Khi Ngôn Hân Vân trở lại phòng, phát hiện Minh Ức Hàm không chỉ muốn nhanh chóng buông màn nghỉ ngơi, còn đem chăn gối của mình vứt lên ghế.

"Xem ra nàng so với ta còn sợ chạm mặt nhau hơn.".

Ngôn Hân Vân nghĩ vậy, tâm tình cũng ổn định hơn đôi chút, vì thế thuận tay thay đổi y phục, chuẩn bị đi ngủ.

Nàng vốn tưởng rằng ngày mai vừa tỉnh giấc có thể hóa giải cảm giác xấu hổ của đôi bên, nào biết, sự đời vốn không đơn giản như thế...

Đột nhiên, phòng ngoài có tiếng người gõ cửa, khẽ gọi:

"Ức nhi.".

Đây là thanh âm của Minh Tử Hiên, hắn đã muốn đẩy cửa vào phòng...! Ngôn Hân Vân lập tức thầm kêu: không tốt, ban nãy quên khóa cửa! Nếu để hắn nhìn thấy ta cùng Ức Hàm phân định ngủ riêng, như vậy không ổn! Lại nhìn chính mình đã cởi bỏ ngoại bào, tuy rằng như vậy cũng không để lộ ra manh mối gì, nhưng dù sao bản thân cũng là nữ nhân, ở trước mặt nam tử làm thế nào lại hớ hênh như vậy ứng phó? Tình huống bất bách, nàng chỉ có thể nhanh chóng thu thập quần áo cùng chăn gối trên sàn, lập tức vọt lên giường nơi Minh Ức Hàm đang nằm.

Nhìn thấy Ngôn Hân Vân đột nhiên tiến vào, còn nằm ở bên người mình, Minh Ức Hàm nhất thời suýt chút nữa hét lên:

"Ngươi..."

Ngôn Hân Vân nhanh tay che miệng nàng lại, ngón trỏ đặt lên môi chính mình, ý bảo nàng đừng kêu ra tiếng.

Lúc này, Minh Tử Hiên cũng vừa vặn đi vào phòng, nghe được người ta vợ chồng trên giường một trận xôn xao, tựa hồ ý thức được, vì thế đi không được, ở lại cũng không xong, tình cảnh ngày càng trở nên xấu hổ.

"Nhị ca, chuyện gì?"

Minh Ức Hàm hỏi, vốn, theo lễ, nàng hẳn phải xuống giường đi ra cùng ca ca nói chuyện mới phải, chính là hiện tại "Ngôn đại ca" đang ngủ bên người nàng, thật sự không có khả năng xốc chăn lên, mặc y phục chỉnh tề để xuống giường, vì thế đành phải nhoài người ra khỏi màn giường, khó xử nói.

Ngôn Hân Vân hiển nhiên nhân cơ hội mặc áo.

"Nga...Ta là đến xem ngươi có phải không có việc gì hay không. Còn nữa, nương nói năm trước nàng ở Hộ Quốc Tự giúp ngươi cầu nhân duyên, ngày mai vừa vặn là ngày khấn nguyện. Nàng muốn ngươi cùng Hân Vân sáng mai theo nàng đến Hộ Quốc Tự một chuyến. Các ngươi...nghỉ ngơi sớm một chút, ta không quấy rầy.".

Minh Tử Hiên nói xong, lập tức rời khỏi phòng, lại nhanh chóng thuận tay khóa cửa, lúc này mới rốt cuộc thở phào một hơi. Hắn vừa đi vừa lau mồ hôi, nén giận bản thân đường đột, đồng thời cũng ảo não muội muội cùng Hân Vân hôm nay thật sự gấp vội, còn sớm thế này đã lên giường ngủ, làm hại chính mình tiến vào phòng liền chật vật không chịu nổi... (giữa ngủ và tò tí te còn cách nhau dài dài anh ạ anh cứ yên trí mà vào không cần ngại)

Cảm giác được Minh Tử Hiên đã đi xa, Ngôn Hân Vân thở phào một hơi, tinh thần có phần nhẹ nhõm, bất quá thoáng nhìn qua khóe mắt lại gặp phải ánh mắt của Ức Hàm.

Hai người gần gũi như vậy, càng thêm ngại ngùng, không biết làm thế nào giải tỏa.

Nhìn thấy Minh Ức Hàm nằm ở bên người mình, Ngôn Hân Vân cảm thấy được trên mặt mình giống như có lửa đốt, vội vã xấu hổ giải thích:

"Vừa rồi..., ca ca của nàng đột nhiên đi vào, ta sợ bị hắn phát hiện chúng ta phân chia nơi ngủ, tình thế cấp bách, đành phải tiến vào đây. Đã trót mạo phạm, thỉnh nàng rộng lượng tha thứ...".

Dứt lời, lập tức cuốn chăn gối, vội vã phóng khỏi giường.

Mà, Minh Ức Hàm lúc này tâm cũng loạn như ma, tuy nhiên cũng thấu cho tình cảnh khó xử của đối phương, nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất tương thân, một nam tử vốn không phải là ái nhân của mình, lại đột nhiên ngủ bên cạnh mình, cái loại cảm giác này có ai dễ dàng chấp nhận?!

Vì thế, một đêm này vô luận là đối với Ngôn Hân Vân hay Minh Ức Hàm mà nói, đều là một đêm loạn tâm cực kỳ.

***

Sáng sớm hôm sau, Trịnh Hoa Băng mang theo hai nha hoàn, cùng nữ nhi và hiền tế (con rể) sử dụng cỗ xe ngựa xa hoa do Minh Tử Hiên chuẩn bị từ trước đi tới Hộ Quốc Tự.

Dọc đường đi, trong xe thập phần im lặng. Minh Ức Hàm nhẹ nhàng mở rèm che, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh sắc mà trầm mặc. Ngôn Hân Vân ngồi ở phía đối diện cũng nhấc lên bức màn, lặng lẽ nhìn cảnh vật, không nói lời nào.

Trịnh Hoa Băng ngồi ở giữa, bên trái nhìn nữ nhi, bên phải nhìn hiền tế, trong lòng không thấu được ẩn tình bên trong, nhìn không ra nữ nhân cùng hiền tế đang làm trò quỷ dị gì.

Như vậy trầm mặc một hồi lâu, Trịnh Hoa Băng rốt cuộc nhịn không được, uất giận lên tiếng hỏi:

"Các ngươi như thế này là làm sao? Đôi bên đều không nói câu nào!"

Minh Ức Hàm lẫn Ngôn Hân Vân đều lập tức ngẩn ra, giật mình hoàn hồn. Hai người ánh mắt lơ đãng tiếp xúc một chút, lại rất vội tìm cách lẫn tránh nhau. Xem ra, sự kiện tối hôm qua vẫn khiến hai nàng xấu hổ không thôi.

Trịnh Hoa Băng thấy thế, biểu tình càng nghiêm túc hơn:

"Ức nhi, ngươi sẽ không còn vị bức họa kia mà sinh khí với Hân Vân chứ?"

Nhắc tới chuyện họa phổ, Minh Ức Hàm trong lòng lập tức có cảm giác như bị đao cứa, chính là ngoài mặt vẫn miễn cưỡng cười cười, bình thản nói:

"Nương, người nói đến đâu vậy? Chuyện xưa là Ức nhi không tốt, làm sao có thể vu giận lên người tướng công?" (Yan)

"Ngươi hiểu chuyện được thế thì tốt.".

Trịnh Hoa Băng nói như vậy, trong lòng vẫn là lo lắng nữ nhi cùng hiền tế không dễ hòa giải, vì thế nhẹ nhàng hít một hơi, một tay nắm tay nữ nhi, một tay nắm tay hiền tế, ngữ trọng tâm trường: (nói lời thấm thía)

"Lúc trước Hân Vân không có lòng đoạt tú cầu, nhưng tú cầu lại thần kỳ rơi xuống tay hắn, có thể thấy được đó là thiên ý, là trời muốn tác hợp cho các ngươi đoạn nhân duyên này.( con trai ngoan của bác nó sắp xếp đấy lấy đâu ra mà thiên với chả ý) Ức nhi, Hân Vân, cái gọi là "Nhất dạ phu thê, bách dạ ân" (một ngày phu thê trăm năm ân nghĩa)[đùa à, hai em ấy có ngủ với nhau đêm nào đâu mà ân với ái? ], tu trăm kiếp mới cùng chung chăn gối, các ngươi phải hảo hảo quý trọng lẫn nhau, sau này, tuyệt đối đừng vì chút việc cỏn con mà khuấy động phong ba, buông bỏ tình nghĩa phu thê, biết không?".

Trịnh Hoa Băng nói xong, đem tay của nữ nhân cùng hiền tế siết chặt lấy nhau, ánh mắt hàm chứa tình cảm của người làm mẹ dành cho nữ nhi cùng vô số ưu tâm không thể nói bằng lời.

Minh Ức Hàm theo bản năng muốn rút ra bàn tay đang cùng Hân Vân ở cùng một chỗ, lại thấy ánh mắt mẫu thân tình thâm nghĩa trọng như thế, liền không khỏi chần chừ. Nghĩ đến mẫu thân đã ngoài năm mươi vẫn còn ưu tư về hôn sự của mình, nàng cảm thấy thật hổ thẹn, vì thế lại một trận trầm mặc.

Phía bên kia, Ngôn Hân Vân chỉ đành ảm đạm cười cho qua, thủy chung không tỏ ra bất cứ thái độ nào chống đối.

Chừng một canh giờ sau, xe ngựa rốt cuộc dừng lại. Ngôn Hân Vân cùng Minh Ức Hàm hai người hai bên đỡ Trịnh Hoa Băng, đi vào Hộ Quốc Tự.

Hôm nay không phải ngày phật đản, nhưng người đến dâng hương thật không ít, trong đó, những nữ tử đương thuở xuân lại rất nhiều. Nhìn thấy khắp nơi nhan nhản những nữ nhân trẻ tuổi mặt đầy xuân phong, Minh Ức Hàm đoán các nàng hơn phân nửa là cầu nhân duyên.

Nhân duyên?! Tưởng đến hai chữ này, Minh Ức Hàm trong lòng có chút cảm khái. Nàng vừa đi vừa nghĩ, trong lúc vô tình lại cảm giác chung quanh mình có rất nhiều ánh mắt dòm ngó, mà, tựa hồ như chúng không phải hướng vào nàng. Vì thế, nàng ngẩng đầu nhìn kỹ, lúc này mới phát giác nhóm nữ tử đi theo mình đi theo mình đều nhất nhất chú ý đến phu quân trên danh nghĩa - Ngôn Hân Vân của nàng. Có hai - ba nữ tử lớn mật, vừa cười, vừa nói với nhau:

"Ngươi xem công tử kia bộ dạng thật tuấn tú a!"

"Đúng vậy nha! Nếu có người như hắn khẳng khái đến trước ta cầu hôn, tổn thọ vài năm ta cũng cam tâm tình nguyện.".(Tin tao cho cái dép vào mặt không =.,=)

"Hahaha!"

Minh Ức Hàm nghe vậy, trong lòng không hiểu đâu tự dưng lại xuất hiện vị chua như ăn phải giấm, khó chịu, bức bối vô cùng, bất giác nhìn sang Ngôn Hân Vân, nhưng thấy Hân Vân vẫn là khóe miệng khẽ nhếch, như không có việc gì thản nhiên bước đi, nàng lúc này mới có thể nới lỏng tâm tình, bồi mẫu thân đi dâng hương. (Em Vân em ý mà liếc lại thì Shi lại được xem cảnh bé Hàm bé ý đấm chồng)

Sau khi cầu nguyện, từ trong chùa, nhóm sa di cùng chư tăng đi ra, chuẩn bị rước những vị hương khách đến nơi tụng kinh cầu phúc.

Trịnh Hoa Băng đối nữ nhi cùng hiền tế nói:

"Ta muốn đi cùng các sư phụ nghe tụng kinh, các ngươi tuổi trẻ, không thích hợp nghe kinh phật, Hân Vân lại là lần đầu tiên đến nơi này, Ức nhi, ngươi không ngại bồi hắn đi mọi nơi tham quan một chút, xem như giải sầu đi.".

Vừa nghe phải cùng Ngôn Hân Vân ở một chỗ, Minh Ức Hàm lập tức nội tâm lại có chút xấu hổ, vội vàng nói:

"Nương, làm thế nào có để ngươi đi tụng kinh một mình? Ta vẫn là ở cùng người tốt hơn.". (Ôi mẹ ơi em dễ thương hết biết)

Ngôn Hân Vân cũng nói:

"Không sai, vẫn là nên để Ức nhi đi cùng người, ta chính mình đi khắp nơi tham quan cũng không có vấn đề.".

Trịnh Hoa Băng cười:

"Nương không phải là đứa nhỏ ba tuổi, tụng kinh nơi này còn có thể đi lạc phương nào hay sao? Huống hồ còn có hai nha hoàn tháp tùng, nương sẽ không có việc gì. Hộ Quốc Tự là nơi rộng lớn, không có người dẫn đường, e sẽ lạc, để Ức nhi đi cùng ngươi rất tốt.".

Dứt lời, nàng đã gọi hai nha hoàn, xoay người đi vào Tụng Kinh Các, lưu lại Minh Ức Hàm cùng Ngôn Hân Vân ở ngoài đại điện, không biết làm sao....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện