Tạng Cẩu bèn dùng tiếng bụng, làm vậy sẽ không cần phải há miệng vẫn giao tiếp được với nhau:
“ Chuyện hôm bữa… ”
Cậu chàng chưa nói được đầu cua tai nheo, thì Hồ Phiêu Hương đã lên tiếng:
“ Cẩu khỏi nói, tớ cũng đoán được gần hết rồi. ”
Đoạn, cô nàng bắt đầu thuật lại:
“ Tính từ lúc chúng ta nói về thánh Chèm với Lí Thường Thắng, thì lão già nọ đã tính kế mình rồi. Cẩu còn nhớ lúc đi vào trong vườn, ngửi được hương thơm không? Thứ hương hoa ấy giúp thần trí thanh thản, thư giãn thả lỏng. Họ Lí xuất hiện, đánh đàn ngâm thơ, lại tiếp tục khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác. ”
Cô nàng ngừng một chốc, nuốt nước bọt cho họng đỡ đau rát, rồi tiếp:
“ Tớ đoán trong đình viện có bố trí thuốc mê và xiềng xích hòng đối phó với Cẩu, tức là y đã biết võ công của cậu cao thấp ra sao. Kế đó mới buông lời đao kiếm, lợi dụng chuyện chúng ta chưa hay biết gì để tiếp tục chia rẽ ta và quần hào các phái. Cái ân mang mật thư lên Nhạn Môn quan, hẳn cũng đã bị hắn đơm điều đặt chuyện cho bóp méo đi. Giờ người ta chỉ nghĩ hồi ấy mình diễn trò, hòng thực hiện mưu đồ khác, hoặc giả thu phục lòng người mà thôi…
Bây giờ quan hệ giữa ta và võ lâm Đại Minh đã nứt vỡ, thế như nước lửa, đúng là khó bề thoát thân. ”
“ Sao lại thế được? Chuyện nào ra chuyện ấy chứ? ”
Tạng Cẩu vận công, nói.
Hồ Phiêu Hương thở dài:
“ Cẩu nghe câu anh hùng biết anh hùng, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chưa? Người bình thường họ chẳng thà tin vào một giả thuyết là tớ với Cẩu ủ mưu đồ khác, chứ không chịu chấp nhận người khác rộng lượng hơn mình đâu… ”
Nói rồi, cô nàng lại tiếp:
“ Lại nói chuyện tay họ Lí. Thực sự hắn là đời sau của thánh Chèm hẳn là không giả, nhưng chúng ta dại dột quên đi lời ông Khiếu Hóa. Năm đời người đã khiến Lí Nam Đế xả mạng chiến đấu vì Đại Việt, huống chi là hai ngàn năm! Y sớm đã tự coi mình là người Tàu rồi. Bây giờ thử hỏi, cả gia tộc hết đời này qua đời khác phải trông nom một bảo tàng, đến khi mở ra lại phải chắp tay dâng cho người khác… Đã vậy, còn là người tộc khác. Đời chẳng mấy ai làm được thế đâu. ”
Mỗi lần hít thở, thì hàn khí từ sàn ngọc lởn vởn trong không khí lại theo vào phổi, khiến Hồ Phiêu Hương hở chút là ho khùng khục.
Cô nàng phải nghỉ một chút rồi mới nói tiếp được:
“ Theo suy đoán của tớ, họ Lí loan tin rằng trong mộ của thánh Chèm có thần khí địch lại thiên quân vạn mã. Một khi để Đại Việt có được nó, thì sẽ đảo ngược thế cờ, thậm chí nuốt ngược luôn lãnh thổ Đại Minh. Tớ và Cẩu là người nước Nam, khác máu tanh lòng, thử hỏi người ta có thể không phòng hờ sao? Nên nhớ năm mươi năm trước nước Tàu còn bị nhà Nguyên thống trị. ”
“ Thế chẳng phải chúng ta nói oan cho họ hay sao? ”
Tạng Cẩu lên tiếng.
Hồ Phiêu Hương bèn nhắc:
“ Tớ cũng thấy là lạ, chẳng nhẽ sau chuyện Tửu Thôn đồng tử năm năm trước họ chưa học được gì hay sao? Song cũng phải nói, Đại Việt ta rừng vàng biển bạc, lại ở vị thế đắc địa, là cửa ngõ để mở rộng cương thổ về tây nam, thế nên không ngoại trừ khả năng quần hào trung nguyên bị lòng tham mờ mắt, thực sự muốn Đại Việt là quận huyện của họ mãi mãi. Anh hùng khó mà sa ngã vì tư lợi, nhưng nếu đem lợi ích của cả dân tộc đặt lên bàn cân, thì chưa chắc họ đã không thỏa hiệp mà đổi đen thay trắng đâu. ”
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Đã đến nước này, nếu họ thực tâm muốn thôn tính nước ta mãi mãi, thì tớ không ngại làm kẻ địch của cả võ lâm. Dù sao thì năm năm trước cũng làm thế một lần rồi. ”
“ Gớm, giờ mình bị trói như người ta gói giò ở đây với nhau, Cẩu lấy cái cơ sở gì ra để mà cứng mồm cứng miệng cơ chứ? ”
Hồ Phiêu Hương phì cười, nói.
Hai người lại im lặng một chốc…
Lúc sau, Tạng Cẩu mới hỏi:
“ Kể cũng lạ, chúng ta bất tỉnh lâu như vậy, sao y không soát người lấy đi chìa khóa rồi giết phắt cả hai đi cho rảnh nợ? ”
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Tớ cũng không rõ. Cứ như anh Tần Trảm nói, thì chiếc chìa khóa đá kia hẳn là dùng để mở cửa mộ Lí Ông Trọng. Cẩu lúc nào cũng cất nó trong người, chưa kịp giấu đi đâu cả. Lúc chúng ta bất tỉnh, bọn hắn không lục soát lấy đi mới là chuyện lạ. Thế thì tại sao lại không giết mình ngay nhỉ? Mà Cẩu còn giữ chìa khóa Loa thành chứ? ”
“ Có đây! À mà này… Hay chìa khóa Loa thành mới là thứ dùng để mở cửa ngôi mộ? ”
“ Không thể nào có chuyện ấy được. Chìa khóa Loa thành là do thánh tổ Khổng Lồ đúc ra, mà ông sinh sau đẻ muộn hơn thánh Chèm cả ngàn năm, thì không lí nào chìa khóa Loa thành lại là chìa khóa mở cửa mộ cổ có từ ngàn năm trước cả. Trừ phi… ”
Hồ Phiêu Hương chợt nhớ đến một chuyện.
Ấy là bài thơ “ Túy Trước ” của Hàn Ốc bị người đời sau nhầm tưởng là sáng tác của thiền sư Dương Không Lộ.
“ Trừ phi… thánh tổ Minh Không thực tế không phải người đúc ra chìa khóa Loa thành, mà là người tìm được nó. Chữ “ Không ” khắc ở trôn trống thực chất là kế che mắt. Mà muốn vào được mộ thánh Chèm phải dùng đến hai cái chìa, một là cái chìa đá, một là chìa khóa Loa thành! ”
Tạng Cẩu bèn hỏi:
“ Thế nhưng thánh tổ tại sao lại làm thế? Chẳng phải như vậy chỉ khiến người đời sau khó lòng phá giải bí ẩn Rồng Không Đuôi hơn thôi sao? ”
Trong Niết Bàn kinh không hề đề cập gì tới chiếc chìa khóa bằng đá…
Không cả chỉ dẫn nơi tìm chìa.
Hồ Phiêu Hương thở dài, đáp:
“ Chuyện này thì tớ cũng không rõ. Có thể năm xưa thánh tổ chỉ tìm được chìa khóa Loa thành, chưa kịp tìm chìa đá, cũng chưa từng vào mộ. Nhưng có thể chắc chắn rằng chỉ cần chìa khóa Loa thành còn ở chỗ chúng ta, thì tay họ Lí sẽ được một phen khổ sở rồi. ”
Lúc này không còn gì để nói với nhau, chỉ còn chuyện chờ đợi trong nhàm chán. Thời gian trong ngục như kéo dãn ra, bất chấp khí lạnh đang không ngừng tỏa ra từ khối hàn ngọc… Trong bóng tối đen kịt của hầm ngục, bốn giác quan còn lại của con người ta càng thêm nhạy cảm. Hồ Phiêu Hương có thể cảm nhận rõ ràng nơi y phục hai người chạm nhau, nghe được tiếng tim Tạng Cẩu đập chầm chậm, lại cảm nhận được hơi thở của cậu chàng phả vào trán.
Hai người không phải chờ quá lâu…
Chừng nửa ngày sau, bỗng nhiên cửa sắt nặng nề của ngục thất được mở ra. Hồ Phiêu Hương đảo mắt một cái, tranh thủ lăn khỏi người Tạng Cẩu, đồng thời rỉ tai cậu chàng:
“ Trong vạt áo bên trái của tớ có một hộp nhỏ, giấu một viên thuốc. Nếu chốc nữa có biến thì Cẩu lấy thuốc uống vào mà chạy đi. ”
Ánh đuốc leo lét chiếu vào phòng giam, giúp hai người Tạng Cẩu mơ hồ nhìn được quang cảnh chung quanh. Té ra hai người đang ở trong một cái lồng giam bằng sắt, treo lơ lửng giữa một cái đầm nước. Nổi lên khỏi mặt nước là một gờ gạch xây theo hình bộ nhân (亻). Gạch lát trong lồng trong veo như mắt mèo, mờ mờ hiện lên một màu lam lạnh.
Phòng giam không có cửa sổ, cánh cửa chắn làm từ thép đặc dày ba tấc, tuyệt nhiên không có lấy một kẽ hở, kể cả chấn song.
Đứng bên kia bậc cửa, trong một hành lang bằng đất mập mờ ánh đuốc, là Lí Thường Thắng. Bấy giờ biểu cảm trên gương mặt y cực kì âm trầm, khác hẳn với bộ dáng thiếu niên nhiệt huyết lúc mới gặp.
“ Gia phụ và các vị tiền bối muốn gặp hai người. ”
Y nói xong, tức thì có hai kẻ bận áo choàng màu xám xông vào ngục, cẩn thận dọc theo gờ gạch đến sát bên vách tường. Đoạn mỗi người gỡ một viên gạch xuống, để lộ ra một cái hốc, lại gạt cơ quan giấu bên trong. Hai người Tạng Cẩu quả thực chẳng rõ hai người nọ xác định đúng viên gạch có giấu cơ quan bằng cách nào. Chỉ nghe tiếng dây xích chuyển động cọc cà cọc cạch, cái lồng giam giữ hai người từ từ hạ xuống.
Cửa lồng mở ra, mép sàn vừa vặn chạm vào điểm cuối cùng của gờ chữ nhân.
Hai người áo xám lạnh giọng nhắc:
“ Bên dưới là kịch độc, chớ có trượt chân ngã xuống, không ai vớt xương cho đâu. ”
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Lại còn phải chờ hai ngươi nhắc đấy! Nhìn cái bộ dạng rón rón rén rén, ai mà không đoán ra được? ”
Miệng thì kháy đối phương, nhưng cô nàng vẫn nhảy ra khỏi lồng giam, đứng vững trên gờ gạch. Hồ Phiêu Hương nhìn quanh nhìn quất trong phòng giam một chốc, rồi nói:
“ Lí gia trang có cả ngục thất trong nhà, không phải là thường xuyên lạm dụng tư hình đấy chứ? ”
Lí Thường Thắng nhíu mày, nói;
“ Chuyện của Trung Nguyên, người Đại Việt chớ có xía vào! ”
“ Lười nói với kẻ không có tiếng nói như nhà ngươi. ”
Hồ Phiêu Hương lè lưỡi, đoạn đỡ Tạng Cẩu xuống. Nhìn cậu chàng mặt xanh môi tái, toàn thân bị nhiễm lạnh run lên từng hồi mà cô nàng thấy cơn giận cứ uất nghẹn ở cổ, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Hai người được dẫn đi trong hành lang đất, đi qua mấy chỗ ngoặt mới đến được một đoạn cầu thang.
Té ra lối vào phòng giam giấu bên dưới hòn non bộ trong hoa viên giãy nhà phía đông sơn trang. Ngày xưa thì đây vốn là nơi đặt khuê phòng của con gái trong nhà, vốn là nơi ít có người lạ lại qua. Đúng là khó mà ngờ được trong lòng đất lại có một giãy nhà giam cực kì nghiêm mật, dường như chuyên dùng để đối phó với cao thủ.
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Chà, giam giữ kẻ thù ngay bên dưới khuê phòng, đúng là bá khí. Lí gia nhà các người không sợ có người thoát ra khỏi ngục thất, do kìm nén lâu ngày mà làm loạn trong khuê phòng à? ”
Đến đây chợt làm ra vẻ như nhận ra cái gì, cười phì:
“ À. Ta hiểu rồi. Hiểu rồi… ”
Đoạn cố tình nhìn Lí Thường Thắng bằng ánh mắt nghi hoặc:
“ Nhà ngươi có chắc mình họ Lí không? ”
Câu này cố tình nói kháy con cháu nhà họ Lí toàn là hạng con hoang, nên mới mất gốc thánh Chèm Lí Thân Đại Việt, ý chửi cực kì thâm độc sâu cay. Lí Thường Thắng ngẩn một lúc mới biết bị chửi là loại con hoang, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, mặt đỏ tía tai như khỉ ăn phải ớt.
“ Chuyện hôm bữa… ”
Cậu chàng chưa nói được đầu cua tai nheo, thì Hồ Phiêu Hương đã lên tiếng:
“ Cẩu khỏi nói, tớ cũng đoán được gần hết rồi. ”
Đoạn, cô nàng bắt đầu thuật lại:
“ Tính từ lúc chúng ta nói về thánh Chèm với Lí Thường Thắng, thì lão già nọ đã tính kế mình rồi. Cẩu còn nhớ lúc đi vào trong vườn, ngửi được hương thơm không? Thứ hương hoa ấy giúp thần trí thanh thản, thư giãn thả lỏng. Họ Lí xuất hiện, đánh đàn ngâm thơ, lại tiếp tục khiến chúng ta buông lỏng cảnh giác. ”
Cô nàng ngừng một chốc, nuốt nước bọt cho họng đỡ đau rát, rồi tiếp:
“ Tớ đoán trong đình viện có bố trí thuốc mê và xiềng xích hòng đối phó với Cẩu, tức là y đã biết võ công của cậu cao thấp ra sao. Kế đó mới buông lời đao kiếm, lợi dụng chuyện chúng ta chưa hay biết gì để tiếp tục chia rẽ ta và quần hào các phái. Cái ân mang mật thư lên Nhạn Môn quan, hẳn cũng đã bị hắn đơm điều đặt chuyện cho bóp méo đi. Giờ người ta chỉ nghĩ hồi ấy mình diễn trò, hòng thực hiện mưu đồ khác, hoặc giả thu phục lòng người mà thôi…
Bây giờ quan hệ giữa ta và võ lâm Đại Minh đã nứt vỡ, thế như nước lửa, đúng là khó bề thoát thân. ”
“ Sao lại thế được? Chuyện nào ra chuyện ấy chứ? ”
Tạng Cẩu vận công, nói.
Hồ Phiêu Hương thở dài:
“ Cẩu nghe câu anh hùng biết anh hùng, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử chưa? Người bình thường họ chẳng thà tin vào một giả thuyết là tớ với Cẩu ủ mưu đồ khác, chứ không chịu chấp nhận người khác rộng lượng hơn mình đâu… ”
Nói rồi, cô nàng lại tiếp:
“ Lại nói chuyện tay họ Lí. Thực sự hắn là đời sau của thánh Chèm hẳn là không giả, nhưng chúng ta dại dột quên đi lời ông Khiếu Hóa. Năm đời người đã khiến Lí Nam Đế xả mạng chiến đấu vì Đại Việt, huống chi là hai ngàn năm! Y sớm đã tự coi mình là người Tàu rồi. Bây giờ thử hỏi, cả gia tộc hết đời này qua đời khác phải trông nom một bảo tàng, đến khi mở ra lại phải chắp tay dâng cho người khác… Đã vậy, còn là người tộc khác. Đời chẳng mấy ai làm được thế đâu. ”
Mỗi lần hít thở, thì hàn khí từ sàn ngọc lởn vởn trong không khí lại theo vào phổi, khiến Hồ Phiêu Hương hở chút là ho khùng khục.
Cô nàng phải nghỉ một chút rồi mới nói tiếp được:
“ Theo suy đoán của tớ, họ Lí loan tin rằng trong mộ của thánh Chèm có thần khí địch lại thiên quân vạn mã. Một khi để Đại Việt có được nó, thì sẽ đảo ngược thế cờ, thậm chí nuốt ngược luôn lãnh thổ Đại Minh. Tớ và Cẩu là người nước Nam, khác máu tanh lòng, thử hỏi người ta có thể không phòng hờ sao? Nên nhớ năm mươi năm trước nước Tàu còn bị nhà Nguyên thống trị. ”
“ Thế chẳng phải chúng ta nói oan cho họ hay sao? ”
Tạng Cẩu lên tiếng.
Hồ Phiêu Hương bèn nhắc:
“ Tớ cũng thấy là lạ, chẳng nhẽ sau chuyện Tửu Thôn đồng tử năm năm trước họ chưa học được gì hay sao? Song cũng phải nói, Đại Việt ta rừng vàng biển bạc, lại ở vị thế đắc địa, là cửa ngõ để mở rộng cương thổ về tây nam, thế nên không ngoại trừ khả năng quần hào trung nguyên bị lòng tham mờ mắt, thực sự muốn Đại Việt là quận huyện của họ mãi mãi. Anh hùng khó mà sa ngã vì tư lợi, nhưng nếu đem lợi ích của cả dân tộc đặt lên bàn cân, thì chưa chắc họ đã không thỏa hiệp mà đổi đen thay trắng đâu. ”
Tạng Cẩu bèn nói:
“ Đã đến nước này, nếu họ thực tâm muốn thôn tính nước ta mãi mãi, thì tớ không ngại làm kẻ địch của cả võ lâm. Dù sao thì năm năm trước cũng làm thế một lần rồi. ”
“ Gớm, giờ mình bị trói như người ta gói giò ở đây với nhau, Cẩu lấy cái cơ sở gì ra để mà cứng mồm cứng miệng cơ chứ? ”
Hồ Phiêu Hương phì cười, nói.
Hai người lại im lặng một chốc…
Lúc sau, Tạng Cẩu mới hỏi:
“ Kể cũng lạ, chúng ta bất tỉnh lâu như vậy, sao y không soát người lấy đi chìa khóa rồi giết phắt cả hai đi cho rảnh nợ? ”
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Tớ cũng không rõ. Cứ như anh Tần Trảm nói, thì chiếc chìa khóa đá kia hẳn là dùng để mở cửa mộ Lí Ông Trọng. Cẩu lúc nào cũng cất nó trong người, chưa kịp giấu đi đâu cả. Lúc chúng ta bất tỉnh, bọn hắn không lục soát lấy đi mới là chuyện lạ. Thế thì tại sao lại không giết mình ngay nhỉ? Mà Cẩu còn giữ chìa khóa Loa thành chứ? ”
“ Có đây! À mà này… Hay chìa khóa Loa thành mới là thứ dùng để mở cửa ngôi mộ? ”
“ Không thể nào có chuyện ấy được. Chìa khóa Loa thành là do thánh tổ Khổng Lồ đúc ra, mà ông sinh sau đẻ muộn hơn thánh Chèm cả ngàn năm, thì không lí nào chìa khóa Loa thành lại là chìa khóa mở cửa mộ cổ có từ ngàn năm trước cả. Trừ phi… ”
Hồ Phiêu Hương chợt nhớ đến một chuyện.
Ấy là bài thơ “ Túy Trước ” của Hàn Ốc bị người đời sau nhầm tưởng là sáng tác của thiền sư Dương Không Lộ.
“ Trừ phi… thánh tổ Minh Không thực tế không phải người đúc ra chìa khóa Loa thành, mà là người tìm được nó. Chữ “ Không ” khắc ở trôn trống thực chất là kế che mắt. Mà muốn vào được mộ thánh Chèm phải dùng đến hai cái chìa, một là cái chìa đá, một là chìa khóa Loa thành! ”
Tạng Cẩu bèn hỏi:
“ Thế nhưng thánh tổ tại sao lại làm thế? Chẳng phải như vậy chỉ khiến người đời sau khó lòng phá giải bí ẩn Rồng Không Đuôi hơn thôi sao? ”
Trong Niết Bàn kinh không hề đề cập gì tới chiếc chìa khóa bằng đá…
Không cả chỉ dẫn nơi tìm chìa.
Hồ Phiêu Hương thở dài, đáp:
“ Chuyện này thì tớ cũng không rõ. Có thể năm xưa thánh tổ chỉ tìm được chìa khóa Loa thành, chưa kịp tìm chìa đá, cũng chưa từng vào mộ. Nhưng có thể chắc chắn rằng chỉ cần chìa khóa Loa thành còn ở chỗ chúng ta, thì tay họ Lí sẽ được một phen khổ sở rồi. ”
Lúc này không còn gì để nói với nhau, chỉ còn chuyện chờ đợi trong nhàm chán. Thời gian trong ngục như kéo dãn ra, bất chấp khí lạnh đang không ngừng tỏa ra từ khối hàn ngọc… Trong bóng tối đen kịt của hầm ngục, bốn giác quan còn lại của con người ta càng thêm nhạy cảm. Hồ Phiêu Hương có thể cảm nhận rõ ràng nơi y phục hai người chạm nhau, nghe được tiếng tim Tạng Cẩu đập chầm chậm, lại cảm nhận được hơi thở của cậu chàng phả vào trán.
Hai người không phải chờ quá lâu…
Chừng nửa ngày sau, bỗng nhiên cửa sắt nặng nề của ngục thất được mở ra. Hồ Phiêu Hương đảo mắt một cái, tranh thủ lăn khỏi người Tạng Cẩu, đồng thời rỉ tai cậu chàng:
“ Trong vạt áo bên trái của tớ có một hộp nhỏ, giấu một viên thuốc. Nếu chốc nữa có biến thì Cẩu lấy thuốc uống vào mà chạy đi. ”
Ánh đuốc leo lét chiếu vào phòng giam, giúp hai người Tạng Cẩu mơ hồ nhìn được quang cảnh chung quanh. Té ra hai người đang ở trong một cái lồng giam bằng sắt, treo lơ lửng giữa một cái đầm nước. Nổi lên khỏi mặt nước là một gờ gạch xây theo hình bộ nhân (亻). Gạch lát trong lồng trong veo như mắt mèo, mờ mờ hiện lên một màu lam lạnh.
Phòng giam không có cửa sổ, cánh cửa chắn làm từ thép đặc dày ba tấc, tuyệt nhiên không có lấy một kẽ hở, kể cả chấn song.
Đứng bên kia bậc cửa, trong một hành lang bằng đất mập mờ ánh đuốc, là Lí Thường Thắng. Bấy giờ biểu cảm trên gương mặt y cực kì âm trầm, khác hẳn với bộ dáng thiếu niên nhiệt huyết lúc mới gặp.
“ Gia phụ và các vị tiền bối muốn gặp hai người. ”
Y nói xong, tức thì có hai kẻ bận áo choàng màu xám xông vào ngục, cẩn thận dọc theo gờ gạch đến sát bên vách tường. Đoạn mỗi người gỡ một viên gạch xuống, để lộ ra một cái hốc, lại gạt cơ quan giấu bên trong. Hai người Tạng Cẩu quả thực chẳng rõ hai người nọ xác định đúng viên gạch có giấu cơ quan bằng cách nào. Chỉ nghe tiếng dây xích chuyển động cọc cà cọc cạch, cái lồng giam giữ hai người từ từ hạ xuống.
Cửa lồng mở ra, mép sàn vừa vặn chạm vào điểm cuối cùng của gờ chữ nhân.
Hai người áo xám lạnh giọng nhắc:
“ Bên dưới là kịch độc, chớ có trượt chân ngã xuống, không ai vớt xương cho đâu. ”
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Lại còn phải chờ hai ngươi nhắc đấy! Nhìn cái bộ dạng rón rón rén rén, ai mà không đoán ra được? ”
Miệng thì kháy đối phương, nhưng cô nàng vẫn nhảy ra khỏi lồng giam, đứng vững trên gờ gạch. Hồ Phiêu Hương nhìn quanh nhìn quất trong phòng giam một chốc, rồi nói:
“ Lí gia trang có cả ngục thất trong nhà, không phải là thường xuyên lạm dụng tư hình đấy chứ? ”
Lí Thường Thắng nhíu mày, nói;
“ Chuyện của Trung Nguyên, người Đại Việt chớ có xía vào! ”
“ Lười nói với kẻ không có tiếng nói như nhà ngươi. ”
Hồ Phiêu Hương lè lưỡi, đoạn đỡ Tạng Cẩu xuống. Nhìn cậu chàng mặt xanh môi tái, toàn thân bị nhiễm lạnh run lên từng hồi mà cô nàng thấy cơn giận cứ uất nghẹn ở cổ, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Hai người được dẫn đi trong hành lang đất, đi qua mấy chỗ ngoặt mới đến được một đoạn cầu thang.
Té ra lối vào phòng giam giấu bên dưới hòn non bộ trong hoa viên giãy nhà phía đông sơn trang. Ngày xưa thì đây vốn là nơi đặt khuê phòng của con gái trong nhà, vốn là nơi ít có người lạ lại qua. Đúng là khó mà ngờ được trong lòng đất lại có một giãy nhà giam cực kì nghiêm mật, dường như chuyên dùng để đối phó với cao thủ.
Hồ Phiêu Hương bèn nói:
“ Chà, giam giữ kẻ thù ngay bên dưới khuê phòng, đúng là bá khí. Lí gia nhà các người không sợ có người thoát ra khỏi ngục thất, do kìm nén lâu ngày mà làm loạn trong khuê phòng à? ”
Đến đây chợt làm ra vẻ như nhận ra cái gì, cười phì:
“ À. Ta hiểu rồi. Hiểu rồi… ”
Đoạn cố tình nhìn Lí Thường Thắng bằng ánh mắt nghi hoặc:
“ Nhà ngươi có chắc mình họ Lí không? ”
Câu này cố tình nói kháy con cháu nhà họ Lí toàn là hạng con hoang, nên mới mất gốc thánh Chèm Lí Thân Đại Việt, ý chửi cực kì thâm độc sâu cay. Lí Thường Thắng ngẩn một lúc mới biết bị chửi là loại con hoang, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, mặt đỏ tía tai như khỉ ăn phải ớt.
Danh sách chương