Hồ Phiêu Hương đã biết lão gia chủ nhà họ Lí là kẻ sau màn, cố tình dùng độc kế li gián dèm pha phá hoại quan hệ của hai người với võ lâm trung nguyên, nên nói năng càng không thèm nể nang giữ lễ gì cả.
Tạng Cẩu lúc này sắc mặt đã tốt hơn một chút, thầm nghĩ:
[ Khí lạnh của hàn ngọc ngàn năm có cả hàn độc, nếu không phải mình bị ép ăn huyết bồ đao, trong cơ thể có chứa khí dương tà nên mới có thể sớm hóa giải được hậu họa. Nếu như chỉ có nội công của thầy thì tuyệt nhiên không thể hồi phục được nhanh như thế. Nhưng mình cứ giả như vẫn còn bị khí lạnh hành hạ, để còn tùy cơ ứng biến. ]
Hai người đi đến trong một sảnh đường lớn.
Lúc này, người của sáu môn phái lớn đều đã ở đấy.
Nhưng… trông cực kì thê thảm.
Không nói đến Diệu Định sư thái và Quảng Thành tử bị đánh trọng thương từ trước, thì lúc này cả bốn người còn lại và Lí Thông đều khí hư lực nhược, chắc chắn thân đã chịu nội thương không phải là nhẹ. Hồ Phiêu Hương đồ rằng quần hào đều nghe lời Lí Thông xuống mộ, để rồi trúng phải cơ quan mà chết thảm.
Thấy hai người bị điệu lên, Quảng Thành tử bèn quát:
“ Hai đứa man di các ngươi quả thực tâm cơ rất hiểm ác! ”
Y đã bị Tạng Cẩu dùng một chiêu Tháng Mười Sấm Rạp, Tháng Chạp Sấm Động phế bỏ hai cánh tay, sau này chẳng những thanh danh chốn giang hồ bị nhuốc nhơ mà địa vị trong môn phái cũng chẳng còn lại mảy may. Nếu nói không hận hai đứa thì tuyệt đối là nói dối.
Hồ Phiêu Hương vẫn còn ức chuyện Tạng Cẩu bị hàn ngọc tra tấn, bèn cười khẩy:
“ Vị trưởng môn này thấy hai đứa tôi là trẻ con không hiểu chuyện, nên cố tình coi thường chăng? ”
“ Ý mày là thế nào? ”
Quảng Thành tử vuốt râu, thầm đắc ý cho rằng câu mắng “ man di ” của hắn đã khiến đối phương khó chịu.
Cô nàng bèn thản nhiên nói tiếp:
“ Các vị ỷ đông hiếp yếu đánh hai đứa trẻ thì không nói, dùng mê hương đánh lén thì cũng bỏ đi. Nhưng hẳn ai có cặp mắt để nhìn, cái đầu để nghĩ cũng thấy lúc đó chúng ta bất tỉnh, chẳng biết trời đất trăng sao gì, cũng không hé miệng nói được một câu nửa chữ. Lục người lấy chìa khóa cũng là các người, không cưỡng nổi lòng tham chui vào mộ người ta cũng là các người, bất tài để cơ quan trong mộ đánh cho thất điên bát đảo cũng là các người. Nay lại đổ cho hai đứa bị giam trong lao ngục từ bấy đến giờ là tâm cơ hiểm ác… Chúng tôi tính kế các ngài sao, hay tham niệm mờ mắt? Ngài trưởng môn. Ngài không tôn trọng người phương nam chúng tôi, thì cũng đừng nên vũ nhục trí tuệ người bắc các ngài chứ? ”
“ Ngươi… ”
Quảng Thành tử đỏ mặt, thổi râu phì phì.
Lí Thông bèn nói:
“ Xưa nay đạo lí thuộc về kẻ mạnh, chân nhân hà tất phải đôi co với yêu nữ này. ”
Hồ Phiêu Hương cố tình ngừng lại chờ hắn nói xong, rồi mới đảo mắt nhìn bốn phía, cười cười:
“ Các vị tự nhận là nước lớn, mắng chúng ta là man di, không biết lễ nghi phép tắc. Tiểu nữ tài học nông cạn, nhưng cũng biết thế nào là quân tử động khẩu bất động thủ, càng biết rằng lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít, động mộ người xưa là chuyện chẳng vẻ vang gì. Các người đã không lấy làm xấu hổ, còn trách ngược chúng ta, đã thế còn buộc tội theo cái kiểu trẻ lên ba bập bẹ. Thực là khiến tiểu nữ cười ra nước mắt. ”
Diệu Định sư thái cau mày, trầm giọng:
“ Yêu nữ, ngươi đang mắng chúng ta là bọn tiểu nhân hay sao? ”
“ Ồ, tiểu nữ không dám đâu. ”
Hồ Phiêu Hương nhún vai, nói.
Chấn Nguyên tử bèn cười vang:
“ Khà! Cứ cho bọn ta là tiểu nhân, thì cũng là chân tiểu nhân, dám làm dám nhận. Còn hơn hai kẻ man di các người, ngoài mặt giả nhân giả nghĩa, trong bụng thì ngấm ngầm toan tính làm chuyện táng tận lương tâm. ”
Hồ Phiêu Hương cười khẩy, nói:
“ Câu trước vừa tự nhận là chân tiểu nhân, câu sau đã giở trò ngậm máu phun người. Các người đường đường là trưởng môn một phái, đi làm chuyện thấp kém này không thấy thẹn hay sao? ”
Nói thì nói cứng như thế, nhưng trong lòng thì cô nàng thầm nghĩ:
[ Không thể có chuyện những người đứng đầu các phái lại dùng lí lẽ ngớ ngẩn đầy sơ hở như thế để buộc tội mình được. Hẳn là có cạm bẫy gì đây. ]
Lí Thông lúc này mới nói:
“ Được rồi. Nếu như ngươi nói chân nhân đây ngậm máu phun người, thì chi bằng cá cược với bọn ta một phen. ”
Hồ Phiêu Hương đảo mắt, nói:
“ Cược thế nào? ”
Lí Thông đáp:
“ Đơn giản lắm. Nếu hai ngươi trong sạch, bọn ta sẽ thả hai ngươi, cũng cung kính mời vào trong mộ tổ, thích lấy gì thì lấy. Còn nếu bọn ta hoạch tội các ngươi mà các ngươi không thể chứng minh bản thân trong sạch, thì phải giao ra bí mật các ngươi đang che giấu, mạng cũng mất. Thế nào? ”
Hồ Phiêu Hương nghĩ thầm:
[ Biết các người sẽ nhắm vào chìa khóa Loa thành, nhưng tại sao bọn hắn lại tự tin có thể vu oan giá họa được cho mình và Tạng Cẩu nhỉ? ]
Cô nàng cân nhắc thiệt hơn trong giây lát, rồi đáp:
“ Cây ngay không sợ chết đứng, cứ thử xem! ”
Hồ Phiêu Hương biết hai người đã ở trong thế chân tường, muốn thoát khỏi hiểm cảnh thì đấy là cơ hội duy nhất. Thành ra dù biết phía trước có bẫy, cũng phải xông vào! Lí Thông bèn cười:
“ Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Hi vọng người man di cũng biết giữ chữ tín, thua rồi thì đừng có mà lật lọng. ”
Lúc này chỉ thấy trưởng môn phái Võ Đang là Trương Đan Phong phẩy tay, nói:
“ Lí lão, hãy cho mời những người đó lên đây đi. ”
Lí Thông gật đầu một cái, lại đánh mắt ra hiệu cho kẻ dưới trong nhà.
Chẳng phải chờ lâu, thời gian độ uống hết chung trà, sau lưng hai người Tạng Cẩu và Phiêu Hương đã truyền tới những tiếng bước chân đều đều.
Sau đó là giọng người…
Giọng của một người cực kì quen thuộc, mà hai người chẳng bao giờ muốn gặp lại!
“ Đường Vân ở Tam Môn Hiệp, xin kính chào chư vị trưởng bối võ lâm, anh hùng hào kiệt các môn các phái. Các vị, lần này phải làm chủ cho lão phu. ”
Sau đó, tức khắc có rất nhiều tiếng người cất lên hưởng ứng:
“ Xin các ngài hãy làm chủ cho Tam Môn Hiệp! ”
Trương Đan Phong làm thủ thế mời, lại nói:
“ Đường lão cũng tính là một nhân vật phong vân của võ lâm, lại là bậc niên lão, hai tiếng trưởng bối chúng ta không thể nhận được. ”
Diệu Định sư thái bèn tiếp lời:
“ Đường lão cứ kể hết đầu đuôi những gì xảy ra ở Tam Môn Hiệp, bần ni đảm bảo Nga Mi sẽ đòi lại công bằng cho lão. ”
Quảng Thành Tử và Chấn Nguyên Tử cũng đồng thanh:
“ Côn Lôn và Không Động cũng vậy! ”
Gia Luật Vân cúi đầu tỏ ý tạ ơn.
Đoạn, lão nói:
“ Hai ma đầu này nửa tháng trước đến Tam Môn Hiệp, nói là chỗ quen biết của tiểu tế và tiểu nữ. Lão phu lúc ấy mắt mù, không nhìn ra bọn chúng là hạng phật khẩu xà tâm, không hề đề phòng mà mời lại gia trang khoản đãi nồng hậu. Lúc biết gia trang sắp bị đám hắc đạo Đào Khiêm tấn công, các trại chủ thủy trại chung quanh vội vàng đến chỗ lão phu trợ trận, hai ma đầu này cũng giả vờ khảng khái ở lại chống địch. ”
Lão ngừng một chốc, lại vờ lấy vạt áo lên lau nước mắt:
“ Nào ngờ hai ma đầu này sớm đã cấu kết với Đào Khiêm, nhân lúc gia trang không đề phòng, hạ độc vào đồ ăn. Sau đó quân của họ Đào nhân đêm đánh ập vào. Tiểu tế khảng khái chống địch, đã bị tiểu tử này dùng phi châu đánh chết! ”
Tạng Cẩu lúc này sắc mặt đã tốt hơn một chút, thầm nghĩ:
[ Khí lạnh của hàn ngọc ngàn năm có cả hàn độc, nếu không phải mình bị ép ăn huyết bồ đao, trong cơ thể có chứa khí dương tà nên mới có thể sớm hóa giải được hậu họa. Nếu như chỉ có nội công của thầy thì tuyệt nhiên không thể hồi phục được nhanh như thế. Nhưng mình cứ giả như vẫn còn bị khí lạnh hành hạ, để còn tùy cơ ứng biến. ]
Hai người đi đến trong một sảnh đường lớn.
Lúc này, người của sáu môn phái lớn đều đã ở đấy.
Nhưng… trông cực kì thê thảm.
Không nói đến Diệu Định sư thái và Quảng Thành tử bị đánh trọng thương từ trước, thì lúc này cả bốn người còn lại và Lí Thông đều khí hư lực nhược, chắc chắn thân đã chịu nội thương không phải là nhẹ. Hồ Phiêu Hương đồ rằng quần hào đều nghe lời Lí Thông xuống mộ, để rồi trúng phải cơ quan mà chết thảm.
Thấy hai người bị điệu lên, Quảng Thành tử bèn quát:
“ Hai đứa man di các ngươi quả thực tâm cơ rất hiểm ác! ”
Y đã bị Tạng Cẩu dùng một chiêu Tháng Mười Sấm Rạp, Tháng Chạp Sấm Động phế bỏ hai cánh tay, sau này chẳng những thanh danh chốn giang hồ bị nhuốc nhơ mà địa vị trong môn phái cũng chẳng còn lại mảy may. Nếu nói không hận hai đứa thì tuyệt đối là nói dối.
Hồ Phiêu Hương vẫn còn ức chuyện Tạng Cẩu bị hàn ngọc tra tấn, bèn cười khẩy:
“ Vị trưởng môn này thấy hai đứa tôi là trẻ con không hiểu chuyện, nên cố tình coi thường chăng? ”
“ Ý mày là thế nào? ”
Quảng Thành tử vuốt râu, thầm đắc ý cho rằng câu mắng “ man di ” của hắn đã khiến đối phương khó chịu.
Cô nàng bèn thản nhiên nói tiếp:
“ Các vị ỷ đông hiếp yếu đánh hai đứa trẻ thì không nói, dùng mê hương đánh lén thì cũng bỏ đi. Nhưng hẳn ai có cặp mắt để nhìn, cái đầu để nghĩ cũng thấy lúc đó chúng ta bất tỉnh, chẳng biết trời đất trăng sao gì, cũng không hé miệng nói được một câu nửa chữ. Lục người lấy chìa khóa cũng là các người, không cưỡng nổi lòng tham chui vào mộ người ta cũng là các người, bất tài để cơ quan trong mộ đánh cho thất điên bát đảo cũng là các người. Nay lại đổ cho hai đứa bị giam trong lao ngục từ bấy đến giờ là tâm cơ hiểm ác… Chúng tôi tính kế các ngài sao, hay tham niệm mờ mắt? Ngài trưởng môn. Ngài không tôn trọng người phương nam chúng tôi, thì cũng đừng nên vũ nhục trí tuệ người bắc các ngài chứ? ”
“ Ngươi… ”
Quảng Thành tử đỏ mặt, thổi râu phì phì.
Lí Thông bèn nói:
“ Xưa nay đạo lí thuộc về kẻ mạnh, chân nhân hà tất phải đôi co với yêu nữ này. ”
Hồ Phiêu Hương cố tình ngừng lại chờ hắn nói xong, rồi mới đảo mắt nhìn bốn phía, cười cười:
“ Các vị tự nhận là nước lớn, mắng chúng ta là man di, không biết lễ nghi phép tắc. Tiểu nữ tài học nông cạn, nhưng cũng biết thế nào là quân tử động khẩu bất động thủ, càng biết rằng lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít, động mộ người xưa là chuyện chẳng vẻ vang gì. Các người đã không lấy làm xấu hổ, còn trách ngược chúng ta, đã thế còn buộc tội theo cái kiểu trẻ lên ba bập bẹ. Thực là khiến tiểu nữ cười ra nước mắt. ”
Diệu Định sư thái cau mày, trầm giọng:
“ Yêu nữ, ngươi đang mắng chúng ta là bọn tiểu nhân hay sao? ”
“ Ồ, tiểu nữ không dám đâu. ”
Hồ Phiêu Hương nhún vai, nói.
Chấn Nguyên tử bèn cười vang:
“ Khà! Cứ cho bọn ta là tiểu nhân, thì cũng là chân tiểu nhân, dám làm dám nhận. Còn hơn hai kẻ man di các người, ngoài mặt giả nhân giả nghĩa, trong bụng thì ngấm ngầm toan tính làm chuyện táng tận lương tâm. ”
Hồ Phiêu Hương cười khẩy, nói:
“ Câu trước vừa tự nhận là chân tiểu nhân, câu sau đã giở trò ngậm máu phun người. Các người đường đường là trưởng môn một phái, đi làm chuyện thấp kém này không thấy thẹn hay sao? ”
Nói thì nói cứng như thế, nhưng trong lòng thì cô nàng thầm nghĩ:
[ Không thể có chuyện những người đứng đầu các phái lại dùng lí lẽ ngớ ngẩn đầy sơ hở như thế để buộc tội mình được. Hẳn là có cạm bẫy gì đây. ]
Lí Thông lúc này mới nói:
“ Được rồi. Nếu như ngươi nói chân nhân đây ngậm máu phun người, thì chi bằng cá cược với bọn ta một phen. ”
Hồ Phiêu Hương đảo mắt, nói:
“ Cược thế nào? ”
Lí Thông đáp:
“ Đơn giản lắm. Nếu hai ngươi trong sạch, bọn ta sẽ thả hai ngươi, cũng cung kính mời vào trong mộ tổ, thích lấy gì thì lấy. Còn nếu bọn ta hoạch tội các ngươi mà các ngươi không thể chứng minh bản thân trong sạch, thì phải giao ra bí mật các ngươi đang che giấu, mạng cũng mất. Thế nào? ”
Hồ Phiêu Hương nghĩ thầm:
[ Biết các người sẽ nhắm vào chìa khóa Loa thành, nhưng tại sao bọn hắn lại tự tin có thể vu oan giá họa được cho mình và Tạng Cẩu nhỉ? ]
Cô nàng cân nhắc thiệt hơn trong giây lát, rồi đáp:
“ Cây ngay không sợ chết đứng, cứ thử xem! ”
Hồ Phiêu Hương biết hai người đã ở trong thế chân tường, muốn thoát khỏi hiểm cảnh thì đấy là cơ hội duy nhất. Thành ra dù biết phía trước có bẫy, cũng phải xông vào! Lí Thông bèn cười:
“ Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Hi vọng người man di cũng biết giữ chữ tín, thua rồi thì đừng có mà lật lọng. ”
Lúc này chỉ thấy trưởng môn phái Võ Đang là Trương Đan Phong phẩy tay, nói:
“ Lí lão, hãy cho mời những người đó lên đây đi. ”
Lí Thông gật đầu một cái, lại đánh mắt ra hiệu cho kẻ dưới trong nhà.
Chẳng phải chờ lâu, thời gian độ uống hết chung trà, sau lưng hai người Tạng Cẩu và Phiêu Hương đã truyền tới những tiếng bước chân đều đều.
Sau đó là giọng người…
Giọng của một người cực kì quen thuộc, mà hai người chẳng bao giờ muốn gặp lại!
“ Đường Vân ở Tam Môn Hiệp, xin kính chào chư vị trưởng bối võ lâm, anh hùng hào kiệt các môn các phái. Các vị, lần này phải làm chủ cho lão phu. ”
Sau đó, tức khắc có rất nhiều tiếng người cất lên hưởng ứng:
“ Xin các ngài hãy làm chủ cho Tam Môn Hiệp! ”
Trương Đan Phong làm thủ thế mời, lại nói:
“ Đường lão cũng tính là một nhân vật phong vân của võ lâm, lại là bậc niên lão, hai tiếng trưởng bối chúng ta không thể nhận được. ”
Diệu Định sư thái bèn tiếp lời:
“ Đường lão cứ kể hết đầu đuôi những gì xảy ra ở Tam Môn Hiệp, bần ni đảm bảo Nga Mi sẽ đòi lại công bằng cho lão. ”
Quảng Thành Tử và Chấn Nguyên Tử cũng đồng thanh:
“ Côn Lôn và Không Động cũng vậy! ”
Gia Luật Vân cúi đầu tỏ ý tạ ơn.
Đoạn, lão nói:
“ Hai ma đầu này nửa tháng trước đến Tam Môn Hiệp, nói là chỗ quen biết của tiểu tế và tiểu nữ. Lão phu lúc ấy mắt mù, không nhìn ra bọn chúng là hạng phật khẩu xà tâm, không hề đề phòng mà mời lại gia trang khoản đãi nồng hậu. Lúc biết gia trang sắp bị đám hắc đạo Đào Khiêm tấn công, các trại chủ thủy trại chung quanh vội vàng đến chỗ lão phu trợ trận, hai ma đầu này cũng giả vờ khảng khái ở lại chống địch. ”
Lão ngừng một chốc, lại vờ lấy vạt áo lên lau nước mắt:
“ Nào ngờ hai ma đầu này sớm đã cấu kết với Đào Khiêm, nhân lúc gia trang không đề phòng, hạ độc vào đồ ăn. Sau đó quân của họ Đào nhân đêm đánh ập vào. Tiểu tế khảng khái chống địch, đã bị tiểu tử này dùng phi châu đánh chết! ”
Danh sách chương