Ngôn Hân Vân kiên quyết đè lại hai vai Minh Ức Hàm, ánh mắt nhìn Tiểu Ngọc ý bảo nàng lập tức đi gọi phu nhân đến. Tiểu Ngọc hiểu ý, nhanh chóng rời đi. Nhưng Minh Ức Hàm vẫn vùng vẫy muốn thoát ra, thậm chí động thủ đẩy Hân Vân ra xa, tuy rằng khí lực nàng cũng chẳng còn là bao.

Giằng co như vậy hồi lâu, Hân Vân rốt cục không nhịn được hét lên:

"Đủ rồi!!!"

Thần sắc Ngôn Hân Vân nhất thời trở nên nghiêm trọng, tức giận bùng phát:

"Ngươi...Ngươi luôn tùy hứng như vậy, rốt cuộc là đến khi nào mới chịu hiểu ra đây?!"

Đối mặt với một Ngôn Hân Vân biểu tình khác thường như vậy, nhìn ánh mắt sắc bén cơ hồ xuyên thấu nhân tâm kia, Minh Ức Hàm không tự chủ giật mình.

Nhất thời, bên trong phòng không khí sượng ngắt.

Ngôn Hân Vân không nói thêm câu nào nữa, chỉ đơn giản một cước đá văng ghế, ngồi vào bên kia bàn. Biểu tình lạnh như băng kia, hành động thô bạo kia, là thứ Minh Ức Hàm nàng lần đầu nhìn thấy. Minh Ức Hàm ý thức được lần này Ngôn Hân Vân thật sự rất tức giận, hơn nữa còn cực kì tức giận! Nhưng, một lát sau, Minh Ức Hàm lại như trước cố gắng di chuyển thân mình, tập tễnh bước từng bước.

Ngôn Hân Vân ánh mắt sắc lạnh, liếc nàng một cái, vẫn như cũ ngồi trên ghế, không nhìn đến nàng lần nào nữa. Tư thế kia, lãnh mạc khiến người hít thở không thông. (Sao mình chỉ thấy cảnh vợ chồng son giận nhau não mịn quá)

Kỳ thực, ở chốn thâm cung hiểm ác tranh giành đấu đá nhau, Ngôn Hân Vân nàng luôn đối xử thập phần rộng lượng nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ sinh khí, ngay cả quát mắng nô tài cũng chưa từng. Hôm nay hỏa khí như vậy, đến cả Ngôn Hân Vân cũng không hiểu vì sao. Xem ra có thể bức Hàm công chúa đến phát hỏa cũng cần có công phu nhất định, mà Minh Ức Hàm, hoàn hảo lại có thứ công phu như vậy.

Lúc này, Trịnh Hoa Băng cùng hai nha hoàn đã vội vã trở về phòng, nhìn Minh Ức Hàm cố gắng gượng dậy, liền khẩn trương đến đỡ lấy nàng:

"Ức nhi! Nha đầu ngươi làm thế này là sao....Mau quay về giường nằm nghỉ!"

"Khụ....Nương, ngươi cho ta biết, sáng nay ngươi có phải hay không gặp Thải di? Vừa cùng Thải di nói những gì?"

"Này... Nàng..."

"Ngươi biết không? Khi...khụ....khi Tiểu Hàm ca mất tích được một tháng, Thải di cũng mất tích, mười mấy năm qua bặt vô âm tín....Ức nhi thật sự lo lắng cho nàng, nhớ nàng..." Minh Ức Hàm nối xong, không khỏi rơi lệ.

Trịnh Hoa Băng càng thêm đau lòng, vội đỡ nữ nhi ngồi lại lên giường, nhìn qua biểu tình sinh lãnh của nữ tế, không khỏi thở dài, cho hai nha hoàn lui xuống, tựa hồ nàng muốn nói ra tâm sự của mình.

Thấy hai nha hoàn lui ra ngoài, Ngôn Hân Vân mang biểu tình băng lạnh cũng đứng lên, muốn đi ra khỏi phòng.

"Hân Vân, ngươi muốn đi đâu?" Trịnh Hoa Băng vội hỏi.

Ngôn Hân Vân dừng bước nhưng lại không quay đầu lại, chỉ đạm nói:

"Hai người tâm sự, Hân Vân không tiện quấy rầy." Dứt lời, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.

***

Trinh Hoa Băng thấy nữ tế biểu tình như vậy, chắc hẳn vừa bị nữ nhi tùy hứng của mình chọc tức, trong lòng tự nhủ phải khuyên nữ nhi vài câu, bất đắc dĩ quay người, lại thấy nữ nhi yếu ớt, "Khuyên nhủ" hết thảy chuyển thành "Quan tâm":

"Ức nhi, dược sư không phải đã dặn qua sao? Nhất định phải hảo hảo nghỉ ngơi..."

"Nương, ngươi cho ta biết, ngươi vừa gặp Thải di có phải hay không? Nàng có hay không với ngươi nói cái gì đó?..." Minh Ức Hàm chặn lời mẫu thân, không ngờ lại bắt đầu ho khan.

Trinh Hoa Băng vội vàng đập đập lưng nữ nhi, nói:

"Ngươi đừng nóng vội như vậy, hảo hảo nằm xuống đi, nương nói cho ngươi."

"Ta không sao, nương, ngươi nói, nói a..." Nàng thanh âm cơ hồ trở nên nghẹn ngào.

Trịnh Hoa Băng thấy không lay chuyển được nữ nhi, đành hít một hơi, nhẹ nói:

"Không sai, sáng nay nương đúng là đã tình cờ gặp lại Thải di của ngươi. Nàng cũng đến đây dâng hương."

Nguyên lai sáng nay tụng kinh xong, Trịnh Hoa Băng liền ở lại đại điện chờ nữ nhi cùng nữ tế trở về, không ngờ không cẩn thận, lại đụng phải một vị phu nhân. Ngay thời điểm Trịnh Hoa Băng chuẩn bị xin lỗi đối phương, ánh mắt lại cùng đối phương tiếp xúc, hai người đều sửng sốt, không khỏi kinh hô!

"Thải tỷ!"

"Hoa Băng!" (Gì mà hai bác này như ái nhân lâu ngày gặp lại)

Tỷ muội lâu ngày gặp lại vừa buồn vừa vui. Trịnh Hoa Băng cho nha hoàn bên người lui xuống, trong mắt phiếm lệ, cùng Lâm Như Thải nói chuyện:

"Thải tỷ, nhiều năm không có tin tức gì của ngươi, ta còn tưởng cả đời này...không bao giờ...có thể gặp ngươi nữa..."

Lâm Như Thải cũng thập phần kích động, nghẹn ngào:

"Hoa Băng...ta..." Đại khái là do quá vui mừng, nhất thời nàng không biết nói gì.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn là Trịnh Hoa Băng trở lại bình tĩnh, hỏi:

"Những năm gần đây ngươi đi đâu vậy? Sống có tốt không?"

Lâm Như Thải gật đầu:

"Hảo, hiện tại thiên hạ thái bình, người nào là không tốt? Năm đó ta đột nhiên nhận được thư báo của lão gia, liên vội đến gặp ngài, nguyên tưởng rằng có thể cùng mẫu tử các ngươi từ biệt, lại vì xảy ra chút việc gấp mà không thể hướng các ngươi nói lời chia tay. Nhiều năm sau, ta cũng sai người về dò tìm tin tức các ngươi, bất quá người đi về đều nói đại sư đã đi ra ngoài du ngoạn còn mẫu tử các ngươi cũng không biết ở nơi nào...Ai...đều tại ta lúc trước sơ suất, nếu không sẽ không cùng mẫu tử các ngươi từ biệt bảy, tám năm..." Lâm Như Thải cảm khái.

"Thải tỷ, ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Việc ở đời ngoài ý muốn nhiều lắm, chẳng trách ai được." Trịnh Hoa Băng cầm tay đối phương an ủi. "Huống hồ hôm nay tình cờ gặp ngươi, đó cũng là một loại duyên phận, nói không chừng là do Tiểu hàm có linh thiêng phù hộ. Nga, Thải tỷ, lão gia nhà ngươi hiện ở đâu? Ngươi nói cho ta, ngày khác ta cũng muốn đăng môn bái phỏng. Tiểu Hàm năm đó cứu Ức nhi, chúng ta cũng nên hồi báo."

Lâm Như Thải nghe lời ấy, bỗng dưng lộ ra vẻ khó nói.

Trịnh Hoa Băng thấy thế, hỏi:

"Thải tỉ, có gì không tiện nói sao?"

Lâm Như Thải do dự nửa ngày, lại thấy Trịnh Hoa Băng sốt ruột muốn báo ân, mới lên tiếng:

"Không có gì. Kỳ thực, thiếu gia nhà ta...hắn...Hắn cũng không chết."

Nghe vậy, Trịnh Hoa Băng kinh chấn:

"Cái gì?!"

Lâm Như Thải nói tiếp:

"Năm ấy lão gia nhà ta xuống núi, liền dẫn theo người đến đón ta cùng thiếu gia trở về, vừa lúc đụng phải một đám ác tặc đang vây quanh một đứa nhỏ, nhìn kỹ, đứa bé kia trên người lại đeo ngọc bội uyên ương! Ngọc uyên ương là tín vật của lão gia cùng thiếu gia, đứa bé kia chắc chắn là thiếu gia! Vì thế lão gia bọn họ vội vàng cứu đứa nhỏ. Đáng tiếc lúc ấy thiếu gia đang hấp hối, bọn họ đành phải gấp rút đem thiếu gia trở về khách điếm chữa trị. Suốt trì một tháng, mới đem thiếu gia từ quỷ môn quan đòi về."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện