Lần này A Thù nín thở, đôi tay thon nhỏ trắng ngần chống dưới gầm giường, lặng lẽ đếm nhịp tim, đếm tới năm trăm mới cẩn thận vén màn giường lên một góc, thoạt tiên từ dưới gầm giường nhìn lướt qua bên ngoài, sau đó chậm rãi bò ra.

Đêm khuya, trong phòng tối đen, chỉ có đôi chút ánh trăng chiếu vào cửa sổ, thoáng rọi sáng tầm mắt A Thù. Tấm váy trắng quệt đất dưới gầm giường, tóc tai bù xù, nàng thoạt nhìn hơi thảm hại, động tác lại nhanh nhẹn im ắng khác thường, như một nữ yêu mỹ lệ vậy.

Một âm thanh lại đột nhiên vang lên trong gian phòng trống vắng.

“Cô trốn dưới gầm giường làm gì”

Tim A Thù đập nặng nề, nàng quay phắt đầu lại, theo tiếng nhìn đến góc nhà, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào đã có một người đứng ở đó, y giống như hòa vào bóng đêm, A Thù nhất thời không thấy rõ dáng vẻ, chỉ có thể nương ánh trăng mang máng trông thấy y khoanh tay trước ngực, ôm một thanh đao nhọn thẳng tắp trong lòng.

A Thù chầm chậm đứng dậy, theo bản năng muốn lui một bước, tự dưng lại hơi sợ người này – dù âm thanh y nói chuyện rất ôn hòa, không hề nóng, cổ tay buông xuống gầy như một á thú vậy.

Trong bóng đêm người nọ ngước mắt lên, tuy không thấy rõ mặt y, A Thù lại nhạy bén cảm giác được ánh sáng trong đôi mắt ấy.

Chỉ nghe người kia hỏi: “Cô là ai Vì sao ở trong phòng Lộ Đạt… đốc kỵ”

Y nói như vậy, đồng thời tiến đến một bước.

A Thù nhanh chóng dán sát vào tường, kịp phản ứng được, hai tay che ngực, nét mặt kinh hoảng thất thố, hỏi ngược lại: “Ngươi… Ngươi là ai Sao… Sao lại nửa đêm chạy vào nhà người khác”

“Ở cửa có buộc một sợi dây nhỏ, không ai nhìn thấy, đụng nhẹ là đứt,” Người nọ nói chậm rãi, A Thù cảm thấy ánh mắt y vẫn hơi suy tư nhìn mình chằm chằm, đồng thời trở tay sờ khung cửa, “Sợi dây đó nối với một chiếc chuông nhỏ trong phòng, buộc hết hai đầu, một đầu dây vừa đứt, thì chuông bị đầu kia kéo sẽ đập vào cửa hiên… A, là cái này sao”

Y xòe tay, trong bàn tay thanh tú có một chiếc chuông be bé, nó vang cực nhỏ theo động tác của y, như tiếng “sột soạt” phát ra khi lá cây bị đẩy nhẹ, nhỏ đến mức cơ hồ phải tan vào trong gió.

“Người bình thường dù nghe thấy thì cũng sẽ không chú ý thanh âm này, ta nghe nói đây là thủ đoạn mà vong khách thường dùng mỗi khi ăn ngủ trong nhà đón khách ở ngoại thành,” Nam nhân đặt chuông lên cạnh bàn, hỏi, “Thế thì, cô là ai”

Lúc này y đã hoàn toàn đi vào nơi ánh trăng chiếu rọi, A Thù rốt cuộc thấy rõ mặt y, lời nói vốn chuẩn bị sẵn sàng đột nhiên nghẹn trong họng, không thốt được một chữ nào, nàng ngơ ngác nhìn đối phương hồi lâu, mới buột miệng: “Ngài… Ngài chẳng lẽ là Hải Châu thành chủ”

Trường An nhìn nàng, kể từ lúc trông thấy nàng bò ra khỏi gầm giường đã cảm thấy khuôn mặt mỹ lệ của nữ nhân này khiến y có cảm giác quen thuộc khó nói thành lời.

A Thù vội vàng đổi ý nghĩ, trên mặt lại trưng ra biểu cảm rưng rưng chực khóc.

Nàng cúi gằm xuống, nói khẽ: “Ta… ta biết ngài, đốc kỵ… đốc kỵ từng kể với ta về chuyện của ngài…”

Trường An nhướng mày: “Ồ Hắn nói thế nào”

“Đốc kỵ vẫn nói, y… y hết sức ngưỡng mộ thành chủ…” A Thù trốn ra sau một bước, cằm cơ hồ chạm đến ngực, nước mắt run rẩy dính trên lông mi, âm thanh càng lúc càng nhỏ, mấy chữ cuối hầu như không thể nghe thấy, Trường An không nhịn được tiến một bước.

A Thù lại đột nhiên động thủ.

Song ngay lập tức, A Thù bỗng nhiên la hoảng một tiếng, Trường An không cúi đầu, lại chuẩn xác bắt được cổ tay như rắn của nàng, bóp mạnh đến mức ngón tay nàng tê rần, thứ đang cầm rơi ra.

Đó là một cây thích sắt nhỏ dài bằng ngón tay người lớn, rộng không đến nửa tấc, một bên có lưỡi, mũi là một cây thích cực mảnh, cực mỏng và cực nhẹ.

Trường An cúi đầu nhìn thoáng qua, dùng giày giẫm cây châm be bé kia, ngẩng lên nhìn vào mắt A Thù: “Chập mã thích, dù là tay nữ nhân và hài tử cũng có thể giấu được, song phải vạn phần cẩn thận, bởi vì bị nó cứa trầy da là sẽ trúng thứ trên lưỡi hoặc mũi thích… Có khi là mê dược mạnh, cũng có khi là độc dược mạnh. Cô nói vì sao tất cả thuốc chữa bệnh đều có công hiệu chậm như vậy, mà đòi mạng ngược lại có thể thấy máu là chết”

A Thù lấy làm kinh hãi, nàng chưa bao giờ nghe nói bất cứ chuyện gì liên quan đến vị thành chủ này trong giới vong khách, không nhịn được lộ nguyên hình, lạnh lùng nhìn Trường An chằm chằm: “Làm sao ngươi biết được”

Trường An trầm mặc không đáp – mấy thủ đoạn nhỏ đó của vong khách, y bị “hại” thật sự là nhiều hơn bất cứ ai.

A Thù đảo nhãn châu một vòng, ánh mắt đầy bình tĩnh và giảo hoạt, cả người lập tức “sống” lại, dường như còn rung động lòng người hơn nhiều khi giả bộ đáng thương, sau đó A Thù giơ đôi tay trắng ngần như tuyết thản nhiên chìa trước mặt Trường An, nói dứt khoát: “Sớm nghe nói đao của thành chủ độc bộ thiên hạ, ngay cả ‘Phong Tử Câu’ cũng không có kết quả tốt, ta không tự bêu xấu trước mặt cao thủ nữa, tránh cho người khác chê cười, ngươi bắt ta đi.”

Trường An không hề động đậy.

A Thù nở nụ cười không tiếng, đôi mắt nàng bảy phần giống Trường An, độc mỗi lúc cười, khóe mắt tạo thành độ cong phong tình vạn chủng, câu hồn như gắn móc câu vậy.

“Không bắt ta à Thế… hay là ngươi giết ta đi”

Nàng thở nhẹ, ngẩng đầu nhìn Trường An gần như khiêu khích, nhưng Trường An vẫn không hề động đậy.

“Giết ta rồi chắc đốc kỵ sẽ thống khổ, còn hận ngươi cả đời, bắt ta thì thành chủ nên cẩn thận, nhất thiết đừng để bị người có tâm nhìn thấy, nhất là vương…” A Thù ẩn ý giơ ngón tay, nhẹ nhàng vẽ một chút trên mắt mình, sau đó làm bộ làm tịch thở dài, nũng nịu nói, “Sớm nghe nói tình nghĩa sư đồ của thành chủ và đốc kỵ bắt đầu từ năm đại băng phong, ta là một tiểu nữ nhân, luôn thích nghĩ ngợi lung tung, luôn cảm thấy thành chủ tuy thoạt nhìn lạnh lùng nhưng trong lòng lại trọng tình nghĩa, ngươi nói phải chứ”

Trường An kẹp cổ bắt nàng.

Hôm nay vào lúc nửa đêm canh ba vắng vẻ, Thanh Lương đang ngủ mơ mơ màng màng, thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Thanh Lương cả ngày chẳng biết suy nghĩ gì, nửa đêm quên khóa cửa là chuyện thường xuyên, nhưng hắn tuy là con của tiền nhiệm thủ lĩnh bộ lạc Cự Sơn, hiện giờ trừ thảo dược đầy sân thì chẳng còn gì khác, thành thử cũng khỏi cần lo lắng có kẻ vào ăn trộm.

Từ sau khi biến thành thú nhân thì tai mắt Thanh Lương linh mẫn hơn không ít, cửa mới vang một tiếng đã bị kinh động, chỉ là hắn không hề có ý thức cảnh tỉnh, phản ứng đầu tiên khi bị kinh động không phải dậy xem có chuyện gì mà là trở mình che đầu ngủ tiếp.

… Cho đến khi có người dùng chuôi đao bằng sắt kề cổ hắn.

Thanh Lương thoáng giật mình ngồi bật dậy, kinh hãi nhìn Trường An đang đứng ở đầu giường, trong đầu vẫn còn mơ màng, cho là mình đang nằm mơ, trừng đôi mắt trâu thô lố nhìn Trường An, thậm chí không chào một câu.

May mà Trường An biết hắn là loại người nào nên không hề so đo, khom người nói khẽ: “Ngươi có một hầm tích trữ thảo dược, đúng không”

Thanh Lương nghệt mặt gật đầu.

Trường An nói: “Cho ta dùng nhờ, có khóa chứ”

Thanh Lương gật đầu, lại lập tức lắc đầu: “Có… có một chiếc bị rỉ rồi ạ.”

Trường An thở dài: “Thôi, để ta thay khóa, chìa khóa chốc nữa giao cho ngươi sau.”

Nói xong câu này, Thanh Lương chỉ thấy Trường An đi tới cửa, khom người nhấc một “thứ” lên, hắn nhìn kỹ lại, cơ hồ giật nảy mình, đó không phải đồ vật mà là một người bị trói gô và bịt miệng! Thanh Lương ra sức lắc đầu, sấp ngửa lăn xuống giường, như phường trộm cướp theo Trường An đi đến cái hầm hắn đào dưới đất, không thể khống chế bắt đầu suy nghĩ lung tung trong đầu – Nữ nhân xinh đẹp này là ai Thành chủ vì sao phải giấu nàng ta Mua hay là cướp được

Cho đến khi đi vào hầm, Thanh Lương đã bắt đầu hoang mang tự hỏi – rốt cuộc là vương có lỗi với thành chủ, sau khi sự việc bại lộ bị thành chủ trả thù, hay là thành chủ có lỗi với vương, muốn vụng trộm nuôi tình nhân ở chỗ hắn.

Thanh Lương còn đương thống khổ đấu tranh giữa đạo đức và tình nghĩa, tiến thoái lưỡng nan, thì Trường An đã dùng ba bốn sợi xích sắt trói chặt nữ nhân nọ, lúc này dù thân hình nàng nhỏ nhắn, thì cũng chỉ có thể tự do hoạt động trong hai thước vuông.

Sau đó Trường An lấy thứ bịt miệng nữ nhân ra, ngồi xổm xuống, một thanh tiểu đao dùng để rèn luyện đầu ngón tay đang bay múa trên đó.

A Thù không hề ồn ào, trong lòng định liệu trước, vẫn tươi cười nhìn y, dường như nhận định y chỉ là một nam nhân thoạt nhìn hung ác nhưng thực tế mềm lòng và đa tình.

Trường An lại giơ tay nắm cằm nàng, trong nháy mắt đã tháo cằm nàng, sau đó ánh đao lóe lên, một miếng thịt bị y lấy ra ném xuống đất. A Thù bỗng nhiên bị cắt lưỡi, ngửa mặt ngã xuống, giãy giụa dưới đất như hấp hối, họng phát ra âm thanh mơ hồ, Thanh Lương sợ quá ngồi phịch mông xuống đất.

Trường An không để ý đến hắn, chỉ bình tĩnh ngồi xổm bên cạnh, hờ hững nhìn nữ nhân này thống khổ, sau đó như là nhớ tới điều gì, hỏi: “Ngươi biết viết chứ”

A Thù đương nhiên không thể trả lời.

Trường An ngẫm nghĩ một chút rồi tự mình gật đầu nói: “Đại khái phải biết viết, không thì làm sao truyền tin tức cho chủ nhân”

Nói xong y giơ tay dứt khoát chém đứt gân tay của A Thù: “Giờ chắc là không viết được nữa rồi.”

“Cầm máu cho cô ta, đừng để chết.” Trường An nói với Thanh Lương đang ngây ra như phỗng, “Còn nữa, cô ta là thám tử do người ngoài thành phái tới… Tối nay bí mật phong thành tìm người, ta tìm được trong phòng Lộ Đạt, ngươi… ngươi trông chừng cho ta.”

Nói xong Trường An nhìn Thanh Lương một cái thâm sâu, đem tiểu đao dính máu tùy ý lau qua trên tường rồi quay người đi ra ngoài: “Hai hôm nữa ta rời khỏi vương thành, việc của người này, đừng cho bất cứ ai ngoài ngươi biết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện