Tô Tích Nhan bị Hà Tĩnh Mạc túm áo kéo vào sàn nhảy, cô lảo đảo bước đi theo chuyển động của Hà Tĩnh Mạc, nhìn người trước mắt nảy sinh tức giận, đầu óc đình chỉ suy nghĩ, cô hoàn toàn mất đi ý thức bản thân, chỉ có thể bị động đi theo động tác của Hà Tĩnh Mạc.
Hà Tĩnh Mạc lúc này không còn là giáo sư lễ nghĩa rụt rè ở trường, nếu Tô Tích Nhan muốn chơi đùa, thì nàng cũng buông mình mà chơi với Tô Tích Nhan. Nhờ một phần tác động của rượu, nàng hất mái tóc dài của mình, đem tất cả ủy khuất cùng buồn khổ của mình hòa trong điệu nhảy này. Một tay nàng giữ trên cổ Tô Tích Nhan, trong mắt mỉm cười nhìn cô, nụ cười này hòa cùng ánh mắt gợi cảm câu dẫn, cười đến Tô Tích Nhan cả người phát run, thân mình ngả về phía trước, theo bước nhảy, Hà Tĩnh Mạc cọ người lên thân thể Tô Tích Nhan, đám đông xung quanh bất thình lình bị kích thích, cả đám hò hét vang dội. Tóc Hà Tĩnh Mạc tán loạn trên vai, nàng vốn cao, bởi vì ở Quốc Tiêu đã từng luyện qua, nhảy đến cả người cao ngất quyến rũ, chân dài dụ hoặc khiêu khích, đem không khí tô đậm tới cực điểm*. Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc, nheo mắt lại. Hà Tĩnh Mạc bất kể biểu tình biến hóa trên mặt Tô Tích Nhan, thu tay lại về phía mình, đem cô ôm vào lòng.
*Câu này có thể hiểu là làm cho không khí hiện tại bị thay đổi, mang màu sắc khác, trong tình huống trên ý là 'ám muội'.
Bước nhảy dần dần có biến hóa, Hà Tĩnh Mạc một thân xinh đẹp, thoát ly khoảng cách ám muội với Tô Tích Nhan, chân nàng bước đi, tóc dài buông xuống, đám đông ở bên chăm chú nhìn, liền nhẹ nhàng cười, bắt đầu nhảy một mình.
Cái này, Tiêu Mạc Ngôn ở một bên xem kịch vui cũng phải mở to hai mắt.
Ánh sáng ngọn đèn rọi xuống đôi chân thon dài, cùng với ngực run lên phập phồng theo tiết tấu, mỗi bước nhảy kịch liệt càng làm không khí ám muội nâng lên đến cực điểm, quan trọng là biểu tình của Hà Tĩnh Mạc, nàng giống như đối với ai cũng đều mỉm cười, chỉ bỏ ra một phần cố gắng đã biến thành lãnh diễm xinh đẹp, bước nhảy linh động sở hữu mị lực trong một khắc mà dâng lên, Tiêu Mạc Ngôn xem đến ánh mắt cứng đờ. Trách không được, người ta nói nữ nhân rụt rè đến lúc phóng đãng thì không phải là người, nhìn thấy cô Hà, đã hiểu được! Xem cái dáng người kia, xem ánh mắt yêu mị kia!
Rất nhanh, vũ khúc hoàn tất, Hà Tĩnh Mạc vừa đúng thu bước nhảy cuối cùng lại, không chút lưu luyến, nàng mỉm cười bỏ qua chung quanh nam nữ muốn cùng nàng khiêu vũ, chân dài bước đến sô pha, ngồi xuống, một bên cầm lấy rượu Cocktail, nhẹ nhàng nhấm nháp.
Thái độ lạnh nhạt làm cho miệng Tiêu Mạc Ngôn trương thành hình chữ O. Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn cô, "Tiêu tổng?"
"Oh, oh......" Tiêu Mạc Ngôn cảm giác bản thân thất thố, cô uống một ngụm nước đá, nhìn khóe mắt Hà Tĩnh Mạc vẫn mang theo nét cười, nhất thời trong lòng run rẩy. Điểm này, không giống với vợ nha, cô gái này dường như thật sự rất ngoan.
Tô Tích Nhan bị lãng quên trên sàn nhảy cuối cùng cũng trở vô, mặt mày tái mét, ngồi trên sô pha, hít một hơi thật sâu.
"À, trong nhà có việc, vợ kêu tôi về nhà, hai người ở đây tán gẫu, tôi đi trước, muốn khi nào về thì gọi điện thoại cho tôi là được."
Tiêu Mạc Ngôn là người rất biết nắm bắt thời cơ, cô đúng là người yêu thích xem náo nhiệt, nhưng vậy cũng không đại biểu cho việc cô thích xem cãi nhau, Tô Tích Nhan lửa giận cùng Hà Tĩnh Mạc bình tĩnh làm cho cô có chút vô phúc tiêu thụ, phải né cho xa.
Tiêu tổng đi rồi, căn bản có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé kéo ra ngoài ăn khuya nhưng hai người vẫn lẳng lặng ngồi đó, Tô Tích Nhan uống một ly rồi lại một ly, Hà Tĩnh Mạc lạnh lùng nhìn cô, không nói một lời.
"Cậu khi nào thì lại bắt đầu muốn nhảy?" Tô Tích Nhan uống đến mặt đỏ lên, đầu lưỡi cũng có chút tê, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, nhìn cô: "Cậu hỏi tôi?"
Đại học năm đó tổ chức thi đấu Vũ vương, Tô Tích Nhan đương nhiên sẽ không quên, bản thân cô tham gia nhàm chán không nói lại còn lôi kéo theo Hà Tĩnh Mạc, đợi Hà Tĩnh Mạc nhảy một khúc sau đó cô liền cảm thấy hối hận, quả nhiên, năm đó Vũ vương chính là Hà Tĩnh Mạc, vì vậy, thư tình của Hà Tĩnh Mạc cũng từ đó mà tăng thêm. Lúc đó, trong lòng Tô Tích Nhan thật hối hận, và cũng bởi vì Hà Tĩnh Mạc đoạt lấy danh hiệu Vũ vương của mình, Tô Tích Nhan không ít lần xé đi thư tình của Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc luôn mỉm cười đồng ý cho hành vi này của cô, một chút tức giận cũng không có. Điều này càng làm tăng thêm ngọn lửa kiêu ngạo bên trong Tô Tích Nhan, thư tình càng xé càng hăng hái.
"Cậu ở nơi như vậy mà nhảy?" Giọng nói Tô Tích Nhan mang theo tức giận, cô biết bản thân không nên tức giận cũng không có lý do gì để tức giận, nhưng khi cô nhìn thấy cả đám người vây xung quanh Hà Tĩnh Mạc quyến rũ khiêu vũ, ngực đột nhiên dâng lên khó chịu, phiền muộn cơ hồ cô muốn xé rách cả người cô.
"Tôi ở nơi như vậy mà nhảy?" Hà Tĩnh Mạc cũng uống không ít, ngày thường nàng còn còn có thể khống chế cảm xúc của chính mình, nay Tô Tích Nhan uống rượu không hề để ý đến tâm tình của nàng lại còn ở đó chất vấn, tâm tình cũng đột nhiên chùn xuống, giọng nói lạnh như băng đáng sợ.
"Cậu với tôi giống nhau sao? Cậu là giáo viên!" Tô Tích Nhan một chút cũng không để ý, mặt Hà Tĩnh Mạc không chút thay đổi nhìn cô, liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Cậu đi đâu vậy?" Tô Tích Nhan vội đi theo ra ngoài, uống rượu quá nhiều, đầu có chút choáng, chân cũng có phần nhũn ra, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Bất chấp bị như vậy, chen đẩy trong đám đông, đuổi theo Hà Tĩnh Mạc chạy ra ngoài. Người này uống nhiều rượu như vậy lại cứ thể bỏ đi sao, không sợ gặp phải người xấu sao?
Trên đường, Hà Tĩnh Mạc đi nhanh như bay, phát huy ưu thế của một Vũ vương chân dài, Tô Tích Nhan cũng không cam chịu thụt lùi, cắn môi mà đuổi theo nàng, có bao nhiêu sức lực đều mang ra sử dụng hết.
Vì thế, ở ngã tư đường tấp nập, dưới cái nhìn của những người xung quanh, hai người con gái xinh đẹp tóc dài, mặc váy chân đi giày cao gót, giằn co nhau kéo cái túi chạy hơn trăm mét, tính ra, cũng kéo dài mười phút.
"Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, dừng lại......" phổi của Tô Tích Nhan như muốn nổ tung, cô thở hổn hển eo chạy đến bất động, Hà Tĩnh Mạc rốt cụộc cũng chịu ngừng lại, ngực nàng rất nhanh liền phập phồng, trên trán một giọt mồ hôi rơi xuống, rượu uống vào liền theo mồ hôi mà tán đi, nhưng biểu tình vẫn quật cường như vậy, nàng cắn môi nhìn Tô Tích Nhan, mắt đầy oán hận.
"Cậu — cậu sao lại chạy nhanh như vậy?" Tô Tích Nhan nói cũng không muốn nên lời, cô thở phì phò từng hơi nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc cũng chịu khổ sở giống như vậy, nàng nhíu mày trừng mắt nhìn Tô Tích Nhan,"Ai cần cậu quản?"
"Tôi mặc kệ là ai quản ai, cậu một mình chạy đến đây không sợ gặp phải sắc lang*?!" Tô Tích Nhan nổi giận, Hà Tĩnh Mạc nhìn bộ dáng như muốn ăn tươi nàng của cô, hừ lạnh, "Chẳng lẽ hiện tại không có?"
*sắc lang: dê xồm.
"Cậu có ý gì?" giọng Tô Tích Nhan liền lạnh xuống, nói cô là sắc lang hả? Hà Tĩnh Mạc xoay người không thèm để ý cô.
"Được, tôi mặc kệ cậu! Cậu muốn như thế nào là cứ như thế đó, cậu muốn nhảy liền nhảy, cậu muốn điên liền điên, tôi là ai mà quản được cậu! Tôi quả thực điên rồi!"
Chạy nãy giờ đã dùng hết toàn lực của Tô Tích Nhan, cô nhìn Hà Tĩnh Mạc vẫn như trước cứng đầu liền phát tiết, từng lời nói ra không suy nghĩ, hung tợn phun ra mấy câu xong xoay người bỏ đi, Hà Tĩnh Mạc quay người, cắn môi, yên lặng nhìn cô tức giận rời đi.
Nàng rất muốn hỏi Tô Tích Nhan một câu, nàng có phải vĩnh viễn không thể mệt mỏi hay không? Nàng có phải ngay cả tư cách ghen cũng không có?
Gió lạnh làm khô vầng trán đầy mồ hôi cũng thổi lạnh luôn cả con tim kia, Hà Tĩnh Mạc thì thào gọi một tiếng "Tích Nhan", chậm rãi ngồi xổm người xuống, hai tay ôm chặt lấy chính mình.
Gió thổi từng cơn lên thân hình gầy yếu, nước mắt cũng theo hai má lẳng lặng chảy xuống, Hà Tĩnh Mạc cúi đầu cắn môi khóc không thành tiếng, nàng quá mệt mỏi, kiên trì nhẫn nại lâu như vậy, người này như cũ giống như khúc gỗ không có đáp lại, rõ ràng là có cảm giác, vì cái gì mà không thể tiến lên phía trước một bước? Nàng cũng có nghĩ qua, nghĩ là sẽ nói ra điều thầm kín trong lòng là thích người, nhưng lại sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi, sợ hãi từ nay về sau ngay cả tình bạn cũng không còn, sợ hãi tất cả bất quá là do tự nàng đa tình. Tô Tích Nhan là toàn bộ mọi thứ của nàng, nàng tình nguyện vĩnh viễn trên lưng mang theo cảm tình ái muội này cũng không cách nào thừa nhận sự thống khổ, hết thảy chính là bởi vì rất để ý. Tích Nhan, Tích Nhan, Tích Nhan......
Ngay lúc cả người Hà Tĩnh Mạc tuyệt vọng thống khổ hết sức, một cánh tay ấm áp đem Hà Tĩnh Mạc ôm vào lòng, cái ôm quen thuộc làm cho nàng cảm thấy yên tâm, nàng nhắm mắt lại tựa vào lòng người này, cả người mệt mỏi đến cực điểm.
"Tĩnh Mạc, thực xin lỗi......"