Thời điểm Trường An rời khỏi vương thành, Hoa Nghi dẫn người tiễn ra ngoài thành hai ba dặm, cơ hồ phải xuất quan cũng chưa định quay về.

Sách Lai Mộc bị bắt đi theo, trong lòng hết sức xấu hổ, bởi vì cảm thấy vương hệt như một vũng bùn dưới đáy nước vậy, chỉ cần dính một chút là bám đến mức không nỡ nhìn. Có cái ngữ này đi theo, rõ là cho người khác chê cười thôi.

Hắn mặc dù cũng mới cưới nhưng sự tình ùn ùn kéo tới, đến bây giờ hắn với tiểu tức phụ vẫn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, còn chưa có dính nhau như vậy, ở bên quan sát, trong lòng Sách Lai Mộc tức khắc dâng lên cảm giác ưu việt trên khí khái nam tử.

Rốt cuộc, ở nơi cách vương thành nội quan không đến năm dặm, để đuổi Hoa Nghi về, Trường An suýt nữa cãi nhau một trận với y.

Trường An thoạt tiên mềm mỏng nói: “Đã rời khỏi vương thành rất xa rồi, còn đi nữa thì sẽ ra khỏi nội quan mất, ngươi nên về đi.”

Hoa Nghi nhởn nhơ nói: “Còn chưa xuất quan đâu ngươi gấp cái gì”

Khóe mắt Trường An giật giật, giây lát lại hạ giọng bình tĩnh nói: “Ngươi thân là Đông Hải vương, theo ta đi xa như vậy, để người khác thấy thì không được hay lắm, về đi.”

Hoa Nghi đúng lý hợp tình nói: “Ta xem ai dám nói xấu ta!”

Trường An: “…”

Hoa Nghi trưng ra vẻ mặt muốn ăn đòn mà cười hèn hạ.

Trường An thủy chung hiểu biết có hạn với việc khuyên bảo vòng vo, bởi vậy nói chẳng qua ba lần lại bắt đầu lộ rõ nguyên hình, trầm mặc giây lát, cảm thấy không nhịn được nữa, liền chỉ Hoa Nghi mà nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Ta cảm thấy không ra gì, đừng thừa lời, mau cút về cho ta.”

Sách Lai Mộc nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng đại khoái, hận không thể vỗ tay khen một tiếng “hay”, miễn cưỡng kiềm chế, cúi đầu ở bên giả chết.

Da mặt Hoa Nghi dày đến ba thước ba tấc, với việc Trường An dùng lời nói chặn họng người ta càng quen từ lâu rồi, bị y đâm chọc vài câu hoàn toàn không đau không ngứa, vẫn lải nhải không thôi: “Trời lạnh như thế, ngươi không nên ra ngoài ăn gió nằm sương, ta… ôi, chẳng phải là ta thật sự không yên tâm sao.”

Trường An cứng rắn nói: “Hay là ta quay về đón Tết trước rồi đầu xuân lại đi”

Sách Lai Mộc không còn nhịn nổi để khóe miệng cong lên, lại mau chóng giấu đầu hở đuôi ho khan một tiếng rồi dằn xuống.

Hoa Nghi nhìn Trường An bằng ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ, giơ tay sờ tóc mai của y, thở than: “Ngươi đấy…”

Sau đó thỏa hiệp: “Thế ta tiễn ngươi ra nội quan.”

… Một lát sau, Hoa Nghi và Sách Lai Mộc cùng nhau ở lại tại chỗ, dõi mắt tiễn Trường An dẫn người rẽ bụi đi xa.

Hoa Nghi ngượng ngùng vuốt mu bàn tay bị đánh đỏ, đợi đến khi mọi người không nhìn thấy y mới ho nhẹ một tiếng, ngoài mạnh trong yếu mắng thủ hạ đang im lặng xem trò cười ở chung quanh: “Nhìn cái gì, còn không theo ta trở về”

Nói xong một ngựa làm đầu dẫn đường quay về, Sách Lai Mộc vội đi vài bước đuổi theo y, chậm chạp nói mát: “Đúng vậy, nhìn cái gì, vương bị đánh về rồi.”

Trước kia họ kinh lịch mấp mô, sinh tồn không dễ, bởi vậy phần lớn đều hơi đê tiện để tự mua vui.

Hoa Nghi lại không tiếp lời hắn, thần sắc nhẹ nhàng mất dần, bắt đầu chậm rãi nặng nề hẳn, đi một đoạn mới thấp giọng nói với Sách Lai Mộc: “Ta có việc nhờ ngươi làm đây.”

Sách Lai Mộc ngẩn ra.

Hoa Nghi nói tiếp: “Ngươi giúp ta đi sứ cực bắc một chuyến, hỏi xem nữ vương cực bắc A Hách La có còn nhớ tình nghĩa cùng nhau sống trong sơn động hơn một năm và chuyện từng hứa hẹn với ta hay không.”

Sách Lai Mộc thoạt tiên lấy làm kinh hãi, ngay sau đó trong lòng lập tức nghĩ lại, hiểu được ý tứ của y: “Ngài cảm thấy lần này hóc búa”

“Hôm ấy ta bảo Trường An bí mật soát thành, kết quả là không thu hoạch được gì.” Hoa Nghi hơi nhíu mày, “Trường An không phải người cẩu thả, nếu trong thành quả thật có một người như thế… hay một số người, y không tra được, vậy hoặc là người nọ thật sự thần thông quảng đại, hoặc là… do nguyên nhân đặc biệt, y đã giấu người đi.”

Sách Lai Mộc thở dài: “Khiến y im hơi lặng tiếng giấu người đi, nguyên nhân phương diện này phức tạp rồi.”

“Bảo họ đi nhanh lên.” Hoa Nghi không hề quay đầu phân phó, “Lát nữa sắp xếp rõ ràng chuyện vương thành, ta cũng muốn xuất quan.”

Sách Lai Mộc cười nhạo: “Lần này ngài biết để ý người ta rồi Không phải là ngài vô cớ kiếm chuyện chọc người ta tức đến đau ngực, gần một tháng chẳng thèm để ý tới ngài à”

Hoa Nghi nói: “Ngươi khỏi cần đả kích ta, nếu không coi y như tim gan, ta ăn no rửng mỡ khi không đi chọc cho y khó chịu à Ngươi thấy trừ y ra thì ta có từng gây với ai như vậy Thứ vô lương tâm này, cư nhiên còn dám động thủ với ta, y đêm qua vô tâm vô phế ngủ thẳng cẳng đến sáng, lão tử thì nhìn y cả đêm không chợp mắt.”

Sách Lai Mộc bất ngờ sửng sốt, trước mặt Trường An, dường như Hoa Nghi chưa bao giờ nói thẳng thắn như vậy, hắn đang dùng tâm tư cẩn thận tìm ra một chút cảm thụ phức tạp khi tình đến lúc nồng tự nhiên nhạt từ trong đây, liền nghe thấy tiện nhân Hoa Nghi này lại bổ sung: “Quên đi, nói với ngươi cái rắm gì, loại cưới vợ và không cưới cũng chẳng khác bao nhiêu như ngươi không hiểu nổi đâu.”

Sách Lai Mộc nổi giận: “Ta cưới vợ và không cưới cũng chẳng khác bao nhiêu như thế này, rốt cuộc là nhờ ai ban cho!”

Họ rảo bước về thành không đề cập đến, lại nói về Trường An, dọc đường tâm sự trùng trùng.

Đôi khi nhìn Hoa Nghi hết sức chăm chú ngồi sau bàn nghĩ trước tính sau, y không thể lý giải lắm, mãi đến lúc này y mới hiểu được một phần.

Y lúc thì nghĩ phải đối mặt với Lộ Đạt ở nơi tập kết ngoài quan như thế nào, lúc lại lo lắng Thanh Lương bên kia liệu có giấu được không, kế đó lo âu vạn nhất Hoa Nghi phát hiện ra nữ nhân kia thì sẽ nghĩ sao.

Song y nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ sắc mặt càng lúc càng khó coi, tâm tình càng lúc càng nóng nảy, thì rốt cuộc chẳng có manh mối gì cả.

Y không bao giờ có thể như Hoa Nghi, an bài tốt mọi chuyện từng bước một, đừng nói an bài, y phát hiện mình hoàn toàn không thể làm rõ đầu mối.

Y đương tâm tư rối bời thần du thái hư ra nội quan, tiếp tục đi về phía trước, thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng thét kinh hãi, Trường An thoạt tiên nghe thấy tiếng gió, sau đó mới là một thị vệ la lên “Thành chủ cẩn thận”.

Lần này ra ngoài, Trường An vác mã đao, y bỗng nhảy lên trước một bước dài, hạ đất định thần lại, chỉ thấy một thanh đại đao có móc chém thẳng lên vị trí vừa nãy y đứng. Số lượng nô lệ và thị vệ y dẫn theo không nhiều lắm, chúng thị vệ đồng thời tiến lên một bước, bao vây người nọ như lâm đại địch vậy.

Người cầm đao cười lạnh một tiếng, từ đằng xa nhìn Trường An nói: “Kêu người của ngươi đừng đi tìm chết, ta là đến tìm ngươi.”

Chính là kẻ điên ngày ấy theo thương đội xông vào thành, nhiều ngày không gặp, đôi mắt đó vẫn đỏ đến chói lóa, chẳng biết lại tìm được từ đâu một thanh câu tử đao mới thay thế cho thanh đã gãy.

Trong lòng Trường An đang ngột ngạt, nào có tâm tình dây dưa với hắn Liền phất tay kêu bọn thị vệ tránh ra, chuyển hướng mã đao, hết sức giận dữ nói: “Ta còn có việc, tốt nhất là ngươi mau cút đi, đừng làm mất thời gian của ta, bằng không ta giết!”

Kẻ điên kia giống như nghe thấy lời khen, cười ha ha: “Tới giết! Mau tới giết ta đi!”

Tiếng cười chưa dứt, Trường An đã chém một đao, tiếng gió và uy thế mã đao nặng trăm cân kẹp đến tiếng đao bình thường không thể so sánh, kẻ điên kia vừa thấy thế thì ánh mắt cũng biến hẳn, hệt như một nam nhân đói khát không biết bao lâu nhìn thấy một mỹ nhân toàn thân trần truồng vậy.

Hai người nhanh chóng lao vào nhau, khiến cát bay đá chạy, náo nhiệt phi phàm.

Một đám thị vệ và nô lệ đưa mắt nhìn nhau, chạy vòng tròn xung quanh họ, kết quả là hai người càng đánh càng náo nhiệt, vòng tròn càng lúc càng lớn – từ khi làm thành chủ, công việc bề bộn, Trường An ít có thời gian đến nơi luyện binh chỉ dạy người khác, cho dù ngẫu nhiên lộ diện, phần lớn cũng chỉ nhìn một cái, mở miệng một câu, hoặc là dùng đao gỗ múa may một chút, đây cũng là nguyên nhân khiến một số người gia nhập bộ lạc sau vừa hiếu kỳ lại vừa khinh thường vị thành chủ á thú đặc biệt này.

Những thị vệ khá trẻ còn chưa bao giờ được chứng kiến đao pháp đao nào cũng thấy máu, liều mạng hung hiểm vạn phần như vậy, Trường An và kẻ điên kia trên sát thuật chính là một si một điên, kẻ điên ngàn dặm xa xôi muốn đến tìm chết, đụng ngay Trường An hỏa khí lên đầu đang muốn khai đao.

Mã đao kia và câu tử đao đánh qua đánh lại, khiến người bên cạnh nhìn mà hoa mắt, không nhận ra động tác của cả hai, có kẻ nhãn lực tốt, tuy có thể miễn cưỡng đuổi kịp nhưng chẳng qua một lúc đã váng đầu hoa mắt, tim đập như sấm.

Lần trước Trường An dùng một thanh bội đao bình thường, dưới quái lực của kẻ điên đó kết quả cố nhiên không được tốt lắm, lại có thể hoàn toàn phát huy sự quỷ quyệt của đao pháp, lần này y mang theo mã đao, trên sức mạnh như hổ thêm cánh, tuy vẫn tinh chuẩn linh hoạt như cũ, lại không thể nào phối hợp với thân pháp quỷ thần khó lường, bởi vậy hai người đã hoàn toàn thay đổi đấu pháp.

Chẳng biết hai người đấu mấy trăm chiêu, đám thị vệ nô lệ liền nghe thấy tiếng sắt thép nứt tung.

Chỉ thấy kẻ điên kia nhảy dựng lên, từ trên cao dùng lực toàn thân chém xuống, mã đao của Trường An quay hơn nửa vòng, thế đi như sấm kèm tiếng gió – hai món vũ khí cứ thế cứng đối cứng đập vào nhau, có người nhìn thấy tay cầm đao của Trường An rõ ràng bị kẹp mạnh một phát, chuôi đao lập tức trượt vào tay trái, nơi mã đao va chạm với câu tử đao xuất hiện vết hổng nhỏ bằng móng tay.

Mà câu tử đao thì trực tiếp gãy thành mấy đoạn, leng keng rơi xuống đất.

Kẻ điên cuống quýt rút tay về, mã đao kia đè xuống đầu, trong tình thế cấp bách hắn hóa thành bán thú, tứ chi thành móng vuốt, lấy bộ dáng đầu người mình thú hết sức bất nhã nằm bò dưới đất, hét lớn một tiếng: “Đừng giết ta, ta sẽ cho ngươi biết chuyện ta biết!”

Lưỡi đao của Trường An dừng cách đỉnh đầu hắn ba tấc: “Không phải ngươi không sợ chết à”

Kẻ điên nọ đúng lý hợp tình gào lên: “Ta không sợ chết! Nhưng ta chết rồi thì không thể thắng ngươi giết ngươi, ta… ta ta ta không thể chết ở đây, ta còn phải quay về luyện đao.”

Tay phải của Trường An thực tế đã trật khớp, y kìm nén đau đớn làm bộ tỉnh bơ, chờ nghe cầu xin của bại tướng này, ai ngờ nghe thấy một đoạn bộc bạch kêu gào còn muốn giết mình như vậy, quả thực có phần không thể đối đáp nổi.

Kẻ điên tiếp tục: “Ta cho ngươi biết những việc này, ngươi không thể giết ta, buôn bán công bằng!”

Trường An kiềm chế gằn ra ba chữ: “Ngươi nói đi.”

“Địch nhân của ngươi tên Kinh Sở, cũng là một á thú, đó là một quái vật, hắn có vu thuật! Ta nghe người khác nói… vô luận là ai, hễ đến trước mặt hắn đều phải ngoan ngoãn nghe hắn điều khiển…”

Trường An mang máng cảm thấy hai chữ “Kinh Sở” cực kỳ quen tai, dường như từng có ai nhắc đến, nhưng nhất thời không nhớ nổi rốt cuộc là ai, liền sốt ruột nói: “Ngươi muốn nói chuyện nhảm nhí kiểu này”

Kẻ điên cả giận: “Ai nói nhảm với ngươi! Đây là sự thật, dưới tay hắn còn có đại cô nương, vũ nương xinh đẹp, cũng đều biết vu thuật, nếu theo hành thương trà trộn vào vương thành của các ngươi, thì trong thành Hải Châu mấy con chuột mấy con mắt đều có thể truyền vào tai Kinh Sở! Ngươi đừng cho rằng…”

Trường An lần thứ hai cắt ngang: “Những việc này ta biết, nói chuyện hữu dụng đi!”

Kẻ điên ảo não nhìn y một cái, dường như đang oán trách sao cái gì y cũng biết, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm chạp nói: “Thế… thế được rồi, để ta cho ngươi biết tên thám tử đại ngốc kia của các ngươi bị người ta bắt như thế nào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện