"Sau đó tôi trở về phòng......" Tô Tích Nhan ấp a ấp úng trong lời nói, ánh mắt du đãng như đi lạc, liếc mắt sang Đông một cái lại liếc mắt sang Tây một cái cũng không dám nhìn Hà Tĩnh Mạc. Hà Tĩnh Mạc cười thực ôn nhu, hai tay bợ hai má Tô Tích Nhan, rất kiên nhẫn tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"





Trán Tô Tích Nhan ẩn ẩn toát mồ hôi, cô cân nhắc nếu nói cho Hà Tĩnh Mạc biết bản thân có âm mưu gây rối, phát tiết dục vọng nhất định sẽ chết thê thảm. Hít sâu một hơi, Tô Tích Nhan nhìn vào mắt Hà Tĩnh Mạc, rốt cuộc vẫn cố gắng nói dối.





"Sau đó cậu gặp phải ác mộng, lôi kéo tôi sống chết cũng không buông tay, còn liên tiếp chui rúc vào trong lòng tôi, tôi xua như thế nào cũng không chịu ra!"





"Không có chuyện đó!" Hà Tĩnh Mạc thề thốt chối bỏ, nàng như thế nào lại có khả năng làm chuyện dọa người như vậy.





"Là thật! Tôi thấy cậu thương tâm khổ sở muốn chết, có lòng từ bi mới chấp nhận để cậu chui rúc vào lòng, không đẩy ra." Bộ dáng quẫn bách của Hà Tĩnh Mạc càng làm cho Tô Tích Nhan thêm dũng khí, cô thay đổi bộ dạng nhăn nhó vừa nãy, cao giọng, cười đến mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm. Hà Tĩnh Mạc cuối cùng cũng không ấn mặt Tô Tích Nhan nữa, nàng buông tay ra, lúng túng xoay người, nhíu mày than thở, "Ai tin cậu được, bày chuyện ma quỷ hết lần này đến lần khác."





"Tôi làm sao lại bày chuyện ma quỷ hết lần này đến lần khác?" Tô Tích Nhan phấn chấn, cô yêu nhất chính là nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng bối rối này của Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc cảm nhận được tâm tạng đang vui của cô, quay đầu cắn môi nổi giận liếc cô một cái.





"Tôi thật không nói dối nha." Tô Tích Nhan nhấc tay cam đoan, cô nghĩ nghĩ, đảm bảo với Hà Tĩnh Mạc mình không gạt người, cô bất ngờ nhanh tay kéo Hà Tĩnh Mạc vào trong lòng mình, đỉnh đạc nói: "Nè, cứ như vậy tựa vào trong lòng tôi, nhu nhược vậy mà." Nói xong, bản thân bắt đầu nhếch miệng ngây ngô cười, đang cười lại bắt gặp người trong lòng muốn nói gì nhưng ánh mắt xấu hổ chỉ biết hết sức im bặt.





Hà Tĩnh Mạc cứ như vậy nhìn Tô Tích Nhan, trong mắt mang theo một tia thẹn thùng cùng trêu tức, mái tóc dài mềm mại của Tô Tích Nhan rũ trên người nàng, khiến cho nàng ngứa đến nhịn không được. Tô Tích Nhan nhìn ánh mắt Hà Tĩnh Mạc, mặt lại đỏ lên.





"Tích Nhan." Giọng nói Hà Tĩnh Mạc mềm mại nhẹ nhàng mang theo một chút nũng nịu, thân mình Tô Tích Nhan cứng đờ, không dám hé răng. Người này gần đây sao lại như thế, kỳ lạ. Cảm nhận được thân mình Tô Tích Nhan cứng đờ, Hà Tĩnh Mạc cười cười, hai tay quấy nhiễu dùng sức ôm lấy eo cô, nghiêng đầu, đem lỗ tai dán lên ngực cô, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của ai kia có một chút dồn dập.





"Tôi phát hiện –"





"Phát, phát hiện cái gì?" Tô Tích Nhan nín thở, tim đập kịch liệt, có lẽ nào vẫn là bị phát hiện? Sẽ không a, cô rõ ràng đâu có hôn. Hà Tĩnh Mạc nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô nhẹ nhàng mỉm cười, đôi môi hơi hé mở, thầm thì: "Tôi phát hiện cậu vô cùng đáng yêu!"





! ! !





"Cái gì a!" Tô Tích Nhan cảm giác mình bị đùa giỡn, cô bi phẫn nhìn người con gái đẹp như hoa tươi cười ở trong lòng, hận không thể bóp chết nàng. Hà Tĩnh Mạc vui vẻ, rúc trong lòng cô mà cười đến bả vai run lên, áo ngủ rộng thùng thình theo động tác của nàng mà phập phồng, cổ áo thoắt ẩn thoắt hiện bộ ngực tinh tế mềm mại kích thích thị giác của Tô Tích Nhan, thiếu chút nữa là ngất đi, cô đỏ mặt lấy một tay đẩy Hà Tĩnh Mạc ra.





"Tôi chưa ăn no, đi ăn cơm nữa!"





Để lại một lời, Tô Tích Nhan liền hốt hoảng bỏ chạy, Hà Tĩnh Mạc nhìn bóng dáng của cô lắc đầu cười. Đứng dậy, Hà Tĩnh Mạc lắc eo, khóe miệng cười xấu xa đem nút thắt trên áo ngủ thắt lại đàng hoàng.







*********







Tô Tích Nhan làm sao cũng không ngờ tới, Tiêu tổng quả nhiên nói một thì không có hai lời, đáp ứng mang cô đến Bắc Kinh phóng túng đi xem mấy em gái, tuyệt đối không nuốt lời. Cho dù có vợ ở đây cũng sẽ bài trừ muôn vàn khó khăn, nghĩa vô phản cố* dũng cảm tiến tới!



*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước (việc nghĩa cái mốc nhà ngươi Tiêu Tiêu ~ -,- đáng ghét ah ~)





"Đây là đâu?"





Tô Tích Nhan nhíu mày nhìn chung quanh bao nhiêu nam thanh nữ tú đang xa hoa truỵ lạc, Tiêu Mạc Ngôn lái xe hừ một tiếng bộ dáng vô cùng vui vẻ.





"Quán bar a, không phải đã nói với cô rồi sao, mang cô đi ngắm mấy em gái."





"A?" Phản ứng đầu tiên của Tô Tích Nhan thốt lên khi đi bên người Hà Tĩnh Mạc, cô cố gắng khống chế biểu tình của mình. Hà Tĩnh Mạc cười như không cười nhìn cô, không có chuyện để nói. Còn muốn nàng phải nói cái gì? Miệng Tô Tích Nhan cười muốn ngoác đến mang tóa, chỉ sợ làm cho người ta không biết cô có bao nhiêu hưng phấn không phải sao?





"Còn Hạ tiểu thư......" Tô Tích Nhan vô cùng bất an, nhìn trái phải mà nói không dám biểu hiện ra nội tâm hưng phấn, Tiêu Mạc Ngôn quyến rũ cười, "Không có việc gì, tôi chỉ xem không chạm, nàng liền mở một con mắt nhắm một con mắt, vợ của tôi vừa thông minh vừa hiểu biết lý lẽ."





"......" Tô Tích Nhan không nói gì, cô nhìn ra ngoài, thánh nhân không phải chỉ có mỗi mình Tiêu Mạc Ngôn, đâu dễ mà ra tay với Hạ Linh Doanh, có thể nuôi thả tên Tiêu tổng hoa tâm* này như vậy, cổ tay người kia có bao nhiêu lợi hại đây**.



*hoa tâm: đa tình.



**cổ tay có bao nhiêu lợi hại: ngắn gọn là cao tay =))





Đến quán bar, Tiêu Mạc Ngôn mở cửa đưa hai người vào trong, tiếng nhạc đinh tai nhức óc hòa với âm thanh của DJ làm cho Hà Tĩnh Mạc cau mày, Tô Tích Nhan xoay người nhìn nàng, nhanh cầm tay nàng.





Xem ra Tiêu Mạc Ngôn cùng quản lý ở đây rất quen thuộc, vừa đến đã có người ra tiếp đón cả ba vào, dưới ánh chói mắt của ngọn đèn tỏa ra, chung quanh tiếng nhạc bập bùng xuất sắc, Tô Tích Nhan rất nhanh trở nên hưng phấn, như vậy cô còn từ chối nữa để làm gì, cùng Tiêu Mạc Ngôn đi vào sàn nhảy. Vì Áng Nhiên, cô đã lâu không đi ra ngoài thư giãn, chuyện này thật tuyệt, dùng danh nghĩa công tác để đi chơi, cô nhất định phải hưởng thụ thật tốt, vừa lúc giảm bớt nội tâm thiếu thốn, mặc nhiên phát tình.





Hà Tĩnh Mạc trời sinh tính tình tĩnh lặng, nàng một mình ngồi trên sô pha uống rượu Cocktail, nhìn theo Tô Tích Nhan đang khiêu vũ dưới tiếng nhạc, ánh mắt ảm đạm, tâm tình cũng trầm xuống. Trong mắt nụ cười của Tô Tích Nhan vẫn đều chói mắt như thế, Hà Tĩnh Mạc dùng sức nắm chặt ly rượu trong tay.





"Thế nào! Cũng không tệ phải không?"





Tiêu Mạc Ngôn rống lớn bên tai Tô Tích Nhan, cả người Tô Tích Nhan hoảng hốt tùy ý cười, tóc dài hỗn độn rơi trên vai, eo dụng lực vặn vẹo, so với ngày thường thêm phần hoang dã cùng quyến rũ, liếc mắt một cái có thể nhìn ra người biết khiêu vũ. Tiêu Mạc Ngôn xem bộ dáng Tô Tích Nhan thầm than, tuổi trẻ của cô cũng chính là bộ dạng này, thật khiến cho người không thể bớt lo. Nghĩ như vậy, Tiêu Mạc Ngôn nhìn về phía góc sáng sủa Hà Tĩnh Mạc đang ngồi, nhìn nét mặt nàng biểu tình cô đơn, trong lòng có chút phiền muộn. Hạ Hạ có phải hay không cũng cùng có tâm tình giống như cô ấy? Thật sự là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường] a, nay nhìn đến người khác khổ sở lại nghĩ đến vợ mình cũng không dễ dàng, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, phất tay với Tô Tích Nhan, bước ra khỏi đám đông.





"Sao phải đi a?" Tô Tích Nhan vuốt trán tràn lấm tấm mồ hôi, giọng nói bị tiếng nhạc che lấp, nhìn những người đẹp xung quanh đầy đủ sắc mày, cô rất là hưng phấn, quả nhiên, cô chính là tịch mịch, căn bản không phải cô có tình ý với Hà Tĩnh Mạc, hại cô lo lắng biết bao nhiêu. Đúng rồi, Tĩnh Mạc đâu? Cậu ấy như thế nào lại không ra nhảy? Cậu ấy là Vũ hậu của trường Quốc Tiêu mà! Tô Tích Nhan đẩy đám người xung quanh để đi ra, đúng ngay lúc muốn ra tìm người, một dáng người nóng bỏng phát dại lại trờ tới trước mặt, cô ta dùng ngực huých tay Tô Tích Nhan, thân hình vặn vẹo như rắn nước, mị nhãn như tơ nhìn Tô Tích Nhan, ở trước mặt nhảy thật hăng hái.





......





Làm cái gì đây? Tô Tích Nhan tối sầm cả mặt, bị cặp ngực trước mắt cạ vào làm choáng váng, đây là ngực sao? Cái này quả thực phải gọi là bao tải a!





"Sao lại ngồi đây một mình?" Tiêu Mạc Ngôn ngồi xuống bên cạnh Hà Tĩnh Mạc, cầm trong tay một ly nước đá tiến đến phía trước, thuận theo ý Linh Doanh không uống rượu. Tuy rằng vợ ở nhà sẽ không biết, nhưng mà Tiêu Mạc Ngôn vẫn tự giác không uống rượu, bởi vì cô biết vợ mình có khả năng ghê gớm ra sao, chỉ cần cô uống rượu , cho dù chỉ một giọt cũng không thể gạt được.





Hà Tĩnh Mạc không nói chuyện, lẳng lặng uống rượu, hai má có chút ửng hồng, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng cười, "Trong lòng có chuyện, cho dù là nước cũng có thể làm say lòng người, rượu không say mà người tự say a."





"Tiêu tổng ở nơi như vậy vẫn có thể nói năng văn vẻ, thật sự có nhã hứng." Hà Tĩnh Mạc lạnh lùng đáp trả, nàng cũng không quên là ai đã đưa Tô Tích Nhan đến đây. Tiêu Mạc Ngôn biết nàng trong lòng không thoải mái, lơ đễnh, tủm tỉm cười nói: "Phàm là thích sẽ muốn giữ lấy, cô cho dù giỏi chôn dấu trong lòng, chung quy cũng không lừa được chính mình."





Một câu nói nhất ngữ hai ý nghĩa làm Hà Tĩnh Mạc hơi hơi rung động, nàng nhìn trên sàn nhảy Tô Tích Nhan cùng nữ nhân ngực đại nhảy nhót quay cuồng trong tiếng nhạc, quơ quơ ly rượu trong tay, nàng thở dài, "Chính là có khi có cảm giác mệt chết đi."





"Như thế nào, vẫn là thừa nhận?" Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc chống lại ánh mắt của Tiêu Mạc Ngôn, thản nhiên nói: "Tiêu tổng đã mặc định vậy, còn cần tôi thừa nhận sao?"





"Cô buồn một mình ăn dấm chua* can hệ gì đến tôi?" Tiêu Mạc Ngôn cảm nhận được Hà Tĩnh Mạc trên người phát ra băng khí cười khẽ. Hà Tĩnh Mạc không nói chuyện cũng không buồn để ý, Tiêu Mạc Ngôn nhìn sườn mặt của nàng, lắc đầu, không thèm nhắc lại. Người trẻ tuổi, có sức sống, yêu như thế nào muốn ép buộc liền như thế mà ép buộc đi.



*ăn dấm chua: ghen





Hà Tĩnh Mặc chẳng cần để ý tới Tiêu Mạc Ngôn, nàng nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan ở trong đám đông. Trên sàn nhảy Tô Tích Nhan cực kỳ buồn bực, cô đang bị người có bộ ngực khủng kia từng bước lấn ép, bức đến một góc,





"Một người?" Hé miệng mở ra nồng đặc một mùi rượu, Tô Tích Nhan nhíu mày nhìn cô nàng ngực khủng này, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Vẫn là Tĩnh Mạc tốt nhất, bất cứ lúc nào chỗ nào trên người cũng đều tỏa ra một mùi hương thơm ngát.





"Đêm nay có muốn cùng nhau?" Cô ta phát ra một lời mời mê người, càng dùng sức ép ngực vào, Tô Tích Nhan nhìn cô ta ngoài cười nhưng trong không cười, "Vô phúc tiêu thụ*." Cô ta sửng sốt một hồi, thấy Tô Tích Nhan khinh bỉ nhìn chằm chằm vào ngực mình, thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng, rồi bỏ đi.



*vô phúc tiêu thụ: không có phúc để hưởng.





Thở phào một hơi, Tô Tích Nhan cuối cùng cũng thoát được, cô đặt mông ngồi cạnh người Hà Tĩnh Mạc, trách móc nói: "Mệt chết tôi được."





Hà Tĩnh Mạc nhìn cô không nói lời nào cũng không giống như mọi khi lau mồ hôi dùm cô, mà Tiêu Mạc Ngôn lại còn ở một bên giơ cái ly vô cùng thích thú nhìn hai người, nhận thấy sắc mặt khó coi của Hà Tĩnh Mạc, thiếu một chút là vỗ tay. Eo, nhìn xem, băng sơn phát uy nha.





"Tại sao cậu uống nhiều rượu như vậy?" Tô Tích Nhan nhíu mày nhìn trên bàn không dưới ba ly tức giận chất vấn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc trơ mặt nhìn Tô Tích Nhan, thật chăm chú, lại ngửa đầu, uống cạn nửa ly rượu.





"Cậu thích nhảy lắm hả?"









"Cái gì?" Tô Tích Nhan không phản ứng lại câu hỏi bất chợt của Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô lạnh lùng cười, đứng dậy, người ở chung quanh chăm chú nhìn, Hà Tĩnh Mạc tháo trâm cài tóc trên đầu tùy ý ném xuống đất, ánh mắt cực điểm quyến rũ dừng lại trên người Tô Tích Nhan, nàng thử trước vài bước, liền vào nhịp, trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc vươn tay ra, kéo áo của cô, đem cả người cô trên sô pha mà túm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện