Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn bị chọc giận, thế nào, con nhóc này là muốn cùng cô tranh cãi?





Tô Tích Nhan không chịu thua nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lần này cho dù cô có liều mạng cũng phải đấu với Tiêu tổng một trận, dựa vào cái gì mà chị ấy ôm thù cá nhân hại cô cùng Tĩnh Mạc xa cách lâu như vậy, nỗi khổ tương tư này chị ấy đền bù được sao? Đền bù nỗi sao!





Chu Bình Như cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người, không khỏi có chút lo lắng, cô sốt sắng nhìn về phía Hạ Linh Doanh và Hà Tĩnh Mạc mà choáng váng. Hà Tĩnh Mạc thì cẩn thị tỉ mỉ lọc phần xương cá ngon lành, còn Hạ Linh Doanh lại cúi đầu dùng điện thoại, nhìn xem chương trình giảng dạy của ngày mai, hai người đều làm một bộ dáng thấy nhưng không trách.





"Tiểu Tô Tử, em có biết bây giờ em đang ở đâu không?"





Tiêu Mạc Ngôn nheo mắt lại, bắt đầu giao chiến lần thứ nhất, lấy thế chủ uy hiếp đe dọa. Tô Tích Nhan không buồn bận tâm thái độ này của cô ấy, nhíu mày: "Ở Bắc Kinh thì đã sao? Lẽ nào chị muốn ăn thịt tôi?"





Hà Tĩnh Mạc vẫn đang ăn cá ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn hắng giọng một tiếng, uống một ngụm Coke. Ánh mắt của người con gái này thật đáng sợ, giáo viên trong truyền thuyết không phải đều rất dịu dàng sao, làm sao lại có loại tàn bạo như vậy.





"Được rồi, Tiêu, người ăn cơm đi."





Hạ Linh Doanh thở dài, "Bao nhiêu tuổi rồi vẫn cứ cãi nhau với những người trẻ tuổi."





"Tại sao ngay cả em cũng chê tôi già nữa?"





Người khác nói vấn đề tuổi tác, Tiêu Mạc Ngôn còn có thể chấp nhận như một trò vui đùa, nhưng đến cả Hạ Linh Doang cũng nói, gương mặt cô hiện lên chút lúng túng, tâm trạng cũng nghẹn ngào.





"Tiêu tổng, xem lại cách chị nói đi, sao chị cứ luôn bắt nạt Hạ Hạ, tôi nhìn thấy thật không được mà. Đây gọi là ghét bỏ sao? Đây là thực tế khách quan, chị dù có cố giữ gìn làn da tránh đi lão hóa như thế nào, gương mặt của chị cũng phải tuân theo quy luật của trái đất, đây là sự thật không có cách nào thay đổi được."





Một lời này của Tô Tích Nhan giẫm lên Tiêu Mạc Ngôn để nịnh nọt Hạ Linh Doanh, mặt sáng chính là hướng đến hình tượng sứ giả đại hiện cho hòa bình và công lý, mặt tối lại là một kẻ xấu châm ngòi chia rẽ, Hà Tĩnh Mạc cong môi cười bất đắc dĩ, người này đúng là trí nhớ không tốt, gây gỗ với Tiêu Mạc Ngôn không biết bao nhiêu lần, cô chiếm được lợi ích gì?





Trái với dự kiến của Tô Tích Nhan, sau vòng thứ nhất thảm bại, Tiêu Mạc Ngôn như vậy mà tự nhận thua, im lặng không nói một lời, cúi đầu nhìn đống ớt xắt nhỏ trên bàn. Bộ dáng cắn môi chịu đựng đáng thương chết người, Hạ Linh Doanh nhìn về phía cô ấy, bắt đầu đau lòng.





Tô Tích Nhan ngậm bò hòn, cô buồn bực nhìn Hà Tĩnh Mạc xin giúp đỡ, cô không cảm thấy mình nói có gì quá đáng nha.





"À...... Mấy chị cứ tiếp tục nói chuyện, em có chút mệt, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi trước."





Chu Bình Như thấy không khí không tốt muốn rút lui, trước khi đi cô nhìn bốn người phụ nữ mỗi người một dáng vẻ một màu sắc, thở dài. Trước đây, cho dù như thế nào, tuy rằng rằng biết rõ không xứng mà có cố cũng không xứng, nhưng ở trong lòng luôn hi vọng một có một tia may mắn, nghĩ chỉ cần đối xử với Hà Tĩnh Mạc tốt thêm một chút lại một chút, có sẽ sẽ có một ngày cô ấy có thể đáp lại. Mà ngày hôm nay, nhìn thấy những người phụ nữ giống như phượng hoàng này, cô mới biết thế giới của hai người cách xa bao nhiêu, loại bẩm sinh đã có khí chất, loại nói năng thẳng thắng tuy rằng bình dị gần gũi nhưng lại khó có thể bắt chước, là thứ mà cô mong muốn nhưng không thể nắm bắt. Lúc này đây, Chu Bình Như là thật sự chết tâm, như vậy cũng tốt, từ bây giờ cô có thể kiên định xem mình chỉ là một người học sinh ngưỡng mộ cô Hà.





Chu Bình Như đi rồi, không khí cũng không tốt lên được chút nào, Tiêu Mạc Ngôn vẫn như trước cúi đầu không nói một lời, bộ dáng đó cho tới bây giờ Tô Tích Nhan cũng chưa từng thấy qua. Cô giống như một đứa trẻ phạm sai lầm sợ sệt nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc trợn mắt trắng dã liếc cô, "Cậu ăn no rồi à?"





"No rồi."





Tô Tích Nhan thành thật trả lời, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Vậy đi được chưa?'





"Nhưng mà......" Tô Tích Nhan chán nản nhìn Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh, cô dường như lại gặp rắc rồi.





"Còn không đi?"





Hà Tĩnh Mạc trừng mắt, Tô Tích Nhan lập tức buông đũa xuống, trước khi đi cô còn quay đầu lại đưa mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn tranh thủ nhân lúc Hạ Linh Doang không có chú ý, chớp mắt nhìn cô tràn đầy kỳ quái. Lúc này đi trên đường, Tô Tích cũng không biết nói như thế nào, dáng vẻ đầy tâm sự.





"Làm sao vậy? Không phải mới vừa nãy chiến đấu còn rất vui vẻ sao?"





"Gần đây mình sao cứ hay gây ra chuyện......"





Tô Tích Nhan ủ rũ xuống tinh thần, Hà Tĩnh Mạc hừ một tiếng, "Còn không phải sao, lá gan càng lúc càng lớn, dám tự mình bay qua đây còn không biết thông báo cho mình một tiếng, cậu không sợ mình sẽ lo lắng sao?"





"Không phải là do mình nhớ cậu sao?" Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc, có chút đáng thương, "Nhớ cậu không chịu nỗi liền không cần mặt mũi đi xin Tiêu Tổng cho mình qua Bắc Kinh công tác, nhưng ai biết nói vừa xong thì phát hiện mình bị đùa cợt, mình có thể không giận, không suy nghĩ sẽ trả thù chị ấy sao?"





"Rồi, đến đây còn quậy này quậy nọ đồ của mình nữa."





"Của cậu chính là của mình, sao lại nói là quậy đồ này nọ, hơn nữa là do mình nhặt từ trong thùng rác nha, đã bỏ đi thì làm sao còn coi là đồ của cậu nữa."





"Cỡ nào cậu cũng nói thành hợp lý cho được hả?"





Hà Tĩnh Mạc hơi nheo mắt lại, tâm tình Tô Tích Nhan vốn là không tốt lại bị Hà Tĩnh Mạc nói như vậy, ghen tuông dâng tràn: "Đừng nói, sự hấp dẫn của cô Hà của mình đúng là không thể đánh giá thấp được, trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không phải mỗi ngày sốt ruột về nhà cho heo Hà Lan ăn, thì còn có thể làm cho bao nhiêu trai gái nóng ruột nóng gan nha."





"Cậu nói mình?" Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Cậu thì hay lắm sao? Mình vừa đi vài ngày thì đã có tin nhắn báo cho mình biết phát hiện được một cô gái trẻ có dáng vẻ giống mình, lúc ấy trong lòng mình nghĩ gì cậu có nghĩ tới sao?"





"Cậu nói Nhan Khả? Tụi mình là trong sáng, cậu không thể nói lung tung vậy nha?!"





Tô Tích Nhan lo lắng nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhìn lại cô, hỏi: "Vậy mình và mấy người kia là không trong sáng sao?"





"......"





Tô Tích Nhan không nói, Hà Tĩnh Mạc thở dài, nhìn cô nói chậm rãi: "Tích Nhan, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, nếu mình thật sự không tin cậu, thì ngày hôm đó nhìn thấy hai người thân thiết như vậy có thể được sao? Mình hiểu được những người yêu nhau sẽ có sự chiếm hữu và ghen tuông, nhưng mà sau tất cả, điều kiện đầu tiên phải có chính là sự tin tưởng thì mới có được hương vị của tình yêu, một khi hương vị này thay đổi, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ như thế nào đây?"





Tô Tích Nhan vẫn vậy không nói lời nào, cúi đầu rầu rĩ không buồn phản ứng lại Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc thở dài, nắm lấy tay cô đi ra ngoài.





"Ra ở bên ngoài, trong trường có chút không tiện."





"Ừm."





Tô Tích Nhan rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, Hà Tĩnh Mạc biết bệnh cũ này của cô, không có việc gì liền thích suy nghĩ đủ thứ, nhưng cũng sẽ không để ở trong lòng, cứ để mặc cô vậy, hai người đi một đường im lặng, đến trước cửa khách sạn, Tô Tích Nhan đột nhiên hờn dỗi nói một câu: "Mình thích ghen như vậy đó, thích hờn dỗi với cậu, mình chỉ muốn cậu dỗ dành mình thôi."





Một câu này, một câu nói này làm lòng Hà Tĩnh Mạc mềm nhũn ra, nàng dừng bước, nén cười vuốt tóc Tô Tích Nhan, "Được rồi, là mình không đúng, được chưa? Mình không nên khó chịu tức giận với Tích Nhan nhà mình."





"Không phải vậy......"





Tô Tích Nhan bĩu môi, "Cậu tổn thương con tim mềm yếu của mình."





"Rồi ~ là mình không đúng, mình nhận lỗi có được chưa? Tích Nhan à, tha thứ cho mình đi mà."





"Cậu còn dám nhận hoa và thư tình thô tục mờ ám không có ý tốt."





Ủy khuất ghen tuông của Tô Tích Nhan bắt đầu lan tràn, tràn ra ngoài tầm kiểm soát. Hà Tĩnh Mạc dịu dàng giải thích: "Mình không có nhận nha, cậu không thấy được sao, thư đó mình cũng chưa xem thì đã thẳng tay vất đi rồi, hoa cũng không phải hiếm có. Chỉ cần không phải của Tích Nhan nhà mình đưa, mình sẽ không thích."





"Cậu còn để cho Chu Bình Như đi theo chúng ta."





"......Hở, cái này không phải do cậu muốn dẫn em ấy đi cơm sao?"





"Không cẩn biết, đều là do cậu không đúng!"





Tô Tích Nhan ra vẻ ngạo kiều*, Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn cô: "Rồi rồi, đều là mình không đúng, cục cưng bé nhỏ, chúng ta đi vào rồi nói có được không."



*Ngạo kiều: Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu. Nói đơn giản là "Ngoại lãnh nội nhiệt".





Cuối cùng cũng dỗ dành Tô Tích Nhan xong đưa vào phòng, khép cửa lại, tình cảm tương tư của mấy ngày qua đồng loạt bùng nổ, không kịp rửa mặt gì cả, Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc đã trực tiếp hôn nhau.





Tiểu biệt thắng tân hôn, những người yêu nhau có ai mà không cuồng nhiệt ở trong tình yêu?





Nhiệt độ nụ hôn cứ không ngừng tăng, hai người từ từ nhắm mắt lại điên cuồng đòi lấy, Tô Tích Nhan tham lam mút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng Hà Tĩnh Mạc, hương vị này làm cho cô mong nhớ muốn phát điên, Hà Tĩnh Mạc để cho Tô Tích Nhan không có chút kinh nghiệm hôn tận tình đòi lấy.





"Tích Nhan......"





Hai mắt Hà Tĩnh Mạc mông lung nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan gật đầu, rốt cuộc cũng chịu tách hai đôi môi đang giằng co ra, thở phì phò từng ngụm, "Mình biết...... Mình biết, mình cũng không thở nỗi."





"Ngu ngốc." Hà Tĩnh Mạc yếu ớt oán giận, Tô Tích Nhan buồn bực nhìn nàng, trên mặt đỏ ửng vẫn chưa tan đi, "Sao lại mắng mình?"





Hà Tĩnh Mạc hừ một tiếng không thèm để ý đến cô, vừa nãy là nàng muốn kêu Tô Tích Nhan khóa cửa lại, lỡ như bị người phục vụ đi vào thì phải làm sao, đồ ngốc này lại làm hỏng bét, trước hết lại nói cái gì không thở nỗi, thật sự là tức chết người ta mà.





"Mình còn muốn hôn nữa."





Tô Tích Nhan như dê con quấn tới, Hà Tĩnh Mạc trừng mắt liếc cô, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện giường, "Cậu mau ngoan ngoãn ngồi ở đó cho mình."





"Làm gì?" Tô Tích Nhan không vừa lòng nhìn nàng, nũng nịu: "Mình muốn ôm một cái."





"Cậu còn muốn giỡn, cậu ngồi ở đó ngay cho mình!"





Cô giáo Hà trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Tô cục cưng bị dọa vội vàng ngồi vào chỗ được chỉ định, ngoan ngoãn nhìn nàng. Lại đắc tội cậu ấy ở đâu cà? Vừa nãy không phải còn rất tốt sao?





"Mình hỏi cậu, cậu không phải là lại nắm được nhược điểm gì của Tiêu tổng chứ?"





Hà Tĩnh Mạc một khi đã mở miệng chất vấn thì khiến Tô Tích Nhan không khỏi rùng mình, cô ngạc nhiên nhìn Hà Tĩnh Mạc, cậu ấy làm sao mà biết được?





"Trả lời câu hỏi của mình."





Hà Tĩnh Mạc nghiêm túc nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan gật đầu, không dám nói dối: "Ò, chỉ là biết được mấy vụ bê bối trước đây của chị ấy, từ đó rút ra vài chuyện bí mật, chị ấy không phải vẫn muốn đeo đuổi lại Hạ Hạ sao, chuyện này nếu để cho Hạ Hạ biết được nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Tĩnh Mạc, cậu làm sao mà biết được."





"Mình làm sao mà biết được?" Hà Tĩnh Mạc đau đầu nhìn Tô Tích Nhan, "Tiêu tổng là con cáo già, có thể ngậm cục bồ hòn này, nếu không phải có băn khoăn gì thì cô ấy đã sớm ăn thịt cậu đến da cũng không tha."





"Xì, mặc kệ, dù sao thì chị ấy vẫn thua."





Tô Tích Nhan lên mặt nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Người cười cuối cùng mới là anh hùng."





"Cậu nghĩ là cô ấy thua?" Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan băn khoăn một chút, hỏi lại: "Không phải sao?"





Hà Tĩnh Mạc bất lực, "Cậu cho là cô ấy cúi đầu là thật nhận thua? Cô ấy rõ ràng là giả bộ đáng thương để làm Hạ Hạ mủi lòng mà tha thứ cho cô ấy, cậu tin hay không, Hạ Hạ bây giờ nhất định đã bị cô ấy bắt cóc đi rồi!"









"A?" Tô Tích Nhan không chớp mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhìn nét mặt phóng đại không nói được gì của cô, hơi nheo mắt lại. Sao đây, người này bắt đầu không chịu nói thật với nàng? Thật đúng là lớn gan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện