Chuyện trong cung đêm qua biến thành một trò khôi hài, ngủ dậy mọi người mới nghe nói Tĩnh vương gia bức vua thoái vị. Ngay cả Tô Nhược Uyển cũng không biết Tĩnh vương gia chọn tối hôm qua động thủ, nếu không phải buổi sáng Tô Dực trở về nói cho nghe, nàng căn bản là không biết được việc này.

Nhưng biết Tĩnh vương gia bị bắt, Tiêu Tuần cũng được khôi phục lại chức quan, nàng cuối cùng mới thả lỏng xuống.

Khi nàng cùng Sở Thanh Nhiễm đang thương lượng chúc mừng cho Tô Dực, trong cung đột nhiên truyền đến thánh chỉ, chờ sau khi mọi người đều hoang mang rối loạn tiếp nhận thánh chỉ mới phát hiện thánh chỉ này là cho Từ Song Nhi cùng Thần Nhi.

Vốn dĩ Từ Song Nhi chính là hoàng hậu trước đây, sau khi bị Cao quý phi hãm hại liền lưu lạc trong dân gian sinh hạ Thần Nhi. Nếu không phải trước kia Tiêu Tuần từng nhìn thấy bức tranh của Từ Song Nhi ở chỗ hoàng đế, sau lại âm thầm điều tra một phen, e là hoàng đế căn bản không biết hoàng hậu của mình còn sống, hơn nữa còn sinh hạ hài tử cho hắn.

Nếu không phải hoàng đế đang xử lý đồng đảng tàn lưu của Tĩnh vương gia thì đã tự mình tới đón Từ Song Nhi. Người tuyên đọc thánh chỉ chính là Tiêu Tuần, lúc hắn đọc thánh chỉ, Tô Nhược Uyển lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Trong mắt cũng hiện vẻ sáng tỏ, khó trách lúc ấy Tiêu Tuần bảo nàng đưa Từ Song Nhi đi theo.

"Mấy ngày trước nếu không phải Uyển Nhi muội muội tương trợ sợ là ta không thể bình an chờ bệ hạ tới đón ta. Ân tình của Uyển Nhi muội muội ta sẽ luôn nhớ kỹ, sau này Uyển Nhi muội muội cũng đừng quên vào cung chơi với ta."

Trước khi đi Từ Song Nhi còn có chút không nỡ, nắm tay Tô Nhược Uyển căn bản không muốn buông ra. Mà đáy lòng Tô Nhược Uyển lại cao hứng cho Từ Song Nhi, trong lòng cũng nhịn không được sinh ra chút không nỡ.

"Từ tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ đi thăm tỷ."

Sau khi tạm biệt, Từ Song Nhi mới mang theo Thần Nhi lên kiệu phượng. Nhưng người phụ trách tuyên đọc thánh chỉ là Tiêu Tuần lại không có rời đi mà đứng tại chỗ nhìn Tô Nhược Uyển. Hành động này rất nhanh đã bị Tô Dực phát hiện. Lúc Tiêu Tuần sắp sửa tiếp cận Tô Nhược Uyển, hắn lập tức che trước người Tô Nhược Uyển, ngăn cách tầm mắt hai người.

"Trước kia ta đã nói với ngươi nếu hoà ly với Uyển Nhi thì đừng nghĩ lại đánh chủ ý lên người nàng."

Nói xong Tô Dực lập tức dẫn theo Tô Nhược Uyển vào phủ Tướng quân, căn bản không cho hai người có cơ hội tiếp xúc. Mà Tô Nhược Uyển khi rời đi còn không quên quay đầu lại nhìn Tiêu Tuần một cái, trong mắt mơ hồ thấy được vẻ uỷ khuất.

Nhưng Tô Nhược Uyển còn chưa hoàn toàn tha thứ cho Tiêu Tuần, cũng không nghĩ sẽ để Tiêu Tuần dễ dàng đón nàng về như thế. Vì vậy sau khi ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt nàng liền đi theo Tô Dực vào trong phủ, để lại một mình Tiêu Tuần đứng ngoài phủ Tướng quân nhìn chằm chằm cửa lớn, trên mặt lộ ra nụ cười chua xót.

Tô Dực vốn tưởng rằng như vậy Tiêu Tuần sẽ không thể gặp được Tô Nhược Uyển, ai ngờ tới chiều Tiêu Tuần lại đưa thánh chỉ tới. Thánh chỉ lần này là cho Tô Nhược Uyển, bởi vì Tô Nhược Uyển giúp hoàng hậu cùng thái tử nên hoàng đế đặc biệt phong nàng làm Hoài Nhu quận chúa.

Mà lần này Tiêu Tuần thật ra thông minh hơn chút, nhờ việc tuyên đọc thánh chỉ có cớ vào phủ Tướng quân. Thánh chỉ lần này là việc Tô Nhược Uyển được sắc phong, mặc dù Tô Dực không quá tình nguyện nhưng vẫn đen mặt mời Tiêu Tuần vào trong phủ.

"Thánh chỉ đã đưa tới, Tiêu đại nhân cũng không cần nhìn chằm chằm xá muội nữa, mời trở về đi."

Thấy Tiêu Tuần hận không thể đem mắt dính chặt lên người Tô Nhược Uyển, Tô Dực giận đến sôi máu. Nhưng cố tình Tiêu Tuần lại giống như không lĩnh hội được ý tứ của hắn, ngồi ở tiền sảnh căn bản không có động tĩnh gì.

"Ta vất vả đem thánh chỉ tới, nhị ca có phải nên mời ta một chén trà hay không?"

"Ngươi tốt nhất là thật sự muốn uống trà, người đâu, dâng trà cho Thủ phụ."

Lời này Tô Dực nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhưng khoé miệng Tiêu Tuần vẫn ngậm ý cười, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm về phía Tô Nhược Uyển. Ánh mắt trắng trợn làm Tô Nhược Uyển có chút ngượng ngùng, nhưng khoé miệng lại không tự giác cong lên.

"Phu nhân, nàng đưa Uyển Nhi về trước đi, để ta chiêu đãi Thủ phụ là được."

Mắt thấy hai người đang mắt đi mày lại, Tô Dực sợ Tô Nhược Uyển sẽ bị Tiêu Tuần mê hoặc nên vội vàng bảo Sở Thanh Nhiễm mang Tô Nhược Uyển rời đi.

"Uyển Nhi, muội theo ta về trước đi."

Sở Thanh Nhiễm hiểu ý của Tô Dực, sau khi gật đầu liền mang theo Tô Nhược Uyển rời đi. Sau khi Tô Nhược Uyển rời đi, tầm mắt của Tiêu Tuần cuối cùng cũng thu về. Lúc này hạ nhân cũng đưa trà tới, Tiêu Tuần không khách khí bưng trà lên uống một ngụm.

"Ngày mai ta sẽ đến phủ cầu hôn Uyển Nhi."

"Ngươi đừng có mơ, ta nói rồi, lần này không có khả năng để cho ngươi dễ dàng cưới Uyển Nhi về như thế đâu."



Trước kia lúc Tô Nhược Uyển gả cho Tiêu Tuần hắn đang xuất chinh ở bên ngoài mới để cho Tiêu Tuần dễ như trở bàn tay cưới Tô Nhược Uyển về. Nhưng lần này có hắn ở đây, Tô Dực tuyệt đối sẽ không lại để cho Tiêu Tuần dễ dàng thực hiện được.

"Nếu nhị ca không đồng ý, vậy mai ta sẽ đến chỗ của nhạc phụ cầu hôn."

Tiêu Tuần hiện giờ vô cùng không biết xấu hổ, thấy nơi này của Tô Dực không thể thực hiện được, hắn lại đem chủ ý đánh lên người Tô thượng thư. Dù sao Tô thượng thư cũng dễ nói chuyện, hơn nữa Tiêu Tuần lại là môn sinh đắc ý của ông, nếu Tiêu Tuần đến phủ Thượng thư cầu hôn sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Ngươi cứ việc đi, hiện giờ Uyển Nhi ở trong phủ Tướng quân, cho dù cha ta đồng ý ngươi cũng đừng mơ cưới được nàng."

Tô Dực nói xong còn hừ lạnh một tiếng, sau đó liền cho người mời Tiêu Tuần ra ngoài.

"Uyển Nhi, muội vẫn còn muốn gả cho Thủ phụ đại nhân sao?"

Bên này trên đường trở về, Sở Thanh Nhiễm đột nhiên mở miệng hỏi Tô Nhược Uyển vấn đề này. Mà khoảnh khắc thanh âm truyền vào trong tai, Tô Nhược Uyển lập tức cảm thấy có chút chột dạ. Sở Thanh Nhiễm và nhị ca nàng không biết chuyện thời gian trước nàng giấu Tiêu Tuần ở trong nhà.

Trải qua khoảng thời gian này, tức giận của Tô Nhược Uyển đã sớm tan đi một chút, chẳng qua là ở trước mặt Tiêu Tuần còn làm bộ vẫn chưa nguôi giận. Nếu nói gả cho Tiêu Tuần đương nhiên là nàng vẫn muốn, nhưng nàng sợ nếu mình nói ra Sở Thanh Nhiễm sẽ cảm thấy nàng không có tiền đồ.

Sở Thanh Nhiễm thân là bạn tốt của nàng đương nhiên là hiểu rõ tâm tư của Tô Nhược Uyển. Chỉ vừa thấy bộ dáng do dự của Tô Nhược Uyển, đáy lòng Sở Thanh Nhiễm đã có đáp án.

"Ta biết muội còn muốn gả cho Thủ phụ, nhưng lần trước hắn làm cho muội thương tâm như vậy, lần này cũng không thể để cho hắn dễ dàng được. Muội cũng không thể bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc, nhất định phải để cho hắn nếm chút khổ sở mới được."

"Ta biết rồi, Sở tỷ tỷ cứ yên tâm đi."

Mặc dù Tô Nhược Uyển đã nguôi giận nhưng nàng vốn dĩ không định dễ dàng tha thứ cho Tiêu Tuần. Vậy nên lần này nàng đã sớm hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không để Tiêu Tuần dễ dàng thực hiện được ý đồ.

"Vậy mới đúng, nếu chút khảo nghiệm này mà Thủ phụ cũng không chịu được, vậy chi bằng không gả cho hắn."

Lời này của Tô Nhược Uyển làm Sở Thanh Nhiễm yên lòng, sau khi đưa Tô Nhược Uyển về chỗ ở lại hàn huyên với Tô Nhược Uyển một lúc rồi mới rời đi.

Đến tối Tô Dực mời Tô thượng thư cùng Tô phu nhân tới cùng nhau chúc mừng Tô Nhược Uyển được phong làm quận chúa. Tô Nhược Uyển cao hứng nhịn không được uống nhiều thêm mấy chén, khi trở lại trong phòng đầu óc đã trở nên choáng váng, thậm chí đi cũng không xong.

Khi đi về phía giường, Tô Nhược Uyển không chú ý lập tức bị vướng vào chiếc ghế phía trước ngã xuống. Cũng may lúc sắp sửa té ngã nàng lại rơi vào trong một cái ôm quen thuộc. Tô Nhược Uyển chăm chú nhìn lại, phát hiện người ôm lấy nàng đúng là Tiêu Tuần.

"Sao phu quân lại ở đây?"

Đầu óc Tô Nhược Uyển choáng váng, nói xong còn duỗi tay nhéo nhéo mặt Tiêu Tuần, muốn xác nhận xem có phải mình sinh ra ảo giác hay không.

"Nhị ca không cho vi phu gặp phu nhân, vi phu chỉ đành phải trèo tường vào thôi."

Ngữ khí của Tiêu Tuần mang theo một tia đáng thương, nhưng Tô Nhược Uyển lại không lĩnh hội được ý tứ của hắn, giãy giụa tránh thoát khỏi cái ôm.

"Nếu nhị ca không cho chàng gặp ta, vậy chàng vẫn là trở về đi, bằng không nhị ca biết sẽ tức giận."

Nói rồi Tô Nhược Uyển lảo đảo đi đến trước giường, nhưng lời này của nàng lại làm Tiêu Tuần sửng sốt, trong mắt cũng đầy vè không thể tin nổi, dường như không tưởng tượng được Tô Nhược Uyển thế nhưng sẽ đuổi hắn đi.

Nhưng hắn rất vất vả mới trèo tường vào được đây, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi. Mắt thấy Tô Nhược Uyển sắp sửa té ngã, Tiêu Tuần lập tức tiến lên đỡ lấy nàng.

"Sao chàng còn chưa đi?"

"Nếu vi phu đi rồi, phu nhân lại ngã thì sao?"

Lần này Tiêu Tuần lại tìm được cớ, mà hiện giờ đầu óc Tô Nhược Uyển căn bản không minh mẫn, theo bản năng cảm thấy Tiêu Tuần nói rất có đạo lý, còn gật đầu đồng ý.

"Cũng đúng, vậy chàng ở lại đi, nhưng cũng không được để cho nhị ca phát hiện."

Nói đến nửa câu sau, Tô Nhược Uyển còn tiến đến bên tai Tiêu Tuần, làm thanh âm cũng nhỏ đi một chút. Mà nàng không biết lúc nàng lại gần ánh mắt Tiêu Tuần dần tối sầm lại. Nhìn bộ dáng choáng váng của Tô Nhược Uyển, hắn cúi người ghé sát vào bên tai Tô Nhược Uyển, khoé miệng lúc này cũng gợi lên ý cười.

"Được, vi phu nhất định sẽ không để nhị ca phát hiện ra."

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai Tô Nhược Uyển làm vành tai nàng phiếm hồng, nhịp tim cũng theo đó đập nhanh hơn. Lúc quay đầu lại nhìn Tiêu Tuần, trong lòng Tô Nhược Uyển đột nhiên sinh ra xúc động muốn hôn Tiêu Tuần.

Ý tưởng này vừa thoát ra, Tô Nhược Uyển liền nhón chân hôn Tiêu Tuần. Nhưng khi cánh môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng, Tiêu Tuần lại kéo ra khoảng cách.

"Hiện giờ hai chúng ta không phải phu thê, hành động này sợ là không ổn."

Khi nói chuyện trên mặt Tiêu Tuần lại nhiều thêm ý cười, mà Tô Nhược Uyển lại lộ ra dáng vẻ trầm tư, một lát sau cũng gật đầu.

"Chàng nói đúng, vậy không hôn nữa."

Nói rồi Tô Nhược Uyển định đẩy Tiêu Tuần ra, mà Tiêu Tuần nghe xong lời nàng nói sắc mặt nháy mắt cứng đờ. Mắt thấy Tô Nhược Uyển sắp thoát khỏi ngực hắn, hắn lại siết cánh tay ôm chặt hơn chút.

"Vi phu lại nghĩ mặc dù hành động này có chút không ổn nhưng nếu phu nhân muốn, vi phu sẽ cố hôn phu nhân một chút."

Nói xong Tiêu Tuần không chờ Tô Nhược Uyển phản ứng liền cúi người hôn lên môi nàng. Khoảnh khắc cánh môi dán tới, đồng tử Tô Nhược Uyển mở to, phảng phất như phát hiện ra đồ ngon gì, há miệng cắn lên môi Tiêu Tuần.



Hành động này làm Tiêu Tuần có chút kinh ngạc, nhưng rũ mắt thấy ánh mắt đơn thuần của Tô Nhược Uyển, đáy lòng hắn lại đột nhiên sinh ra cảm giác khô nóng. Ngay sau đó liền đè đầu Tô Nhược Uyển lại hôn lên môi nàng.

Chờ đến khi tách ra hai người đã ở trên giường, Tô Nhược Uyển tựa hồ còn chưa đã thèm, ngẩng đầu muốn hôn tiếp. Nhưng Tiêu Tuần lại tránh đi, nhìn thấy bộ dáng vội vàng của Tô Nhược Uyển, trong mắt hắn lại hiện lên một tia đen tối.

"Phu nhân có muốn thử cái khác không?"

Thanh âm nhè nhẹ của Tiêu Tuần mang theo chút mê hoặc rơi vào trong tai Tô Nhược Uyển làm má nàng không khỏi hơi phiếm hồng. Sau khi nhìn chằm chằm Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển mới gật đầu, sau đó không chờ Tiêu Tuần hành động nàng đã nhanh hơn một bước hôn Tiêu Tuần, ngay cả tay cũng trở nên không thành thật.

Tô Nhược Uyển rất ít khi chủ động, hiện giờ hành động này làm Tiêu Tuần có chút kinh ngạc, nhưng hắn lại vô cùng thích thú, tuỳ ý Tô Nhược Uyển đối với hắn muốn làm gì thì làm.

......

Mấy ngày trước bởi vì lo lắng cho Tiêu Tuần cùng Tô Dực, Tô Nhược Uyển không thể ngủ ngon giấc. Đêm nay sau khi say rượu nàng lại phá lệ ngủ rất an ổn. Thẳng đến khi sắc trời sáng rõ nàng mới tỉnh lại.

Nhưng vừa mở mắt lại có lồng ngực với vết sẹo đập vào mắt nàng. Lúc này Tô Nhược Uyển mới hoàn toàn tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn lên quả nhiên phát hiện bây giờ mình đang nằm trong lồng ngực Tiêu Tuần.

"Phu nhân tỉnh rồi?"

Lúc này Tiêu Tuần cũng mở mắt, hiện giờ khoé miệng hắn mang ý cười, cả người đều có vẻ sảng khoái.

"Sao chàng lại ở đây?"

Tô Nhược Uyển không nhớ được chuyện tối hôm qua, nhưng nhìn thoáng qua vết đỏ trên cổ Tiêu Tuần, trong đầu nàng lập tức hiện lên một ít hình ảnh không thể miêu tả. Điều này làm cho gương mặt Tô Nhược Uyển hơi nóng lên, hỏi xong căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tuần.

"Tối hôm qua vi phu lại đây gặp phu nhân nhưng phu nhân không cho vi phu đi, vi phu đành phải ở lại nghỉ tạm."

Phát hiện Tô Nhược Uyển không còn nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì, trong mắt Tiêu Tuần loé sáng, sau đó lại cúi người sát vào bên tai Tô Nhược Uyển.

"Phu nhân còn nói phải gả cho vi phu, nếu vi phu không đồng ý phu nhân liền khóc nháo nên vi phu cũng chỉ có thể đáp ứng thôi."

Ngữ khí của Tiêu Tuần còn mang theo chút bất đắc dĩ, nhưng Tô Nhược Uyển lại cảm thấy chuyện này không quá đáng tin, nàng hoài nghi nhìn chằm chằm Tiêu Tuần đánh giá một phen, chỉ thấy trên mặt Tiêu Tuần lộ vẻ uỷ khuất.

Cái này làm Tô Nhược Uyển không khỏi nghi ngờ có phải mình thực sự nói những lời kia hay không. Nhưng nghĩ lại nửa ngày nàng cũng không nhớ nổi hôm qua mình đã nói cái gì mà một ít hình ảnh xấu hổ lại không chịu khống chế hiện lên trong đầu.

"Ta không nhớ rõ nên những lời này không tính. Bây giờ ta vẫn chưa tha thứ cho chàng, sẽ không đồng ý gả cho chàng đâu, chàng hết hy vọng đi."

"Tối hôm qua khi phu nhân muốn hôn vi phu cũng không nói như vậy."

Tuy lời nói của Tiêu Tuần vô căn cứ nhưng bộ dáng nghiêm túc hiện giờ lại lừa gạt được Tô Nhược Uyển. Lúc Tô Nhược Uyển không biết nên cãi lại thế nào thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Hoàn Nhi.

"Tiểu thư, người dậy chưa? Nhị công tử tới thăm người."

Nghe Tô Dực tới, Tô Nhược Uyển tức khắc trở nên hoảng loạn, đặc biệt là nhìn y phục rơi đầy trước giường, nàng đột nhiên sinh ra một tia chột dạ.

"Ta... ngươi bảo nhị ca đợi một lát, ta thay y phục đã."

Nói xong Tô Nhược Uyển liền hoảng loạn đứng dậy, nhặt y phục lên ném cho Tiêu Tuần.

"Mau mặc vào, nếu để nhị ca của ta thấy chàng ở đây nhất định là sẽ đánh gãy chân chàng."

Tô Nhược Uyển không có nói đùa, hiện giờ Tô Dực đang nhìn Tiêu Tuần không vừa mắt. Nếu phát hiện tối hôm qua Tiêu Tuần ngủ lại ở phòng Tô Nhược Uyển, không chừng sẽ thật sự đánh nhau với Tiêu Tuần.

Lần này Tiêu Tuần không trêu chọc Tô Nhược Uyển nữa mà theo ý của Tô Nhược Uyển mặc y phục vào. Nhưng sau khi mặc chỉnh tề xong Tô Nhược Uyển lại không biết phải giấu Tiêu Tuần ở đâu.

"Uyển Nhi, muội dậy chưa?"

Lúc này ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Tô Dực làm Tô Nhược Uyển càng thêm bối rối, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy hoảng loạn.

"Sắp... sắp rồi, nhị ca chờ một lát."

Tô Nhược Uyển nhìn thoáng qua cửa sổ, muốn cho Tiêu Tuần chạy thoát từ đường cửa sổ, nhưng nghĩ đến bây giờ Tô Dực đang ở bên ngoài, nàng lại lập tức từ bỏ ý định này.

Lúc này Tô Dực ở ngoài cửa cũng phát giác ra một tia dị thường, khi đang định duỗi tay đẩy cửa phòng, Tô Nhược Uyển đúng lúc mở cửa phòng ra.

"Nhị... nhị ca sao lại tới đây?"

Ngữ khí của Tô Nhược Uyển tràn đầy chột dạ, cái này làm cho đáy lòng Tô Dực lại càng thêm nghi ngờ, vừa vào phòng lập tức đánh giá một phen, sau khi phát hiện trong phòng cũng không có gì dị thường hắn mới đưa tầm mắt về phía Tô Nhược Uyển.

"Hạ triều đi ngang qua cửa hàng điểm tâm nên mang về chút điểm tâm cho muội cùng Thanh Nhiễm."

Nói rồi Tô Dực lấy ra một túi điểm tâm được bọc trong giấy dầu, nhưng khi Tô Nhược Uyển nhận lấy điểm tâm, thanh âm nghi hoặc của hắn lại truyền tới.



"Sớm hôm nay Tiêu Tuần không lên triều, không phải là hắn ở chỗ của muội đấy chứ?"

Tô Dực hiểu rõ Tiêu Tuần, biết hắn không phải là người dễ dàng bỏ lên triều. Huống chi hôm nay hắn còn không xin nghỉ, ngay cả hoàng đế cũng không biết vì sao hắn không vào triều.

"Hắn không có ở đây, ta còn chưa tha thứ cho hắn, sao có thể để hắn vào trong phòng ta được?"

Hiện giờ Tô Nhược Uyển đã bình tĩnh lại, trong giọng nói cũng không chột dạ chút nào. Tô Dực nhìn chằm chằm nàng vài lần liền tin lời nàng nói. Nhưng rất nhanh Tô Dực lại như nghĩ tới cái gì, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc hơn.

"Hôm nay lâm triều ta mới biết được thì ra mẫu thân của Tiêu Tuần lại là trưởng công chúa, khó trách bệ hạ lại dung túng cho hắn như thế. Nhưng cũng vì vậy muội càng không thể dễ dàng gả cho hắn. Bây giờ hắn quyền cao chức trọng, lại là cháu ngoại của bệ hạ, nếu sau này khi dễ muội, chỉ bằng ta cùng cha sợ là không thể giáo huấn hắn. Chi bằng nhị ca tìm cho muội mấy người dễ bắt nạt, như thế muội cũng không cần phải chịu uỷ khuất."

Nói xong lời này Tô Dực đột nhiên cảm thấy mình nói rất có đạo lý, nảy ra ý niệm tìm hôn phu cho Tô Nhược Uyển, ngay cả đôi mắt cũng sáng lên vài phần.

"Không bằng như vậy, nhị ca tìm cho muội mấy nam tử thích hợp trước, nếu muội coi trọng chúng ta lập tức định ra hôn sự, miễn cho Tiêu Tuần lại dây dưa với muội."

"Nhị ca để ta nghĩ đã, hiện giờ ta không có ý định thành thân."

Nghĩ đến phải gả cho nam tử khác đáy lòng Tô Nhược Uyển không khỏi sinh ra cảm xúc kháng cự, nhưng trước mắt Tô Dực cũng là vì suy nghĩ cho nàng, vì thế Tô Nhược Uyển liền tuỳ tiện tìm một cái cớ.

"Nếu đã như vậy nhị ca không tìm cho muội nữa, nhưng muội cũng phải nhớ kỹ không được dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt của Tiêu Tuần mê hoặc."

Thấy Tô Nhược Uyển tạm thời không có ý định thành thân, Tô Dực lập tức đánh mất đi tâm tư tìm hôn phu cho Tô Nhược Uyển, nhưng trước khi đi hắn vẫn không yên tâm dặn dò Tô Nhược Uyển một câu.

"Nhị ca cứ yên tâm đi, lần này ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn."

Có những lời này của Tô Nhược Uyển, Tô Dực mới yên tâm rời đi. Mà Tô Nhược Uyển lại thở phào nhẹ nhõm, chờ sau khi thân ảnh của Tô Dực biến mất khỏi sân, Tô Nhược Uyển mới xoay người đi về phía tủ quần áo.

"Ra đi."

Sau khi mở tủ quần áo ra, chỉ thấy Tiêu Tuần đang trốn trong tủ quần áo. Vừa rồi khi Tô Dực sắp sửa tiến vào, Tô Nhược Uyển đột nhiên nảy ra ý định giấu Tiêu Tuần vào trong tủ quần áo. Trùng hợp tủ quần áo cũng không có nhiều y phục, thuận tiện cho Tiêu Tuần trốn trong đó.

"Chàng mau đi đi, vừa rồi thiếu chút nữa là bị nhị ca ta phát hiện rồi."

Tiêu Tuần vừa đi ra Tô Nhược Uyển đã vội vàng thúc giục hắn rời đi. Nhưng Tiêu Tuần một chút cũng không có ý muốn rời đi, Tô Nhược Uyển vừa xoay người hắn đã từ sau lưng ôm lấy nàng.

"Phu nhân muốn tìm hôn phu khác?"

"Xem biểu hiện của chàng, nếu chàng không thể làm ta nguôi giận, lại lần nữa tìm hôn phu khác cũng chưa chắc không thể."

Tô Nhược Uyển vừa dứt lời cánh tay Tiêu Tuần lập tức siết chặt hơn một chút, khi mở miệng lần nữa ngữ khí cũng trở nên khẩn trương.

"Vậy phải làm thế nào phu nhân mới có thể nguôi giận?"

"Chàng tự nghĩ đi."

Cảm nhận được Tiêu Tuần khẩn trương, Tô Nhược Uyển trộm nở nụ cười, sau đó tránh thoát khỏi cái ôm của Tiêu Tuần, ngồi xuống bàn ăn điểm tâm.

Lời này làm trên mặt Tiêu Tuần hiện lên một tia mờ mịt, nhưng thấy đã sắp đến giữa trưa, nếu còn không quay về sợ là sẽ bị người khác phát hiện, hắn đành phải đi về trước.

"Vậy vi phu đi về trước, buổi tối lại đến tìm phu nhân."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện