Vì thẹn, đôi bên cùng trầm mặc. Song, Ngôn Hân Vân chịu không được, rốt cục mở miệng. Ai ngờ vừa vặn, Minh Ức Hàm cũng nghĩ chính mình phải lên tiếng, hai người đồng thời kêu:

"Ta...".

Hai bên cùng giật mình, nhìn đối phương, trong lòng đã thẹn lại càng thẹn.

Lát sau,Minh Ức Hàm nhẹ giọng:

"Ngươi nói trước đi.".

"Ta...ý muốn bảo chúng ta nên đi tham quan xung quanh một chút.".

Ngôn Hân Vân nói có điểm không hợp tâm.

Minh Ức Hàm đối diện "hôn phu", lại vô cớ nhớ đến hành vi đường đột của mình hôm qua, vẫn bởi lẽ này, trên mặt lúc này nhưng lại nổi lên mấy tầng mây hồng...

"Khoan...! Nàng vừa nghĩ muốn nói điều gì?".

Ngôn Hân Vân hỏi.

"Ngôn ý vừa rồi, chính ngươi đã thay ta bày tỏ.".

Minh Ức Hàm sợ nói thật lại khiến đối phương khó nói, vì thế cũng đành tâm nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo...

"Vậy...chúng ta khởi hành thôi.".

"Hảo."

Minh Ức Hàm theo Ngôn Hân Vân dạo hơn nửa vòng quanh Hộ Quốc Tự. Nhưng cả hai đều không dám trực diện nhìn đối phương, chỉ lơ đễnh ghé mắt vào phong cảnh, miệng không nói lời nào. Nói đúng hơn, họ chính là không biết nên nói gì với người kia mới phải, cho nên đành nén lòng trầm mặc, mong đi hết đoạn đường này.

Nào biết, vừa ngang qua hương khách phòng, Minh Ức Hàm bỗng nhiên dừng bước bộ.

Ngôn Hân Vân quay đầu, thấy vậy liền nhìn nàng hỏi:

"Làm sao vậy?"

Minh Ức Hàm dường như không nghe thấy lời đó, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lẳng lặng bước vào, thâm tình quan sát mọi nơi, ưu tư.

Ngôn Hân Vân cũng nối bước, nhưng thấy căn phòng này bài trí sơ sài, một bàn, một rương, hai giường, hai chiếc ghế dựa, mặt trên còn phủ tro bụi, tựa hồ lâu quá không người ở, nhìn đảo qua, trong lòng không khỏi nghĩ: Nàng đến nơi này làm gì? Dựa vào thần sắc đó, hình như rất lưu tâm...

"Tám năm, nơi này vẫn không đổi...".

Minh Ức Hàm u uất hồi lâu, rốt cục nghẹn ngào mở miệng, thấp giọng nói.

"Nàng trước kia từng đến đây?".

Nàng hít một hơi thật sâu, gật đầu:

"Sao lại chỉ "đến"? Ta từng lưu trú nơi này,chính là tận ba năm...".

Nói xong tựa hồ nhớ lại cố sự thê lương, lệ nhòe mi lại khóa, khóa rồi lại chực rơi...

Ngôn Hân Vân nghe được có chút mơ hồ: Đường đường một Hàn Lâm thiên kim đại tiểu thư lại ở trong hòa thượng miếu trụ suốt ba năm? Quả thực là thiên hạ kỳ đàm! Bất quá chuyển niệm tưởng tượng, Trịnh Hoa Băng chẳng phải từng nói Minh Ức Hàm trước đây được một vị hòa thượng pháp danh Nhất Tâm thu nạp, đem về Thiên Mịch tự cưu mang? Chẳng lẽ...

"Nàng từng ở đây ba năm? Hay là...Hộ Quốc Tự này trước kia còn có tên khác?"

Minh Ức Hàm miễn cưỡng cười:

"Xem ra, mẫu thân thật sự đã đem tất thảy chuyện xưa kể hết cho ngươi.".

Nói xong, im lặng hồi lâu, lại tiếp lời:

"Đúng vậy. Trước kia nơi này gọi là Thiên Tầm tự, sau, đương kim Thánh Thượng cùng trung, ở phía sau chùa tại "Tiên Mai Lâm Hải" quyết định tu kiến Hoàng Thất Tổ Tiên Lăng, bởi vậy cải danh thành Hộ Quốc Tự. Năm đó loạn lạc, ta cùng mẫu thân được đại sư thu nạp như hương khách làm công quả, ngoài ra,còn có trù phòng Thải di và hắn...khi ấy trú tại gian kia.".

Minh Ức Hàm một tiếng "hắn" phát ra rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng cũng chính thời điểm đó, thần sắc thập phần nặng nề...

Ngôn Hân Vân nghe vậy, đáy lòng âm thầm cảm thán, song lại cố điềm tĩnh:

"Thấy nàng đối Tiểu Hàm ca quả thật tình thâm nghĩa trọng, bất quá, ta thật tâm nói một câu nói một câu: thâm tình trọng nghĩa này chính là đã làm khổ mẫu thân nàng, càng làm khổ nàng nhiều hơn...".

Minh Ức Hàm ngẩng đầu, sâu kín khẽ liếc nhẹ Hân Vân, tựa hồ thiên ngôn vạn ngữ bên miệng lại không thể nói ra, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, vì thế đành im lặng, một mình li khai.

Dõi theo bóng dáng nàng, Ngôn Hân Vân chỉ đành lắc đầu, rồi cũng nối gót ra ngoài, không rời một khắc, trong lòng chợt xuất hiện một tia đau đớn.

Hai người một trước một sau, mỗi kẻ chôn riêng nỗi niềm tâm sự. Minh Ức Hàm mãn đầu cảm xúc rối loạn, căn bản không biết chính mình đang đi đến đâu. Ngôn Hân Vân nhất thời trống rỗng, tùy đối phương mà dọ bước.Lúc đó, cả hai vô thức phá lệ đi đến phía sau núi của Quốc Tự.

"Minh tiểu thư, nàng dọc theo con đường này đi xuống kia...sẽ đến Hoàng Tổ Lăng Cấm Địa.".

Ngôn Hân Vân giật mình bừng tỉnh,mau mau bước lại, nhẹ nhàng nhắc nhở Minh Ức Hàm một chút.

Nàng liền hồi thần, bối rối đáp:

"Nga...Phải a,thiếu chút nữa lại quên mất. Nơi đó...sau tám năm lại trở thành "cấm địa"...".

Ngữ khí càng nói càng nhẹ tựa mây khói, nhãn châu không cản được nỗi buồn đang lộ rõ...

"Chẳng bằng chúng ta mau trở về, có lẽ mẫu thân nàng đang chờ tại đại điện.".

Minh Ức Hàm gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhẹ hỏi:

"Đúng rồi, ngươi như thế nào lại biết cuối con đường này là Hoàng Tổ Lăng?"

Ngôn Hân Vân cười thầm: Bản cung vài ngày trước còn bị "cách ly" đến nơi đó, sao có thể không biết cho được? Bất quá, trên miệng vẫn nói:

"Nàng vừa rồi chẳng phải nói cho ta biết phía sau núi,"Tiên Mai Lâm Hải" là Hoàng Lăng Tổ Cấm Địa đấy ư? Chúng ta từ cửa sau Hộ Quốc Tự, xuôi theo con đường này lâu như vậy, đi tiếp nữa chẳng phải sẽ đến đó sao?".

Minh Ức Hàm nghe được không khỏi ngượng ngùng, chính mình mang trọng trách dẫn đường mà lại chểnh mảng quên mất điều tối thiểu này, thật sự khiến kẻ khác chê cười. Nàng ngoảnh lại cùng vẻ mặt xin lỗi, hướng Ngôn Hân Vân gượng cười, tiện đà trở về.

Ngôn Hân Vân âm thầm thư một hơi, nghĩ đến có thể nhanh chóng chấm dứt sự im lặng đáng sợ này với Minh Ức Hàm, trong tâm rốt cục thoải mái hơn.

Hữu ý, Minh Ức Hàm lo lắng mẫu thân chồn lòng chờ đợi, lại dẫn "phu tế" theo đường tắc trở về...

Đây là một đường mòn nhỏ dọc theo sườn núi, khúc khuỷu, thập phần gập ghềnh khó đi.Nhưng hai bên cây cối trùng trùng, cành lá tươi tốt nối tiếp nhau, trên cành chim hót líu lo, xa xa còn có một dòng suối nhỏ ôn hòa uốn lượn, đích thị tạo thành một phong cảnh đặc sắc, hội đủ mọi yếu tố, nếu nhàn nhã dạo qua, hẳn tâm trạng sẽ rất tốt.

Ngôn Hân Vân vừa đi vừa ngoạn cảnh, mải mê không ngờ bên tai lại mơ hồ truyền đến một trận âm thanh dị thường, giống như có thứ gì ngo ngoe muốn động bên mình, nhất thời tuấn mi nhíu lại, cảnh giác.

Lúc này Minh Ức Hàm cũng phát giác điều bất thường, xoay người đến muốn cùng Ngôn Hân Vân nói mấy điều, vừa kịp thấy phía sau lưng hắn, trên ngọn cây là một con thanh xà đang uốn mình thè lưỡi...

"Cẩn thận!!!"

Minh Ức Hàm hoảng sợ thốt lên, một phen đẩy Ngôn Hân Vân ra, chẳng ngờ chính mình không thận trọng bị độc xà hung hãn đớp phải.

Ngôn Hân Vân thất kinh, lập tức đưa tay ghiến chặt đầu rắn, vận chừng chân khí, dập nát nó trong khoảnh khắc.

"Minh tiểu thư, nàng không việc gì chứ?"

Trong lòng phập phồng sợ hãi,vội tiến lên đỡ lấy Minh Ức Hàm, quan tâm hỏi.

Minh Ức Hàm dùng ngón tay bấm chặt quanh miệng vết thương, sắc mặt nhợt nhạt hẳn, vẫn là miễn cưỡng lắc đầu, khẽ đáp:

"Ta ổn.".

Ai ngờ nói chưa vẹn câu, đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên, chân khí trong người như biến mất vào hố sâu vô định, toàn thân bất lực, ngã xuống.

Ngôn Hân Vân lập tức ôm lấy nàng, nhanh chóng điểm những đại huyệt vị trong cơ thể, hòng cản độc lưu, sau, cuộn tay áo nàng lên, xé vạt vải tại y phục mình bó chặt phía trên vết thương, đoạn, dùng miệng hấp xà độc tồn trong máu ra. [chồng ngoan ]

"Ngươi...".

Minh Ức Hàm phát ra một tia thanh âm mỏng manh, nhưng sau đó như chìm vào cơn mê, không thể nói gì nữa. Dẫu vậy, nàng vẫn mơ hồ cảm giác được Ngôn Hân Vân chính là từng ngụm, từng ngụm tự thân giúp nàng hấp hết độc huyết. Cũng không rõ ra sao, mỗi độ Hân Vân áp miệng vào vết thương, trong nàng lại trỗi lên cảm giác vô thường, như thể có dòng máu ấm lặng lẽ chảy vào tâm khảm của mình...

Ngôn Hân Vân trừ độc trong cơ thể "nương tử" xong, lại tìm đến dòng suối nhỏ ban nãy lấy nước sạch, cẩn thận thanh tẩy vết thương cho nàng.

Giờ phút này, Minh Ức Hàm tuy không còn khí lực, nhưng ý thức đã thanh tỉnh nhiều. Nửa mê nửa tỉnh thấy Ngôn Hân Vân chu đáo chăm sóc mình, không khỏi cảm thấy trên mặt có chút nóng lên...

Xong, Hân Vân lấy khăn lụa trong ngực áo, thế nàng băng bó vết thương.

"Ngôn đại ca, đa tạ...!"

Ức Hàm thấp giọng.

Ngôn Hân Vân khóe miệng khẽ nhếch, cười buồn:

"E rằng kẻ nên nói câu đa ta phải là ta. Nếu không nhờ nàng, hiện tại chính ta đang nằm ở nơi này.".

Minh Ức Hàm cười khổ:

"Nếu không do ta lôi kéo ngươi đi đường tắt, làm sao phải gặp xà?"

"Nàng cam đoan chúng ta đi đường khác sẽ không gặp nạn ư?"

Hân Vân ngắn gọn, nhẹ nhàng vặn lại.

Minh Ức Hàm giật mình, nhất thời không biết trả lời thế nào mới phải. Nhưng thấy Ngôn Hân Vân hoàn lại một nụ cười dịu dàng:

"Nàng luôn thích đem những chuyện ngoài ý muốn tự mình nhận lấy, như vậy chẳng phải sống còn khổ hơn chết? Nói rồi, cẩn trọng thắt khăn, kéo tay áo "thê tử" xuống, ôn nhu dặn dò.

"Mấy ngày tới đừng để vết thương chạm nước, trở lại phủ ta sẽ gọi Khải Nhứ bắt mạch, bốc thuốc cho nàng, sẽ nhanh hồi phục thôi.".

Minh Ức Hàm gật đầu, lại lặng thinh, trong lòng tựa hồ còn vướng bận...

"Làm sao vậy? Nàng vẫn còn váng đầu sao?"

Ngôn Hân Vân trông bộ dáng ấy, lòng khấp khởi hoang mang.

"Nga, không phải.".

Minh Ức Hàm phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng đáp.

"Sắc mặt nàng kém quá...Vẫn gửi tâm trí ở hương khách phòng ban nãy phải không?".

Minh Ức Hàm không nghĩ tới Ngôn Hân Vân hỏi mình câu này, vì thế có điểm sững sờ.

Lúc này, "quải danh phu tế" cũng thấy chính mình quá đường đột, dù sao đó là tư vụ của Hàn Lâm thiên kim, chính mình cùng nàng ta còn có "Ước Pháp Tam Chương", tư cách nào quan tâm nỗi riêng của nàng?

"Thứ lỗi, đã đa sự rồi. Thật hổ thẹn.".

Minh Ức Hàm ảm đạm cười:

"Không có gì. Ngươi nói đúng, ta quả thật đang nghĩ đến cuộc sống trước kia ở gian phòng đó.".

Giảng đến đây, Minh Ức Hàm dừng một chút, trong lòng tựa hồ có khúc mắc, lúc sau, lại tiếp lời:

"Kỳ thật, có chuyện này, ta vẫn rất muốn hướng ngươi hỏi, nhưng sợ bản thân đường đột, đến nay vẫn lưu trong lòng.".

"Minh tiểu thư, nàng đừng ngại.".

Minh Ức Hàm nhìn Ngôn Hân Vân:

"Tiểu Hàm ca có thể còn sống.".

"Nga?"

Ngôn Hân Vân không khỏi kinh ngạc.

"Ngươi còn nhớ ngày đó ở thiên dã sơn động, sư phụ truyền lại cho ta một bức thư?"

Ngôn Hân Vân gật đầu.

Minh Ức Hàm sâu kín thổ lộ:

"Điếu mệnh ghi rõ sự việc xảy ra sau mười năm. Ngài ám chỉ Tiểu Hàm ca không chết, lại có thể đã xuất hiện bên cạnh ta.".

"Nga? Vậy chẳng phải tốt lắm sao? Sư phụ nàng tiên liệu như thần, ta nghĩ ngài nhất định không sai. Chính là, chuyện ấy cùng ta liên hệ thế nào? Nàng muốn ta hỏi thăm việc gì?".

"Chân tâm, ta từng không dám tin tưởng lời tiên đoán này, cho đến mấy ngày trước, vô tình phát hiện trên người Kính Tư có Hùng Ngọc Uyên Ương, cùng với tùy thân ngọc bội gia truyền chi bảo của Tiểu Hàm ca là một, không thể sai khác. Cho nên ta...".

"Cái gì?!"

Ngôn Hân Vân giật mình, đâu ngờ sự việc này cùng Kính Tư lại có quan hệ.

"Ngôn đại ca, ta không dối ngươi.".

Minh Ức Hàm nhìn đối phương biểu hiện như vậy, hẳn hắn không tin, không khỏi vội vã tiếp lời.

"Nga, ta không phải hoài nghi nàng, chỉ là rất kinh ngạc.".

Ngôn Hân Vân dừng một chút, lại hỏi:

"Nàng tin tưởng Hùng Ngọc Uyên Ương trên người Kính Tư đích thực là gia truyền chi bảo của Tiểu Hàm ca?".

"Phải. Ngọc Uyên Ương nguyên có đôi, một hùng một thư, đều là dùng vô song thượng đẳng tinh lương tuyền ngọc chuyên môn điêu khắc mà thành, không thể có cặp thứ hai.".

"Nàng hoài nghi...Kính Tư chính là Tiểu Hàm ca của nàng?"

"Không phải, Kính Tư so với Tiểu Hàm ca phải hơn bảy, tám tuổi, khi ta ở cạnh Tiểu Hàm ca, Kính Ta đang cùng sư phụ Thiên Cơ Đạo Nhân rèn võ, cho nên tuyệt đối hắn không phải người ấy.".

"Vậy ý nàng...".

"Ta là nghĩ muốn hướng Ngôn đại ca hỏi thăm Kính Tư nguồn gốc khối Ngọc Uyên Ương.".

Ngôn Hân Vân cười.

"Ta không rõ, chỉ sợ khiến nàng thất vọng.".

Minh Ức Hàm quả thật lập tức lộ ra thần sắc thất vọng.

Thấy vậy, Ngôn Hân Vân chẳng đành tâm, liền mở lời an ủi.

"Bất quá, ta sẽ giúp nàng hỏi Kính Tư.".

"Ngươi không đùa?"

Hân Vân gật đầu.

"Bất quá...".

Ức Hàm đột nhiên chần chừ.

Ngôn Hân Vân đoán được nàng đang lo lắng điều gì, nói:

"Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ hỏi rõ Kính Tư về lai lịch vật đó. Chuyện này giữa nàng và Tiểu Hàm ca, ta sẽ giữ kín, trừ Kính Tư và Khải Nhứ, tuyệt không nói ra.".

Minh Ức Hàm cảm kích:

"Ngôn đại ca, Ức nhi không biết nên cảm tạ ngươi sao mới phải...".

Ngôn Hân Vân đạm cười:

"Nàng trước nhất nên đem chữ "tạ" ấy thu hồi đi, ta không dám cam đoan sẽ nghe ngóng được nhiều về tung tích Tiểu Hàm ca của nàng.".

"Vô luận kết quả thế nào, lòng ta vẫn là chung thủy thành tâm thành ý cảm tạ ngươi.".

Ngôn Hân Vân đỡ Minh Ức Hàm về. Dọc theo đường đi, sắc trời trở nên ảm đạm, ngay sau đó, gió lại nổi lên vô chừng.

"Tình hình này, chốc nữa sẽ có mưa lớn, chúng phải nhanh lên.".

Minh Ức Hàm đồng thuận, khả vừa định bước nhanh hơn, tiện cảm thấy lực bất tòng tâm, miễn cưỡng đi được một quãng lại chuếnh choáng, vấp phải đá, cả thân lập tức liền ngã nhào.

"Cẩn thận!!!".

Ngôn Hân Vân minh nhãn khoái thủ, một phen phóng đến ôm chặt nàng.

Ngã vào lòng Hân Vân, lại vô tình áp sát ngực hắn, Minh Ức Hàm nhất thời cảm thấy toàn thân mình run lên, hệt như có điện lưu, trong nháy mắt, tim đập thật nhanh, thật nhanh...

"Nàng bị thương ư?"

"Ta không sao...".

Minh Ức Hàm áp chế phản ứng dị thường trong lòng, lắc đầu đạm cười, miễn cưỡng đứng thẳng thân mình.

"Đừng bận tâm, do ta bất cẩn lại vội vàng, lực bất tòng tâm...".

Đang nói, trên trời mây đen vần vũ, cùng với vài tiếng sấm, trời chuyển tối đen.

Nhìn đến Minh Ức Hàm là vì xả thân cứu mình mới bị độc xà cắn thương, Ngôn Hân Vân trong lòng vốn còn lo âu: Hiện tại nàng thể lực chưa khôi phục, trời vừa muốn đổ mưa to, vạn nhất khiến nàng nhiễm hàn, ân tình ta nợ nàng càng lớn.

Thốn một lát, vẫn là hỏi:

"Quanh đây có nơi trú mưa không? Nàng hiện tại thương thế chưa lành, chúng ta tránh mưa trước tiên, trở về muộn một chút cũng không hại gì.".

Minh Ức Hàm vẻ mặt hối lỗi:

"Không có, chỉ e cơn mưa này ắt phải gặp...Đều là ta không tốt, khiến ngươi đi đường gian nan, gặp rắn, hiện tại cư nhiên còn phải đội mưa...".

"Nàng đừng nói vậy, điều ta quan ngại chính là sức khỏe của nàng, sợ nàng nhiễm hàn tức thì thể trạng suy nhược nên mới hỏi thế. Bây giờ chạy bộ về đại điện hẳn không còn kịp, nàng nếu không quá lưu tâm lời bàn tán của thiên hạ, ta dùng khinh công cõng nàng về, có thể tránh được cơn mưa này, ý nàng thế nào?".

"Cõng...ta trở về?!".

Minh Ức Hàm trợn mắt, nói vấp.

Ngôn Hân Vân gật đầu:

"Nàng xem sắc diện bản thân kém như vậy, nếu gặp mưa ắt cảm sốt, thật không ổn.".

"Chuyện này...".

Minh Ức Hàm muốn cự tuyệt, song lại sợ chần chừ mãi sẽ liên lụy cả Hân Vân, càng không được! Chính cái gọi là "Nam nữ thụ thụ bất tương thân", một hoàng hoa khuê nữ đồng thuận để nam tử cõng mình trên lưng há ra thể thống gì?! Nàng suy đi nghĩ lại, vẫn do dự bất quyết.

Nhìn biểu hiện của Minh Ức Hàm, Ngôn Hân Vân giật mình nhớ lại thân phận "nam nhi" của mình hiện tại, đáy lòng tự nhiên hiểu được âu lo này của nàng. Nhưng mưa to sắp đổ xuống đầu, cứ tiếp tục thế này chắc chắn không thoát, vì thế trực tiếp hỏi:

"Nàng thẹn, phải không?"

Minh Ức Hàm ngẩn ra, toan đáp nhưng không thể.

Để hóa giải tình thế khó xử này, Ngôn Hân Vân chỉ đành mỉm cười, nói:

"Kỳ thật, ta cũng xấu hổ. Bất quá, ta còn nhớ nàng từng nói qua, chúng ta trước mắt người khác là phu thê, sau lưng là huynh muội. Vì sức khỏe của nàng, cũng như cho ta cơ hội hảo hảo báo ân, xin nàng tạm thời không ngại xem Hân Vân là huynh trưởng của nàng đi.".

Nói rồi, liền hạ thấp thân mình,hơi nghiêng về trước...

Minh Ức Hàm thấy Hân Vân chân tâm đối tốt với mình như vậy, nhất thời không biết hành xử sao mới phải. Vừa đó, một trận tiếng sấm cùng tia chớp đột phát sắc bén xoẹt qua sơn dã, nổ "Oanh!" thật to, lập tức khiến nàng bừng tỉnh.

"Kia...vậy làm phiền ngươi, Ngôn đại ca.". (Thích chết đi được còn làm bộ làm tịch hả em)

Minh Ức Hàm nhẹ nhàng nói xong, hai tay bám trên bả vai Hân Vân. "Phu quân" vừa nhấc mình một khắc, chính trong lòng Ức Hàm cũng tùy theo đó mà gợn sóng. Lát sau, lại tự thân lựa chọn đem thứ cảm giác này cố gắng chôn vùi thật sâu, bình ổn trở lại.

***

Khinh công của Hân Vân quả thật hơn người, cho dù trên lưng cõng Minh Ức Hàm, vẫn thoải mái tự nhiên bay lên, chưa đến một khắc công phu đã về cửa sau của Hộ Quốc Tự.

"Ngôn đại ca, thả ta xuống đi, bên trong có người...".

Minh Ức Hàm thẹn, nhẹ giọng nói.

Ngôn Hân Vân cũng đang có ý này, vậy nên ôn nhu buông nàng xuống, lại nhanh chân đến bên cạnh, phù nàng vào đại điện.

Lúc này, Trịnh Hoa Băng đã sớm nghe tụng kinh xong, mang theo hai nha hoàn đứng ở trước hiên, nhưng vẻ mặt có chút khác lạ, tựa hồ vừa phát sinh chuyện gì đó...

"Nương.", Minh Ức Hàm vừa tiến tới gần, tiện gọi mẫu thân một tiếng.

Trịnh Hoa Băng giật mình hồi thần, bước lại, nói:

"Hai con đã trở lại! Trời đột nhiên quát khởi phong, nương còn tưởng rằng các ngươi sẽ ướt mưa a.".

Nói xong, phát giác sắc diện ái nữ nhợt nhạt, phải cần hiền tế giúp đỡ nàng mới miễn cưỡng đi được vài bước, không khỏi lo lắng ra mặt: "Ức nhi, con sao vậy?!"

Minh Ức Hàm nhìn Ngôn Hân Vân một chút, đáp:

"Nga, không có gì...".

"Không có gì?! Con xem con ngay cả đứng cũng không vững!".

Trịnh Hoa Băng ôm nàng vào lòng, một tay sờ trán, giật mình.

"Ức nhi vì cứu con mới bị rắn cắn. Hiện tại bên ngoài trời mưa, chúng ta vẫn là nên tìm một chỗ cho nàng nghỉ ngơi tốt...".

"Bị rắn cắn? Như vậy là cớ làm sao?! Mau cho nương xem thương thế!".

Trịnh Hoa Băng khẩn trương thấy rõ.

"Nương...con khỏe, Hân Vân đã giúp con thanh tẩy miệng vết thương rồi.".

Minh Ức Hàm khẽ đáp, mặt chợt ửng hồng.

"Chỉ là...thể lực của con chưa kịp khôi phục thôi.".

"Bị rắn cắn không phải việc nhỏ!", Trịnh Hoa Băng khong an lòng. "Đi, nương phù con đến khách phòng phía trước nghỉ ngơi một chút, trong chốc lát sẽ mời dược sư trong miếu đến xem qua vết thương rồi kê thuốc.".

Trịnh Hoa Băng dìu nữ nhân dời bước đến khách phòng, Hân Vân cùng hai tiểu nha hoàn cũng theo sát, che chở xung quanh mẫu tử hai người tránh khỏi đám đông đang tấp nập dâng hương.

Độ chừng vài bước đi, Trịnh Hoa Băng sực nhớ lại điều gì, đột nhiên xoay người gọi:

"Tiểu Ngọc!".

"Có nô tì.".

"Ngươi lưu lại chờ, nếu tái kiến vị phu nhân kia, liền lập tức thỉnh bà đến khách phòng.".

"Vâng.".

Tiểu Ngọc dừng bước tại đại điện, ngóng xung quanh...

Phu nhân? Phu nhân nào a?

Minh Ức Hàm trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng thân thể cơ hồ không còn nghe nàng sai bảo, thể lực mỗi lúc mai một dần, dù muốn quản cũng đành chịu, thuận ý để mẫu thân cùng "phu quân" đỡ mình về khách phòng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện