"Ôi, mệt quá à, thôi ngủ đi." Tô Tích Nhan giải thích không được liền nghiêng cổ muốn ngả xuống giường, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Tô Tích Nhan."
"A, được rồi, được rồi."
Tô Tích Nhan không hề nghĩ rằng cô khó khăn lăm mới đến Bắc Kinh lại là vì mấy nguyên nhân ngoài mặt như cùng nhau tắm nước nóng, cô là muốn cùng Hà Tĩnh Mạc trải qua thế giới của hai người.
"Cậu lớn lên xinh đẹp thôi là đủ rồi, sao còn phải thông minh như vậy?"
Tô Tích Nhan thở dài, nhìn Hà Tĩnh Mạc trước, "Mình diễn có chỗ nào không tốt sao?" Cậu làm sao mà nhìn ra được?"
Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, "Cậu cùng mình ở một chỗ đã bao nhiêu năm rồi?"
"......Nhưng mà bị nhìn thấu như vậy thì thật sự không còn gì thú vị."
Tô Tích Nhan phàn nàn, cô lấy cái gối đầu trên giường ôm vào trong ngực, hai tay chống cầm nói: "Không phải trước đây cậu cũng từng gặp qua mặt này của Tiêu tổng sao? Thật sự thì mình với chị ấy cũng không phải là người thích gây chuyện gì, cải vã xong rồi cũng cảm thấy như vậy không có ý nghĩa, không bằng bắt tay với nhau đồng lòng hợp tác."
"Đồng lòng hợp tác?"
Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan cười, Tô Tích Nhan vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Cậu cũng biết, Tiêu dù gì cũng là doanh nhân, tuy nói mình đối với chị ấy giống như 'cửu ngưu nhất mao' (1), nhưng khi gặp chuyện có liên quan đến Hạ Hạ, chị ấy liền ra tay độc ác, hận không có cửa mà chui qua."
"Ò?" Hà Tĩnh Mạc nhướng mày, "Nói như vậy ý tưởng này cũng là do cậu nghĩ ra?"
"Không phải." Tô Tích Nhan nhanh chóng chối bỏ, liếc mắt lén nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc gật đầu, "Mình đã nói mà, cậu làm sao mà trở nên thông minh như vậy."
"Cũng không phải, là do mình nghĩ!"
Tô Tích Nhan vừa thấy Hà Tĩnh Mạc không có phản ứng gì liền thật phong độ đứng ra thừa nhận, kết quả là lỗ tai đau nhức dữ dội, bị nhéo bởi tay Hà Tĩnh Mạc.
"Đau đau –"
Tô Tích Nhan nhe răng cầu xin tha thứ, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày nhìn cô, "Cậu nói xem mỗi ngày cậu đều suy nghĩ cái gì? Không phải nói bận rộn lắm sao? Tại sao lại còn hao tốn nhiều tâm tư như vậy? Cậu không thể ở yên một chút được sao, cậu có biết Hạ Hạ vì sao lại muốn trừng phạt Tiêu tổng hay không? Là bởi vì Tiêu tổng không chịu ở yên. Lẽ nào cậu cũng muốn chiến tranh lạnh với mình mấy tháng?"
"Trời đất chứng giám, mình vô tội muốn chết, mình cũng là lỡ lên thuyền của cướp thì làm sao có thể xuống đây." Tô Tích Nhan dưới sự ép bức của Hà Tĩnh Mạc, bắt đầu lật ngược làm như mình không có liên quan gì, "Tiêu tổng uy hiếp mình, nếu mình không giúp, chị ấy sẽ làm cho cậu ở Bắc Kinh luôn không thể trở về, mỗi ngày khiến cho mấy mầm non thiếu nam thiếu nam rượt đuổi theo sau mông cậu, cậu nói xem mình đã sắp trở thành đóa hoa tàn úa của ngày hôm qua, nghe chị ấy nói có thể không lo lắng sao? Vì Tĩnh Mạc nhà của mình, kêu mình đi giết người phóng hỏa mình cũng phải làm."
"Cậu cứ có cái thói này? Tật xấu nói ba hoa này của cậu khi nào mới chịu sửa?"
Hà Tĩnh Mạc hoàn toàn không ngó ngàng bộ dạng này của cô, lần đó Tô Tích Nhan nói vì nàng có thể vì yêu mà tự tử, kết quả là sợ hãi đến chân run rẩy đứng thẳng không nỗi, chuyện đó đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, làm sao có thể vì nàng làm cái gì mà giết người phóng hỏa, miệng người này nói không có một câu nào là thật.
Tô Tích Nhan trông rất đáng thương nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Cả một tấm chân tình vĩ đại của mình dâng hiến cho cậu, cậu làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ? A, Tĩnh Mạc, cậu thật sự không biết tình cảm của mình đối với cậu sâu đậm thế nào. Mình giống như phi tử cô đơn ở trong hậu cung kia, mỗi ngày vì chờ đợi được cậu sủng hạnh mà nhìn thấu tường môn, đến khi giếng nước cũng khô cằn, mình......"
"Được rồi, cậu bớt nói nhảm đi, mình cho cậu một con đao, cậu đem đi lấy đầu Tiêu tổng về đây cho mình."
Hà Tĩnh Mạc độc đoán, Tô Tích Nhan vừa rồi còn ý thơ lênh láng ngay lập tức liền im bặt, cúi đầu trước Hà Tĩnh Mạc cho nàng nhéo lỗ tai cũng không dám hó hé một lời.
"Hừ, biết ngay mà." Hà Tĩnh Mạc rốt cuộc cũng chịu buông tay, Tô Tích Nhan xoa xoa lỗ tai, nhìn nàng: "Tĩnh Mạc, không phải mình nói cậu chứ, cậu không thể đối xử với mình như vậy."
"Vậy mình nên làm thế nào với cậu?"
Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, "Còn không cậu chỉ dạy cho mình đi?"
"Ok, hôm nay mình sẽ làm một buổi đào tạo vợ." Tô Tích Nhan ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Mình hỏi cậu một vấn đề trước, trong mối quan hệ của chúng ta, cậu thấy ai cường thế hơn một chút?"
Hà Tĩnh Mạc buồn bực nhìn cô, "Cái này còn cần phải hỏi sao?"
"......Nói cách khác, ví dụ như cậu cảm thấy ai là công?"
"Tối hôm qua, đêm hôm đó nữa, xem ra vẫn chưa ép buộc cậu đủ ha."
Một câu rất có uy lực của Hà Tĩnh Mạc làm cho mặt Tô Tích Nhan tối sầm đi, cô trông có vẻ có chút giận dỗi nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Cậu nói xem cậu có chỗ nào là công? Công nên có phong độ của công, phải yêu thương che chở nuông chiều đối với thụ."
"Che chở nuông chiều?"
Hà Tĩnh Mạc nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan, nàng làm sao lại cảm thấy người này bây giờ giống như thật sự thoái hóa thành cục cưng chính hiệu mặc tã giấy đây.
"Đúng là như vậy!" Tô Tích Nhan gật đầu lia lịa, "Cậu xem công nhà nào mà không phải thụ nói gì là nghe đấy, cậu đã chiếm lợi ở trên giường, mấy chuyện khác đương nhiên phải nghe lời rồi, cái này gọi là đồng đều, không thể tất cả mọi chuyện tốt đều để một mình công như cậu chiếm hết?"
"Ăn nói bậy bạ cái gì vậy, mấy cái này là ai dạy cho cậu?" Hà Tĩnh Mạc dùng ánh mắt gặn hỏi nhìn Tô Tích Nhan, người này có phải nhân lúc nàng không ở nhà lại đi xem mấy thứ không tốt lành gì.
"Mình mà còn cần ai dạy sao? Ví dụ kinh điển ở ngay trước mắt." Tô Tích Nhan vỗ ngực, rất tự tin nói: "Cậu nhìn Tiêu tổng và Hạ Hạ, Tiêu Tổng thật sự sợ Hạ Hạ sao? Cũng không hẳn, có điều là bình thường luôn chiếm lợi ở trên giường, cho nên mới có kiểu nói gì nghe nấy như vậy."
"Cậu cho rằng như vậy à?"
Hà Tĩnh Mạc cười tức giận nhìn Tô Tích Nhan, "Trong đầu cậu có phải tất cả chỉ toàn mấy tư tưởng xấu xa như vậy?"
"Coi cậu nói kìa, mình rất là trong sáng à." Tô Tích Nhan ngượng ngùng che mặt, trong lúc hai người đang tranh cãi, chuông cửa phòng vang lên, Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc cùng nhau nhau nhìn ra ngoài.
"Là ai đây? Sẽ không phải là người hâm mộ cậu đi."
Tô Tích Nhan cực kỳ không hài lòng nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Đã hơn nửa đêm còn đeo bám tới đây? Bộ không sợ cô giáo Hà của mấy đứa đang làm chuyện không thể ra gặp người khác sao?"
"Được rồi, đừng quậy nữa, không có ai biết mình ở đây. Chắc là người phục vụ."
"Mình đi mở cửa." Tô Tích Nhan ngăn cản Hà Tĩnh Mạc, nghiến răng: "Nếu ai dám đeo bám cậu đến đây, mình sẽ nhổ sạch răng thỏ của nó."
"Cậu nha."
Hà Tĩnh Mạc bất đắc dĩ ở lại trên giường lặng lẽ chờ đợi, Tô Tích Nhan sải bước chạy vội tới cửa, bản mặt như hung thần một phen mở cửa ra, lúc nhìn thấy người ở ngoài cửa kia, cô bị họa mà hét lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Hà Tĩnh Mạc nghĩ đến Tô Tích Nhan có chuyện gì, tim đập hốt hoảng, nàng lập tức đứng lên chạy vọt tới cửa, đến khi nhìn thấy hai gương mặt nghiêm trọng ở ngoài cửa kia, nàng cũng thấy choáng váng.
"Anh, chị?"
Tô Nam luôn luôn cười hì hì nay đanh mặt lại nhìn Tô Tích Nhan, nghe được giọng nói của Hà Tĩnh Mạc, anh ta xoay người nhìn nàng, thở dài nặng nề. So với Tô Nam gọn gàng dứt khoát, Hà Nhiễm Nhiễm lại có chút không xác định nhìn hai người, "Hai đứa...... Hai đứa sao lại ở chung với nhau?"
Hà Tĩnh Mạc ngập ngừng không biết nên nói như thế nào, Tô Tích Nhan tiến lên phía trước, che chắn nàng ở phía sau, "Hỏi chúng tôi? Hai người đến đây làm gì? Không phải đi chơi vui đến quên trời quên đất sao, đến Bắc Kinh làm gì?"
"Tô Tích Nhan!"
Tô Nam giận dự nhìn cô, "Em còn hỏi anh? Em còn hỏi anh à?!"
"Em không hỏi anh thì hỏi ai?" Tô Tích Nhan đảo mắt xem thường, cô ở trong lòng hiểu được, sợ là anh chị đã biết chuyện của cô và Hà Tĩnh Mạc. Biết thì biết, vốn cũng không muốn gạt hai người, hơn nữa, cho dù là giấu thì có thể giấu bao lâu? Tô Nam tuy hơi thần kinh, nhưng anh ấy cũng không phải ngu ngốc, trong lúc Áng Nhiên khó khăn nhất cũng chỉ có mình anh ấy chống đỡ, mấy chuyện này anh ấy muốn biết thì không lẽ tra không ra?
"Anh nghe Ngụy Ninh nói hai đứa rất kỳ lạ, không nghĩ tới, không ngờ được hai đứa em gái tốt của anh.."
"Chết tiệt, thứ đàn ông ti tiện, thật ghê tởm! Cho dù không phải em cùng Tĩnh Mạc ở bên nhau, em cũng chướng mắt loại tiểu nhân xấu xa vô liêm sỉ này!"
Tô Tích Nhan hoàn toàn nổi điên, thì ra là Ngụy Ninh, không nghĩ tới thoạt nhìn ăn mặc chỉnh tề lại là loại tiểu nhân cung cấp tin này. Hai mắt Tô Nam bốc hỏa, gân xanh ẩn hiện trên trán, "Bây giờ em còn tìm lý do khách quan được sao? Anh chỉ biết nhất định là em không an phận đúng không? Em...... Lúc nhỏ là anh đã dạy em như thế nào?!"
Trụ cột tinh thần của Tô Nam có chút lung lay, Tô Tích Nhan giống như cội nguồn sinh mệnh của anh ta, anh ta vẫn luôn che chở nuôi dưỡng đứa em gái này. Kết quả lại thành em gái ở chung một một chỗ với chính em vợ của mình, chuyện này làm sao anh ta có thể chấp nhận? Tô Nam bước lên phía trước, căm tức Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng Tô Nam, Hà Tĩnh Mạc được cô che chắn kỹ lưỡng ở phía sau.
"Hai người biết cũng tốt, sớm muộn gì cũng vậy. Anh, anh cũng đừng lấy chuyện lúc nhỏ ra gây áp lực với em, đối với ơn dưỡng dục của anh, em sẽ ghi nhớ suốt đời. Tĩnh Mạc và anh, đều là những người trân quý nhất của em trên thế gian này.
Giọng nói Tô Tích Nhan rất có uy lực, chỉ là một câu nói ra rồi cũng làm Hà Nhiễm Nhiễm ở bên kia khó có thể kiên trì được nữa, trong lòng tức thì rối ren như tơ vò.
"Tĩnh Mạc, Tích Nhan nói là sự thật?"
Hà Tĩnh Mạc nhìn Hà Nhiễm Nhiễm, sắc mặt xanh xao, "Phải." Nàng biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng không nghĩ tới cách mang nó đến lại như thế này.
Tô Nam bị mấy câu Tô Tích Nhan nói đả kích cảm xúc khiến hoàn toàn nổi điên, anh ta bước về phía trước, nắm lấy cánh tay Tô Tích Nhan, kéo ra bên ngoài: "Em đi, em về nhà với anh, em đi về nhà cho anh! Em như vậy là muốn kiếm chuyện giết chết anh sao? Anh làm sao mà ăn nói với cha mẹ đây?"
Tô Tích Nhan bây giờ đã không phải là Tô Tích Nhan của trước đây nữa, cô có thể để mặc cho anh trai trói buộc, nhưng khi một câu 'anh làm sao mà ăn nói với cha mẹ đây' rơi vào trong tai, hốc mắt của cô có chút đỏ lên, cúi đầu, để cho Tô Nam kéo cánh tay cô đi ra ngoài, nơi bị Tô Nam nắm vô cùng đau đớn , nhưng Tô Tích Nhan giống như thẫn thờ, bất động không giãy dụa.
Tô Nam kéo Tô Tích Nhan đi ra ngoài, cổ tay anh ta bị người khác bắt lấy có chút đau nhói, Tô Nam phiền muộn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hà Tĩnh Mạc nhìn anh ta, nước mắt tuôn tràn bờ mi, "Xin anh, đừng đối xử với cậu ấy như vậy."
1) "Cửu ngưu nhất mao" (Chín trâu, một lông) – Tư Mã Thiên viết trong sách "Báo Nhiệm Thiếu Khanh (報任少卿)": "Giả lệnh bộc phục pháp thụ tru, nhược cửu ngưu vong nhất mao, dữ lâu nghĩ hà dĩ dị = Giả thiết ra lệnh tôi nép trước pháp luật và chịu chết, chỉ như lấy một lông trong lông của chín con trâu, có gì khác với giết một con sâu ?
Nói đơn giản là Tích Nhan nghĩ mình không có giá trị với Tiêu, Tiêu giết Tích Nhan sẽ không khác gì giết một con sâu, vốn không đáng bận tâm.