Trong khách phòng, Minh Ức Hàm suy yếu nằm trên giường để dược sư thay nàng thương dược.

Trịnh Hoa Băng, Ngôn Hân Vân cùng nha hoàn Tiểu Lan ở một bên trông nom.

Thương dược xong, dược sư viết một đơn thuốc cho Ức Hàm, dặn dò nàng vài câu rồi xoay người li khai.

Nhìn nữ nhân thân thể hư nhược, nhẹ nhẹ vuốt khuôn mặt đã tái nhợt của Ức Hàm, Trịnh Hoa Băng đau lòng nói:

"Ức nhi, bên ngoài đang mưa to, ta thấy chúng ta chưa thể về ngay được, ngươi hiện tại hảo hảo nghỉ ngơi. Dược sư để lại đơn thuốc, nương sẽ tới dược phòng tìm dược, sắc cho người uống."

"Nương, ta không quan trọng, khụ.." Minh Ức Hàm nói xong, đột nhiên khụ vài cái "Người tất bật cả buổi sáng cũng mệt rồi, nên đi nghỉ, sau đó chúng ta sẽ khởi hành..khụ..."

Trinh Hoa Băng vội vàng vỗ vỗ ngực nữ nhi, nói:

"Thế nào lại ho khan liên tục như vậy? Không phải vừa rồi đi mưa bị nhiễm phong hàn chứ? Ngươi đừng nói chuyện, hiện tại thể lực chưa khôi phục, nương như thế nào có thể yên tâm?"

Ngôn Hân Vân cũng tiến lên phía trước, nhìn Minh Ức Hàm, ôn nhu nói:

"Nghe lời nương ngươi, hảo hảo nghỉ ngơi."

Không hiểu vì sao, một câu nói bình thường không thể bình thường hơn, giản dị không thể giản dị hơn, vậy mà Ngôn Hân Vân chính miệng nói ra lại hiệu quả như vậy. Minh Ức Hàm nghe thấy, lòng tựa hồ tĩnh lặng đôi chút.

Trịnh Hoa Băng an bài cho nữ nhi xong xuôi, hướng Hân Vân nói:

"Ngươi lưu lại hảo chiếu cố nàng, ta cùng Tiểu Lan tới dược phòng bốc thuốc sắc cho nàng uống, một lát nữa sẽ về."

"Bốc thuốc rồi sắc cho nàng uống vẫn là để ta làm đi, hiện tại Ức nhi thể lực suy yếu mà người cũng mệt mỏi cả ngày rồi..."

Ngôn Hân Vân chưa nói xong, Trịnh Hoa Băng đã ngắt lời:

"Ngươi lưu lại đi. Thứ nhất ngươi chưa quen nơi này, thứ hai, sư phụ ở dược phòng cùng ta quen biết đã nhiều năm, ta đi bốc thuốc, dù gì cũng dễ dàng hơn." Nói dứt lời liền xoay người gọi nha hoàn Tiểu Lan rồi rời đi.

Nhìn bộ dạng vội vàng của mẫu thân, Minh Ức Hàm một trận áy náy, lại thấy yết hầu có chút không thoải mái, nhịn không được ho khan vài tiếng.

Ngôn Hân Vân nghe tiếng ho của nàng, vội xoay người lại, thuận tay lấy một chiếc ghế, ngồi vào trước giường, nhìn "thê tử" thân thể tiều tụy, nhẹ giọng nói:

"Yết hầu không thoải mái sao? Muốn uống nước không? Ta lấy cho nàng."

Ức Hàm lắc đầu:

"Ta vừa rồi đã uống nước...khụ..."

Ngôn Hân Vân có chút khẩn trương, vội vàng kéo chăn cao lên một chút, dặn dò:

"Nàng đừng mở miệng nói, nhắm mắt dưỡng thần đi. Ta buông màn cho nàng, nàng có chuyện gì thì gọi một tiếng, ta vẫn ở đây."

Nhìn vẻ mặt chân thành của Hân Vân, Ức Hàm trong lòng cảm thấy ấm áp, gật gật đầu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia mỉm cười cảm kích.

***

Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn truyền ra từ trong màn, Ngôn Hân Vân cảm giác được Minh Ức Hàm đã đi vào giấc ngủ, vì thế thoáng chút yên tâm, một mình ngồi đó, lại lâm vào trầm tư...

"Ngọc uyên ương? Tiểu Hàm?..." Nàng trong lòng suy đi xét lại, trong đầu vẫn chỉ là hình ảnh của một nam tử quen thuộc:Ngọc uyên ương của Kính Tư là do Yến vương ban tặng, mà ngọc uyên ương vốn là vật tùy thân của Yến vương, chẳng lẽ....Yến vương chính là Tiểu Hàm mà Minh tiểu thư vẫn ngày đêm mong nhớ? Nghĩ tới đây, trong lòng nhất thời ảm đạm.

Đúng lúc này, nha hoàn Tiểu Ngọc ở đại điện đột nhiên chạy vào lớn tiếng kêu:

"Phu nhân... Phu nhân!"

Tiếng kêu làm Minh Ức Hàm đang say giấc giật mình tỉnh lại.

"Suỵt" Ngôn Hân Vân ý bảo Tiểu Ngọc đừng lớn tiếng như vậy, tiểu thư đang nghỉ ngơi.

Tiểu Ngọc cũng ý thức được chính mình vừa rồi lỗ mãng, nhanh chóng vâng vâng dạ dạ cúi đầu, đè nhỏ giọng nói:

"Cô gia, nô tỳ có việc muốn tìm phu nhân!"

"Phu nhân cùng Tiểu Lan đi dược phòng, có chuyện gì ngươi hướng ta nói."

Tiểu Ngọc gật gật đầu.

"Phu nhân bảo nô tỳ ở lại đại điện chờ vị phu nhân nào đó, vừa mới phái người đến truyền lời."

Ngôn Hân Vân dừng một chút, định nói gì đó, lại nghe thấy thanh âm yếu ớt của Minh Ức Hàm:

"Tiểu Ngọc..."

"Có nô tỳ." Tiểu Ngọc chạy đến trước giường "Tiểu thư có gì phân phó?"

"Khụ..." Minh Ức Hàm lại bắt đầu ho khan.

Ngôn Hân Vân vội đến cạnh giường, lo lắng hỏi:

"Nàng không sao chứ?"

Nàng lắc đầu, ánh mắt hướng phía nha hoàn.

"Lúc nãy thần sắc phu nhân tựa hồ có gì đó không đúng...Nàng buổi sáng nay có gặp ai hay không?"

"Đúng vậy, tiểu thư."

"Nàng gặp được ai?"

Tiểu Ngọc lắc đầu trả lời:

"Nô tỳ cũng không rõ. Vị phu nhân kia thoạt nhìn không quen mắt, nô tỳ ở bên người phu nhân hầu hạ mấy năm nay cũng chưa từng thấy qua nàng."

"Vị kia cùng phu nhân nói những gì?"

Tiểu Ngọc lại lắc đầu:

"Nô tỳ không rõ, phu nhân chỉ nói là gặp gỡ cố nhân, bảo nô tỳ lui ra một bên, nàng liền cùng vị phu nhân kia hàn huyên tâm sự. Sau đó có một gã tiểu tư vội vàng chạy tới cùng phu nhân kia nói gì đó, nàng liền rời đi, đến vừa rồi mới phái người tới truyền lời."

Minh Ức Hàm nghe vậy có chút mơ hồ, dừng một chút, lại hỏi:

"Ngươi có nhớ phu nhân xưng hô với vị kia thế nào không?"

Tiểu Ngọc cố gắng nhớ lại:

"Hình như là tỷ tỷ...cái gì đó tỷ tỷ..."

Trong lòng Minh Ức Hàm "Lạc đát" một tiếng.

"Thải tỷ?"

Tiểu Ngọc giật mình nhớ lại:

"Đúng rồi! Chính là Thải tỉ!"

"Nàng phái người đến nói những gì?" Minh Ức Hàm sốt ruột, cố gắng ngồi dậy.

Ngôn Hân Vân vội vàng đỡ nàng ngồi lên.

"Nàng rốt cuộc truyền lời thế nào?" Mình Ức Hàm còn chưa ngồi thẳng dậy đã vội nắm lấy tay Tiểu Ngọc, cấp thiết hỏi, sắc mặt tái nhợt, trên trán, mồ hôi lạnh đã thấm ướt.

"Nàng nói, nói...." Tiểu Ngọc thấy Minh Ức Hàm đột nhiên kích động, sợ tới mức thất thần, ấp úng một hồi vẫn không nói trọn câu.

"Rốt cuộc là thế nào?!" Minh Ức Hàm càng lúc càng kích động, trên mặt hết xanh lại chuyển trắng.

Ngôn Hân Vân thấy vậy, ôn nhu khuyên:

"Nàng đừng vội kích động như vậy, có gì hảo hảo hỏi kĩ không được sao?" Nói xong hướng Tiểu Ngọc, điềm đạm hỏi: "Vị phu nhân kia phái người đến nói những gì? Ngươi hảo hảo nghĩ lại, không cần nóng vội."

Nhìn cô gia tao nhã ung dung hỏi, Tiểu Ngọc bình tâm không ít, lấy lại tinh thần, suy nghĩ một hồi, nói:

"Nàng nói mới tới kinh thành không lâu, chưa định được nơi trú lại, hơn nữa còn có chuyện khẩn cấp cần làm, không thể tự mình đến nói lời từ biệt cùng phu nhân, nàng nói chân thành xin lỗi, hy vọng sau này còn gặp lại."

"Chỉ có vậy? Không còn gì khác nữa sao?" Minh Ức Hàm nôn nóng hỏi, không ngờ lại ho khan vài tiếng.

Tiểu Ngọc lắc đầu.

"Dạ, không có. Đến truyền lời là tiểu tư kia, hắn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nô tỳ chưa kịp mở miệng hỏi đã không biết hắn chạy đi đâu, dường như thực sự có đại sự gì đó cần giải quyết." (Đại sự trước mặt em đấy)

"Không được! Khụ..." Minh Ức Hàm tâm tình càng kích động, một phen xốc chăn lên "Ta muốn đi tìm nương hỏi cho rõ ràng!" Dứt lời cố hết sức chống đỡ thân mình bước xuống giường.

"Tiểu thư! Người làm gì vậy?" Tiểu Ngọc vội đỡ lấy nàng.

Ngôn Hân Vân một phen ngăn nàng lại, nói:

"Nàng hoảng hốt cái gì? Nương nàng chỉ đi bốc thuốc, chút nữa sẽ về. Nàng như vậy, thương thế trên người đến bao giờ mới có thể khỏi đây?"

"Ngươi đừng quản ta!" Ngươi buông! Ta muốn gặp nương! Ta...khụ...khụ" Minh Ức hàm giãy dụa, ho khan.

Hân Vân nghe vậy nhíu mày, nghiêm mặt nói:

"Nếu là bình thường, ta sẽ không quản nàng, nhưng hiện tại nàng bị thương vì ta, ta không thể không quan tâm!" Nói xong lại tiếp tục ngăn Minh Ức Hàm lại.

Nào biết Minh Ức Hàm lại càng liều mạng giãy dụa.

"Ngươi buông tay! Buông! Chuyện của ta ngươi căn bản không có tư cách can thiệp! Khụ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện