn không được mỉm cười tiến lên khuyên Ninh An.
"Ninh An, phụ hoàng con nói đợi lát nữa uống thì để lát nữa uống đi, con trò chuyện với phụ hoàng trước đã."
Nói rồi Cao quý phi định nhận lấy chén thuốc, nhưng lúc này Ninh An lại đột nhiên tránh đi, thần sắc hung ác trên mặt cũng hoàn toàn không thèm che giấu.
"Không được, thuốc phải uống lúc nóng mới có hiệu quả, nếu phụ hoàng không uống vậy thì để nhi thần tự mình đút cho phụ hoàng."
Nói xong Ninh An trực tiếp nắm lấy cằm hoàng đế, mạnh mẽ rót thuốc xuống. Mà hoàng đế đang bị bệnh, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể tuỳ ý Ninh An đổ thuốc vào. Thẳng đến khi đút hết thuốc cho hoàng đế Ninh An mới buông tay, đồng thời trên mặt cũng lộ ra nụ cười càn rỡ.
"Phụ hoàng cứ yên tâm, ngôi vị hoàng đế của người tự nhiên sẽ có người thay thế."
Giờ phút này Ninh An cũng không thèm che giấu, trực tiếp lộ ra sắc mặt âm hiểm. Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của hoàng đế, trong lòng Ninh An càng thêm vui sướng, ngay cả tiếng cười cũng lớn hơn không ít.
"Phụ hoàng khẳng định không thể biết được tại sao ta lại làm vậy với người đi?"
"Đương nhiên là bởi vì ta không phải là nữ nhi thân sinh của người, phụ hoàng phải nhớ kỹ, nuôi bạch nhãn lang không có tình cảm, mong rằng kiếp sau người đừng phạm phải lỗi ngu xuẩn này nữa."
"Ngươi... ngươi đồ khốn kiếp này!"
Hoàng đế che ngực, trên mặt tràn đầy phẫn nộ. Nhưng càng như thế nụ cười trên mặt Ninh An càng trở nên càn rỡ, ngay sau đó lại nhìn ra ngoài cửa.
"Phụ hoàng, đều đã làm thoả đáng, người ra đây đi."
Giọng nói vừa rơi xuống, Tĩnh vương gia từ bên ngoài đi vào, thấy hoàng đế nằm trên giường vô lực giãy giụa, trên mặt hắn cũng nở nụ cười.
"Hoàng huynh ơi hoàng huynh, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay. Cảm giác bị thê nữ phản bội thế nào? Không đúng, các nàng không phải là thê nữ của ngươi, là của thần đệ mới phải. Ha ha ha!"
"Hoàng huynh ngươi yên tâm, ngôi vị hoàng đế thần đệ sẽ thay ngươi ngồi, ngươi cứ an tâm đi thôi."
Có lẽ là cảm thấy hiệu quả của thuốc quá chậm, lúc này Tĩnh vương gia lại rút một con dao găm ra, chậm rãi đi về phía hoàng đế. Lúc này trên mặt Tĩnh vương gia tràn đầy vẻ nắm chắc chiến thắng, đi đến trước giường gấp không chờ nổi giơ con dao găm lên đâm về phía hoàng đế.
Nhưng ngay sau đó hoàng đế lại vững vàng bắt lấy cổ tay của hắn, vẻ mặt thống khổ cũng biến mất không còn một mảnh. Tĩnh vương gia dùng sức lại phát hiện căn bản không thoát được, lần nữa nhìn về phía hoàng đế lại phát hiện hắn căn bản không giống như người bị bệnh nguy kịch.
Phát hiện mình bị trúng kế, sắc mặt Tĩnh vương gia lập tức đen xuống. Nhưng rất nhanh hắn không biết lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt nháy mắt bình tĩnh lại, khoé miệng cũng gợi lên ý cười trào phúng.
"Hoàng huynh cho rằng giả vờ bệnh là có thể tránh được một kiếp sao? Lần này thần đệ đã sớm có chuẩn bị, ta khuyên hoàng huynh vẫn nên tự mình viết chiếu truyền ngôi đi, như vậy ta còn có thể để hoàng huynh ra đi thống khoái một chút."
Tĩnh vương gia từ trước đến nay âm hiểm độc ác, lần động thủ này hắn đã chuẩn bị rất kỹ, nghĩ đến hiện giờ trong hoàng cung đều đã đổi thành người của hắn, Tĩnh vương gia lập tức tự tin hơn vài phần.
"Phải không? Ngươi vẫn tự phụ như thế."
Hoàng đến vừa nói xong, bên trong tẩm cung đột nhiên xông vào rất nhiều thị vệ. Thấy đi đầu chính là Tiêu Tuần cùng Tô Dực, sắc mặt Tĩnh vương gia mới hoàn toàn không giữ được, tay cầm dao cũng bắt đầu run lên.
"Thì ra hoàng huynh cũng thiết hạ mai phục."
Trong giọng nói của Tĩnh vương gia tràn đầy không cam lòng, nhưng hắn vừa dứt lời đã có thị vệ tiến lên bắt hắn, ngay cả Cao quý phi cùng Ninh An bên cạnh cũng không thoát khỏi. Lúc này Ninh An mới lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau khi giãy giụa tránh thoát khỏi thị vệ lại quỳ xuống trước mặt hoàng đế, thậm chí trên mặt còn chảy đầy nước mắt.
"Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần bị người ta mê hoặc mới có thể làm ra chuyện hồ đồ này. Phụ hoàng trước kia sủng Ninh An nhất, người nhất định sẽ tha thứ cho Ninh An đúng không?"
Mặc dù sự tình đã bại lộ nhưng Ninh An vẫn cảm thấy chỉ cần nàng cầu xin hoàng đế thì hoàng đế sẽ tha cho nàng. Nhưng lần này trên mặt hoàng đế lại không có chút dao động, ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt đẩy Ninh An ra.
"Ngươi thật sự cho rằng trẫm là đồ ngốc sao? Từ khi ngươi vừa sinh ra trẫm đã biết ngươi là đồ nghiệt chủng rồi. Vì sao lại sủng ngươi, đó là bởi vì trẫm muốn ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết."
"Giam các nàng ở Tông Nhân Phủ, trừ phi chết, nếu không đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi Tông Nhân Phủ nửa bước."
Hiện giờ ánh mắt hoàng đế lạnh lẽo nhìn Ninh An, trên mặt không có chút từ ái nào. Hắn đã sớm biết Cao quý phi là người của Tĩnh vương gia, hắn cũng chưa bao giờ sủng hạnh Cao quý phi, đương nhiên là biết Ninh An không phải nữ nhi thân sinh của hắn.
Hoàng đế sủng ái mẫu tử hai người chính là vì kích thích Tĩnh vương gia, để Tĩnh vương gia nhìn thấy thê nữ của mình bị người khác chiếm hữu. Hoàng đế càng cố tình nuôi Ninh An thành tính tình kiêu căng, hiện giờ cầm tù các nàng ở trong Tông Nhân Phủ, không có sinh hoạt xa xỉ như ngày xưa đối với Ninh An so với giết nàng còn đau khổ hơn.
Mà tất cả những việc này đều do Tĩnh vương gia gây nên, đến lúc đó Cao quý phi cùng Ninh An đều phải đi theo Tĩnh vương gia chịu những ngày tháng khổ cực, các nàng chắc chắn sẽ oán hận Tĩnh vương gia, sau này Tĩnh vương gia sợ là cũng không được sống yên.
"Ta không tin! Phụ hoàng sủng ái ta nhất, người nhất định sẽ không nỡ để ta chịu khổ! Phụ hoàng người không thể làm như vậy với ta!"
Hoàng đế nói xong làm Ninh An cứng đờ tại chỗ, mãi đến khi thị vệ tiến lên bắt lấy nàng kéo ra ngoài nàng mới kịch liệt phản kháng. Dù cho nàng khóc đến tê tâm phế liệt, hoàng đế vẫn như cũ không có lấy nửa phần dao động, chỉ lạnh lùng nhìn các nàng bị kéo ra ngoài.
Khi nói lời này biểu tình trên mặt Tiêu Tuần còn có vẻ có chút đáng thương. Dáng vẻ này làm Tô Nhược Uyển có chút chống đỡ không được, trong lòng cũng nhịn không được sinh ra chút áy náy.
Nhưng ngay sau đó nàng lại liếc tới ý cười bên khoé miệng Tiêu Tuần, cảm giác áy náy từ đáy lòng tức khắc tan thành mây khói. Mắt thấy Tiêu Tuần sắp sửa lại gần, Tô Nhược Uyển lập tức đứng dậy rời giường.
"Bớt ba hoa lại, nếu không ta sẽ ném chàng ra ngoài."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền vội vàng xoay người đi không nhìn Tiêu Tuần, sợ lại bị Tiêu Tuần quyến rũ. Chờ sau khi Tô Nhược Uyển rửa mặt xong, Hoàn Nhi đã đi mua đồ ăn sáng về, nàng thế nhưng cũng vô cùng hiểu chuyện mang thêm một phần cho Tiêu Tuần.
Khi Tô Nhược Uyển bưng cháo trở lại phòng, Tiêu Tuần đã ngủ tiếp. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Tuần, chỉ thấy quầng mắt của Tiêu Tuần tràn đầy mệt mỏi, chắc hẳn là đã nhiều ngày hắn không được nghỉ ngơi tử tế.
Nàng nhẹ nhàng để bát cháo xuống, định đợi lát nữa rồi đánh thức Tiêu Tuần. Nhưng chỉ là thanh âm chén sứ chạm xuống mặt bàn cũng có thể làm Tiêu Tuần lập tức tỉnh giấc. Khoảnh khắc Tiêu Tuần mở mắt ra, trên mặt tràn đầy cảnh giác, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Nhược Uyển, trong mắt hắn lại hiện lên ý cười.
"Bây giờ vi phu không có sức, làm phiền phu nhân đút cho vi phu được không?"
"Nếu chàng không ăn thì ta cho Tiểu Quất."
Vốn dĩ Tô Nhược Uyển còn có chút lo lắng cho Tiêu Tuần, nhưng hiện giờ thấy bộ dáng vô sỉ của Tiêu Tuần, nàng lại hy vọng miệng của Tiêu Tuần bị thương để hắn đừng nói nữa.
"Ta ăn, làm phiền phu nhân mang lại đây giúp ta."
Thấy Tô Nhược Uyển sẽ không mềm lòng, Tiêu Tuần đành phải tự mình ngồi dậy. Hôm qua hắn bị thương rất nghiêm trọng, y phục dính máu không thể mặc lại. Hiện giờ hắn vừa ngồi dậy, cơ ngực bóng loáng liền trực tiếp đập vào mắt Tô Nhược Uyển.
Mặc dù trên người hắn có vài mảnh vải, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhịp tim Tô Nhược Uyển vẫn không tự giác đập nhanh hơn vài phần.
"Mau ăn đi, đợi lát nữa ta đi mua cho chàng mấy bộ y phục."
Sau khi đưa bát cháo cho Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển lập tức dời tầm mắt. Thậm chí sợ lòng mình sinh ra ý xấu còn lùi về sau mấy bước. Dáng vẻ này làm ý cười trong mắt Tiêu Tuần sâu thêm vài phần, thấy Tô Nhược Uyển không để ý đến mình nữa, hắn cười đồng ý rồi bưng bát cháo lên.
Nhưng Tiêu Tuần lại đánh giá bản thân quá cao, bả vai của hắn bị thương khá nặng, lúc này ngay cả thìa cũng cầm không nổi. Chỉ thấy cánh tay hắn run rẩy kịch liệt, vừa đưa cháo lên miệng lại chậm chạp không ăn được. Cả người có vẻ vô cùng quẫn bách.
Tô Nhược Uyển vừa quay đầu đã thấy dáng vẻ này của hắn, động tác vụng về làm Tô Nhược Uyển nhịn không được bật cười, cuối cùng vẫn đi đến trước mặt Tiêu Tuần nhận lấy bát cháo từ trong tay hắn, tự mình đút cho hắn ăn.
"Chàng ngủ tiếp một lát đi, ta đi ra ngoài một chuyến."
Đợi sau khi Tiêu Tuần ăn cháo xong, Tô Nhược Uyển sờ sờ trán Tiêu Tuần, phát hiện không sốt nàng mới yên tâm để Tiêu Tuần tiếp tục nằm xuống. Mà hiện giờ Tiêu Tuần lại rất nghe lời, Tô Nhược Uyển vừa mới nói xong hắn lại lần nữa đắp chăn lên.
"Phu nhân chú ý an toàn."
"Ta biết rồi."
Tiêu Tuần đột nhiên không khua môi múa mép nữa làm Tô Nhược Uyển có chút không thích ứng được. Nàng vô thức đồng ý một tiếng sau đó đi ra khỏi phòng.
Lúc này Hoàn Nhi cùng Thần Nhi đang ở trong viện chơi với Tiểu Quất, Tô Nhược Uyển lại không yên tâm dặn dò Hoàn Nhi vài câu, sau đó mới đi theo một đường nhỏ đến một ngõ nhỏ hẻo lánh.
Trong ngõ này có một cửa hàng trang phục khá kín đáo. Mặc dù ở đây không có nhiều kiểu dáng y phục nhưng hiện giờ trong kinh thành khắp nơi đều là thị vệ, dù hoàng đế sẽ không thật sự bắt Tiêu Tuần nhưng trong đó khó tránh khỏi có người của Tĩnh vương gia lẫn vào, thế nên mua y phục ở đây vẫn an toàn hơn.
Tô Nhược Uyển tuỳ tiện chọn mấy bộ y phục rồi rời khỏi ngõ nhỏ. Cũng may trên đường về cũng coi như thuận lợi, thị vệ tuần tra trên đường dù nhiều nhưng những thị về đó cũng có mắt nhìn người, thấy người qua đường y phục trang điểm không phải là thường nhân đều tự giác tránh đi.
Khi trở lại phòng, Tiêu Tuần quả nhiên vẫn còn đang ngủ. Nhìn sắc mặt Tiêu Tuần không chút huyết sắc, Tô Nhược Uyển nhịn không được sờ sờ môi mỏng của hắn. Nhưng Tô Nhược Uyển sở xong vừa rút tay về liền thấy môi Tiêu Tuần giật giật, trong miệng còn mơ hồ nói gì đó.
Tô Nhược Uyển lòng đầy hiếu kỳ cúi người sát lại gần Tiêu Tuần, muốn nghe xem hắn rốt cuộc muốn nói gì. Nhưng ngay sau đó trên mặt nàng lại truyền đến một xúc cảm mềm mại.
Cơ thể Tô Nhược Uyển nháy mắt giật bắn lên, khi quay đầu lại nhìn Tiêu Tuần chỉ thấy Tiêu Tuần đã mở mắt, lúc này đang cười nhìn nàng.
"Chàng giả vờ ngủ!"
Phản ứng lại Tiêu Tuần trêu chọc mình, Tô Nhược Uyển có chút tức giận quay đầu trừng mắt liếc Tiêu Tuần một cái. Nhưng thấy nụ cười trên mặt Tiêu Tuần, cơn tức Tô Nhược Uyển lại không có chỗ phát tiết, đành phải ném y phục mới mua về cho Tiêu Tuần.
"Mau thử xem y phục có vừa không, còn đùa nữa ta sẽ không có chàng y phục để mặc đâu."
"Tuân mệnh."
Biết còn đùa nữa Tô Nhược Uyển sẽ tức giận, Tiêu Tuần cũng thu liễm hơn chút, lấy y phục mặc vào. Nhưng ngày thường dù Tiêu Tuần bị thương cỡ nào cũng sẽ không dễ dàng thể hiện ra, nhưng hiện giờ ở trước mặt Tô Nhược Uyển hắn lại trở nên nhu nhược đi không ít.
Vết thương trên vai làm hắn hành động không tiện, động tác mặc y phục cũng có vẻ cứng ngắc. Tiêu Tuần còn cố tình một bên mặc y phục một bên nhìn về phía Tô Nhược Uyển. Mặc dù ngoài miệng không nói ra nhưng ý tứ của hắn lại vô cùng rõ ràng.
"Nâng tay lên."
Cuối cùng Tô Nhược Uyển không thắng nổi ánh mắt của Tiêu Tuần, nhịn không được đứng dậy đi đến trước giường giúp hắn.
"Được."
Trên mặt Tiêu Tuần lộ ra nụ cười thực hiện được ý đồ, mặc dù Tô Nhược Uyển biết là hắn cố ý nhưng vẫn theo ý muốn của Tiêu Tuần giúp hắn mặc y phục.
Y phục Tô Nhược Uyển chọn cho Tiêu Tuần vô cùng vừa vặn, mặc dù chất liệu không quá tốt nhưng mặc trên người Tiêu Tuần lại khiến người ta sáng mắt. Tô Nhược Uyển đặc biệt chọn y phục màu xanh đậm, hiện giờ bộ dáng Tiêu Tuần lại suy yếu, trên nền áo xanh trông rất giống một công tử ốm yếu.
"Phu nhân nhìn xem đã vừa lòng chưa?"
Tô Nhược Uyển vừa lơ đãng đã nhìn đến si mê, thẳng đến khi âm thanh lười nhác của Tiêu Tuần vang lên nàng mới hoảng loạn dời đi tầm mắt, trong giọng nói cũng chứa một tia chột dạ.
"Ta... Ta chỉ là nhìn xem y phục có vừa hay không thôi."
"Thì ra là vi phu tự mình đa tình, vi phu còn tưởng phu nhân nhìn vi phu không rời mắt được đấy."
Khi nói chuyện Tiêu Tuần còn nặng nề thở dài, giữa mày tràn đầy mất mát, nhìn vô cùng đáng thương. Dáng vẻ này làm Tô Nhược Uyển căn bản không chống đỡ được, thậm chí còn muốn tiến lên hôn lên môi mỏng của Tiêu Tuần. Nhưng vừa mới đi được một bước, Tô Nhược Uyển lập tức khắc chế lại xúc động đang sinh sôi ở trong lòng.
"Chàng là đồ xấu xí, ta mới không thèm nhìn chàng."
Dưới sự chột da, Tô Nhược Uyển nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài, để lại một mình Tiêu Tuần ngồi trong phòng.
......
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, thương thế của Tiêu Tuần cũng dần hồi phục. Khoảng thời gian này trong kinh thành vẫn luôn có thị vệ tìm kiếm Tiêu Tuần, nhưng Tô Nhược Uyển lại có thể cảm nhận được thị vệ tuần tra đã ít đi rất nhiều.
Tiêu Tuần cũng thường xuyên đi ra ngoài vào ban đêm, không biết đi làm gì, rất nhiều lần Tô Nhược Uyển tỉnh lại cũng không thấy bóng dáng hắn ở bên cạnh.
Đêm nay Tô Nhược Uyển mơ màng tỉnh lại, muốn chui vào trong lòng ngực của Tiêu Tuần nhưng duỗi tay sờ bên cạnh lại trống không. Cơn buồn ngủ của Tô Nhược Uyển lập tức tiêu tán, nàng vừa mở mắt ra, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Ngay sau đó truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Tô Nhược Uyển có thể cảm nhận được rõ ràng bước chân mang theo chút cẩn thận. Bước chân không ngừng tới gần, Tô Nhược Uyển trở mình nhìn về phía âm thanh truyền đến.
"Làm ồn đến phu nhân sao?"
Phát hiện Tô Nhược Uyển đã tỉnh lại, bước chân Tiêu Tuần dừng một chút, sau đó lại bước nhanh hơn đến trước giường.
"Phu quân đi làm gì thế?"
Tô Nhược Uyển còn có chút mơ hồ, giọng nói cũng nồng đậm giọng mũi, nghe cực kỳ giống như làm nũng. Dáng vẻ này làm sắc mặt Tiêu Tuần nhu hoà hơn chút, sau khi xoa đầu Tô Nhược Uyển liền xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh nàng.
"Đi xử lý chút việc, Tĩnh vương gia bắt đầu động thủ rồi, sắp tới kinh thành sợ là không sẽ yên ổn, ngày mai phu nhân về phủ Tướng quân ở một thời gian được không?"
Tiêu Tuần vừa nằm xuống Tô Nhược Uyển đã lập tức lăn vào trong ngực hắn, mà Tiêu Tuần ôm Tô Nhược Uyển trong mắt hiện lên vẻ thâm trầm, ngay cả ngữ khí cũng trầm trọng hơn không ít, hiển nhiên là thế cục hiện giờ không mấy lạc quan.
"Được, vậy chàng cũng phải chú ý an toàn."
Nghĩ đến thương thế của Tiêu Tuần còn chưa khỏi hẳn, trong giọng nói của Tô Nhược Uyển cũng mang theo chút lo lắng. Nhưng lúc này Tiêu Tuần lại hôn lên môi nàng, trên mặt cũng hiện lên ý cười.
"Phu nhân đưa cả Từ phu nhân với con trai của nàng ấy đến phủ Tướng quân đi."
"Phu quân biết thân phận của Từ tỷ tỷ?"
Câu nói không ngọn nguồn làm trong mắt Tô Nhược Uyển tràn đầy nghi ngờ. Tiêu Tuần như nhìn thấu tâm tư của nàng, xoa xoa đầu nàng, trên mặt lại tràn đầy thần bí.
"Đến lúc đó phu nhân sẽ biết, phu nhân cứ dẫn theo bọn họ là được, sau này bọn họ nhất định sẽ báo đáp phu nhân."
Tiêu Tuần vẫn chưa tiết lộ quá nhiều, nhưng càng như thế trong lòng Tô Nhược Uyển càng ngứa ngáy, nàng vốn định bảo Tiêu Tuần nói cho nàng biết, nhưng còn chưa mở miệng Tiêu Tuần đã ôm nàng vào trong lòng nhắm mắt ngủ.
Tô Nhược Uyển vốn chưa ngủ đủ, hiện giờ còn bị ôm lấy, cuối cùng đành phải áp xuống tò mò trong lòng, lại ôm Tiêu Tuần tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau Tô Nhược Uyển lập tức mang theo mẫu tử Từ Song Nhi về phủ Tướng quân, còn Tiêu Tuần ở lại chỗ ở của nàng. Đến ngoài phủ chỉ có Sở Thanh Nhiễm đón nàng, Tô Nhược Uyển không nhìn thấy bóng dáng của Tô Dực.
Vào trong phủ Tướng quân nàng mới nghe Thanh Nhiễm nói đã nhiều ngày Tô Dực vô cùng bận rộn, thường xuyên đi sớm về khuya.
"Nghe nói bệ hạ bị bệnh nặng, hiện giờ trong cung đã loạn thành một nồi, không ít triều thần đều sôi nổi đứng chung một phe, thậm chí đã có người đề nghị bệ hạ truyền lại ngôi vị hoàng đế cho Tĩnh vương gia."
Sở Thanh Nhiễm vừa đi vừa nói với Tô Nhược Uyển tin đồn gần đây, mà Tô Nhược Uyển biết thế cục hiện giờ nguy cấp, lại không biết chuyện hoàng đế bị bệnh nặng. Nghe được tin này Tô Nhược Uyển không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng so với Tô Nhược Uyển, Từ Song Nhi ở bên cạnh càng kinh ngạc hơn, thậm chí tay nải trong tay cũng rơi xuống đất.
"Từ tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Tô Nhược Uyển vừa quay đầu đã thấy trên mặt Từ Song Nhi tràn đầy vẻ không thể tin nổi, thậm chí hốc mắt cũng trở nên ẩm ướt. Phản ứng lớn như vậy làm Tô Nhược Uyển có chút nghi hoặc, trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút lo lắng.
"Ta không sao, để muội muội chê cười rồi."
Từ Song Nhi hoảng loạn nhặt tay nải lên, biểu tình trên mặt cũng có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là trong lòng có chuyện gì đó. Tô Nhược Uyển thấy Từ Song Nhi không muốn nói cũng không hỏi nhiều, cùng Sở Thanh Nhiễm đưa nàng ấy về phòng, sau đó lại về phòng của mình.
Trở lại phủ Tướng quân Tô Nhược Uyển vẫn luôn nghe theo lời Tiêu Tuần, chưa bao giờ bước ra khỏi phủ Tướng quân nửa bước. Tuy nàng không biết thế cục hiện giờ như thế nào, nhưng từ việc Tô Dực ngày nào cũng đi sớm về khuya, nàng cũng có thể đoán được tình hình hiện giờ không mấy lạc quan.
Đêm nay trong hoàng cung có vẻ an tĩnh dị thường, đặc biệt là thái giám cùng cung nữ hầu hạ trong tẩm cung của hoàng đế so với bình thường ít đi phân nửa.
"Mẫu hậu, đây là thuốc thái y sắc cho phụ hoàng, người mau mang cho phụ hoàng uống đi."
Lúc này Ninh An bưng một chén thuốc đi đến bên cạnh Cao quý phi, nhìn thấy nụ cười ý vị thâm trường trên mặt Ninh An, Cáo quý phi lập tức hiểu ngay thuốc này có bỏ thêm thứ khác. Trước kia nàng luôn mơ tưởng được làm hoàng hậu của Tĩnh vương gia, hiện giờ cơ hội ở ngay trước mắt nàng lại đột nhiên do dự.
"Ninh An, phụ hoàng của con mấy năm nay chưa từng bạc đãi chúng ta..."
"Mẫu hậu đang nói vớ vẩn gì thế, nếu phụ hoàng biết được thân phận của con thì chúng ta còn đường sống sao? Bây giờ tất cả đều đã chuẩn bị xong, vị trí hoàng hậu cũng gần ngay trước mắt rồi, người cũng không thể ngay lúc này vừa lâm trận lại muốn lùi bước được."
Ánh mắt Ninh An dần trở nên hung ác, nói xong liền mạnh mẽ cầm chén thuốc nhét vào trong tay Cao quý phi. Nhưng Cao quý phi nhìn thuốc trong tay không khỏi run nhè nhẹ, trên mặt cũng tràn đầy do dự.
"Ta không phải là lâm trận lùi bước, chỉ là ta... ta tưởng giữ cho phụ hoàng con một mạng, dù sao..."
"Trước kia mẫu hậu không do dự thiếu quyết đoán như hiện tại, nếu mẫu hậu không xuống tay được thì để con tự làm."
Dứt lời Ninh An liền đoạt lấy chén thuốc trong tay Cao quý phi, sau đó nhanh chóng đi đến tẩm cung của hoàng đế. Cao quý phi nhịn không được đi theo sau Ninh An, trên mặt cũng đầy vẻ khẩn trương.
Lúc này trong tẩm cung của hoàng đế không có hạ nhân hầu hạ, Ninh An lập tức đi đến cạnh long sàng. Chỉ thấy hoàng đế đang suy yếu nằm trên giường, thấy người đến là Ninh An cùng Cao quý phi, sắc mặt hoàng đế cũng trở nên nhu hoà hơn một chút.
"Là Ninh An à, mau tới đây, lâu rồi phụ hoàng chưa nhìn thấy con."
"Nhi thần đặc biệt mang thuốc tới cho phụ hoàng, phụ hoàng mau uống đi, uống xong là tốt rồi."
Ninh An có chút bức thiết cầm chén thuốc đưa đến trước mặt hoàng đế, nhưng hoàng đế lại phất tay kéo Ninh An ngồi xuống, "Không cần uống vội, để phụ hoàng nhìn con trước đã."
"Thuốc này phải uống lúc nóng mới có hiệu quả, chờ uống xong nhi thần lại ôn chuyện với phụ hoàng được không?"
Ninh An lại có vẻ gấp không chờ nổi, thấy hoàng đế không uống, nàng lại cầm chén thuốc lên, chuẩn bị tự mình đút cho hoàng đế. Nhưng thuốc vừa đưa đến bên miệng, hoàng đế giống như là đã nhận ra cái gì, trực tiếp giữ lấy tay Ninh An.
"Con thật sự muốn trẫm uống thuốc này?"
Ngữ khí của hoàng đế đột nhiên nghiêm túc làm cho Cao quý phi ở bên cạnh có chút chột dạ, nhịn không được mỉm cười tiến lên khuyên Ninh An.
"Ninh An, phụ hoàng con nói đợi lát nữa uống thì để lát nữa uống đi, con trò chuyện với phụ hoàng trước đã."
Nói rồi Cao quý phi định nhận lấy chén thuốc, nhưng lúc này Ninh An lại đột nhiên tránh đi, thần sắc hung ác trên mặt cũng hoàn toàn không thèm che giấu.
"Không được, thuốc phải uống lúc nóng mới có hiệu quả, nếu phụ hoàng không uống vậy thì để nhi thần tự mình đút cho phụ hoàng."
Nói xong Ninh An trực tiếp nắm lấy cằm hoàng đế, mạnh mẽ rót thuốc xuống. Mà hoàng đế đang bị bệnh, căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể tuỳ ý Ninh An đổ thuốc vào. Thẳng đến khi đút hết thuốc cho hoàng đế Ninh An mới buông tay, đồng thời trên mặt cũng lộ ra nụ cười càn rỡ.
"Phụ hoàng cứ yên tâm, ngôi vị hoàng đế của người tự nhiên sẽ có người thay thế."
Giờ phút này Ninh An cũng không thèm che giấu, trực tiếp lộ ra sắc mặt âm hiểm. Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của hoàng đế, trong lòng Ninh An càng thêm vui sướng, ngay cả tiếng cười cũng lớn hơn không ít.
"Phụ hoàng khẳng định không thể biết được tại sao ta lại làm vậy với người đi?"
"Đương nhiên là bởi vì ta không phải là nữ nhi thân sinh của người, phụ hoàng phải nhớ kỹ, nuôi bạch nhãn lang không có tình cảm, mong rằng kiếp sau người đừng phạm phải lỗi ngu xuẩn này nữa."
"Ngươi... ngươi đồ khốn kiếp này!"
Hoàng đế che ngực, trên mặt tràn đầy phẫn nộ. Nhưng càng như thế nụ cười trên mặt Ninh An càng trở nên càn rỡ, ngay sau đó lại nhìn ra ngoài cửa.
"Phụ hoàng, đều đã làm thoả đáng, người ra đây đi."
Giọng nói vừa rơi xuống, Tĩnh vương gia từ bên ngoài đi vào, thấy hoàng đế nằm trên giường vô lực giãy giụa, trên mặt hắn cũng nở nụ cười.
"Hoàng huynh ơi hoàng huynh, không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay. Cảm giác bị thê nữ phản bội thế nào? Không đúng, các nàng không phải là thê nữ của ngươi, là của thần đệ mới phải. Ha ha ha!"
"Hoàng huynh ngươi yên tâm, ngôi vị hoàng đế thần đệ sẽ thay ngươi ngồi, ngươi cứ an tâm đi thôi."
Có lẽ là cảm thấy hiệu quả của thuốc quá chậm, lúc này Tĩnh vương gia lại rút một con dao găm ra, chậm rãi đi về phía hoàng đế. Lúc này trên mặt Tĩnh vương gia tràn đầy vẻ nắm chắc chiến thắng, đi đến trước giường gấp không chờ nổi giơ con dao găm lên đâm về phía hoàng đế.
Nhưng ngay sau đó hoàng đế lại vững vàng bắt lấy cổ tay của hắn, vẻ mặt thống khổ cũng biến mất không còn một mảnh. Tĩnh vương gia dùng sức lại phát hiện căn bản không thoát được, lần nữa nhìn về phía hoàng đế lại phát hiện hắn căn bản không giống như người bị bệnh nguy kịch.
Phát hiện mình bị trúng kế, sắc mặt Tĩnh vương gia lập tức đen xuống. Nhưng rất nhanh hắn không biết lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt nháy mắt bình tĩnh lại, khoé miệng cũng gợi lên ý cười trào phúng.
"Hoàng huynh cho rằng giả vờ bệnh là có thể tránh được một kiếp sao? Lần này thần đệ đã sớm có chuẩn bị, ta khuyên hoàng huynh vẫn nên tự mình viết chiếu truyền ngôi đi, như vậy ta còn có thể để hoàng huynh ra đi thống khoái một chút."
Tĩnh vương gia từ trước đến nay âm hiểm độc ác, lần động thủ này hắn đã chuẩn bị rất kỹ, nghĩ đến hiện giờ trong hoàng cung đều đã đổi thành người của hắn, Tĩnh vương gia lập tức tự tin hơn vài phần.
"Phải không? Ngươi vẫn tự phụ như thế."
Hoàng đến vừa nói xong, bên trong tẩm cung đột nhiên xông vào rất nhiều thị vệ. Thấy đi đầu chính là Tiêu Tuần cùng Tô Dực, sắc mặt Tĩnh vương gia mới hoàn toàn không giữ được, tay cầm dao cũng bắt đầu run lên.
"Thì ra hoàng huynh cũng thiết hạ mai phục."
Trong giọng nói của Tĩnh vương gia tràn đầy không cam lòng, nhưng hắn vừa dứt lời đã có thị vệ tiến lên bắt hắn, ngay cả Cao quý phi cùng Ninh An bên cạnh cũng không thoát khỏi. Lúc này Ninh An mới lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau khi giãy giụa tránh thoát khỏi thị vệ lại quỳ xuống trước mặt hoàng đế, thậm chí trên mặt còn chảy đầy nước mắt.
"Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần bị người ta mê hoặc mới có thể làm ra chuyện hồ đồ này. Phụ hoàng trước kia sủng Ninh An nhất, người nhất định sẽ tha thứ cho Ninh An đúng không?"
Mặc dù sự tình đã bại lộ nhưng Ninh An vẫn cảm thấy chỉ cần nàng cầu xin hoàng đế thì hoàng đế sẽ tha cho nàng. Nhưng lần này trên mặt hoàng đế lại không có chút dao động, ngược lại vẻ mặt lạnh nhạt đẩy Ninh An ra.
"Ngươi thật sự cho rằng trẫm là đồ ngốc sao? Từ khi ngươi vừa sinh ra trẫm đã biết ngươi là đồ nghiệt chủng rồi. Vì sao lại sủng ngươi, đó là bởi vì trẫm muốn ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết."
"Giam các nàng ở Tông Nhân Phủ, trừ phi chết, nếu không đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi Tông Nhân Phủ nửa bước."
Hiện giờ ánh mắt hoàng đế lạnh lẽo nhìn Ninh An, trên mặt không có chút từ ái nào. Hắn đã sớm biết Cao quý phi là người của Tĩnh vương gia, hắn cũng chưa bao giờ sủng hạnh Cao quý phi, đương nhiên là biết Ninh An không phải nữ nhi thân sinh của hắn.
Hoàng đế sủng ái mẫu tử hai người chính là vì kích thích Tĩnh vương gia, để Tĩnh vương gia nhìn thấy thê nữ của mình bị người khác chiếm hữu. Hoàng đế càng cố tình nuôi Ninh An thành tính tình kiêu căng, hiện giờ cầm tù các nàng ở trong Tông Nhân Phủ, không có sinh hoạt xa xỉ như ngày xưa đối với Ninh An so với giết nàng còn đau khổ hơn.
Mà tất cả những việc này đều do Tĩnh vương gia gây nên, đến lúc đó Cao quý phi cùng Ninh An đều phải đi theo Tĩnh vương gia chịu những ngày tháng khổ cực, các nàng chắc chắn sẽ oán hận Tĩnh vương gia, sau này Tĩnh vương gia sợ là cũng không được sống yên.
"Ta không tin! Phụ hoàng sủng ái ta nhất, người nhất định sẽ không nỡ để ta chịu khổ! Phụ hoàng người không thể làm như vậy với ta!"
Hoàng đế nói xong làm Ninh An cứng đờ tại chỗ, mãi đến khi thị vệ tiến lên bắt lấy nàng kéo ra ngoài nàng mới kịch liệt phản kháng. Dù cho nàng khóc đến tê tâm phế liệt, hoàng đế vẫn như cũ không có lấy nửa phần dao động, chỉ lạnh lùng nhìn các nàng bị kéo ra ngoài.
Danh sách chương