Tài xế xuống xe, bắt đầu chuyển cây cảnh, Giang Dư Đoạt đi về phía sau thùng xe nhìn vào, chậu nào cũng rất to, lớn hơn nhiều mấy chậu cây y từng mua cho Lư Thiến, y chuẩn bị đi qua hỗ trợ.
Vừa mới bước một bước đã nghe giọng Lâm Húc có hơi giật mình: “Anh Trình, tay anh làm sao thế?”
Giang Dư Đoạt nhanh chóng ước lượng thời gian, từ lúc Lâm Húc xuống xe đến giờ có lẽ đã được ba mươi giây, vết thương trên tay Trình Khác dễ thấy như thế, vậy mà mãi tới giờ mới nhìn thấy.
E rằng tên này cũng chẳng để ý Trình Khác như mình tưởng? Mà nghĩ nghĩ lại, vẫn thấy khả nghi.
Người bình thường liếc mắt một cái đã thấy được, Lâm Húc hẳn cũng phải thấy, tại sao qua lâu như vậy mới giả vờ giật mình như thể vừa mới thấy?
Y quay đầu lại nhìn Lâm Húc.
“Không cẩn thận ngã lộn một cái,” Trình Khác nói, “Không sao, qua một tháng là ổn rồi.”
“Em trước đây lúc đi cưỡi ngựa cũng từng ngã một lần,” Lâm Húc vỗ vỗ cánh tay, “Quả thực khó chịu, làm gì cũng bất tiện.”
“Vẫn được,” Trình Khác quơ tay, “Vẫn đỡ hơn gãy chân.”
Giang Dư Đoạt không nghe bọn họ nói chuyện nữa, đi qua giúp tài xế.
Mới vừa đưa tay nhận một cái xe đẩy hàng tài xế hạ xuống, Lâm Húc đã đi lại: “Tam ca, để tôi làm đi.”
“Cùng nhau.” Giang Dư Đoạt nói.
“Được,” Lâm Húc ôm một chậu hoa từ thùng xe xuống, nhìn có vẻ giống cây phát tài*, chậu rất lớn, cỏ vẻ rất nặng, nhưng Lâm Húc lại ôm rất dễ dàng.
Đương nhiên, người ta là người mẫu, bình thường nhất định sẽ tập thể hình.
Giang Dư Đoạt cũng bê một chậu cây xuống, đặt lên xe đẩy.
“Các cậu trước tiên cứ bê hết xuống đã,” Trình Khác đi tới, “Tôi đẩy mấy chậu này vào đi.”
Giang Dư Đoạt cảm thấy Trình Khác chính là một vị thiếu gia kinh nghiệm sinh hoạt gì cũng chả có, nghĩ rằng có cái xe là coi như vạn năng, trên xe đẩy hàng có đến bốn chậu hoa lớn, không có hai người, chắc chắn không đẩy lên nổi cái dốc trước cửa tiệm.
Trình Khác đẩy đẩy xe một lúc liền dừng lại, liếc nhìn y, nhỏ giọng nói: “Bánh xe hỏng rồi à?”
Giang Dư Đoạt liếc nhìn vào trong thùng xe, Lâm Húc đang cùng tài xế đang bê chậu hoa ra bên ngoài, không nghe thấy Trình Khác nói, nếu nghe được chắc chắn cười bò.
“Đây là bốn ụ đất,” Giang Dư Đoạt cũng hạ thấp giọng, dùng chân đạp xe về phía Trình Khác, “Anh cho là bốn cái chậu không đấy à? Anh lớn lên kiểu gì thế?”
“Uống sương sớm lớn lên, cậu có ý kiến gì không?” Trình Khác lại kéo xe, giờ đã kéo chuyển động được, hắn kéo xe sang phía sườn dốc, “Tinh linh bọn tôi…”
“Anh là tiên nữ đấy chứ, tinh linh có uống sương sớm à?” Giang Dư Đoạt chặn lời hắn, “Tinh linh ăn sâu mà?”
Trình Khác nhìn y, sau một lúc mới nói: “Tam ca, tôi biết tại sao cậu chưa có bạn gái rồi, chỉ mỗi cái não chập mạch bị Trần Khánh lây…”
“Đừng có nói thế,” Giang Dư Đoạt một mặt nghiêm túc, “Trần Khánh đã từng có mấy cô bạn gái tốt lắm, còn có một cô suýt nữa đã lấy rồi.”
“…À.” Trình Khác không biết nói gì cho phải, vì thế tiếp tục kéo xe, Giang Dư Đoạt ở phía sau đỡ chậu hoa, đẩy xe lên sườn dốc.
“Có điều tôi cũng không muốn quen bạn gái.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tại sao?” Trình Khác hỏi.
“Không tại sao, chỉ là không nghĩ tới chuyện này,” Giang Dư Đoạt nói, “Nhìn thấy cô nào hơi có ý với tôi, tôi chỉ muốn tránh.”
“Vậy sao cậu không tránh tôi,” Trình Khác nói, “Tôi với cậu đã không phải chỉ là hơi có ý.”
“Anh cũng không phải con gái,” Giang Dư Đoạt không hề suy nghĩ, “Với cả, anh cũng không giống mấy cô nàng đấy.”
“Hả,” Trình Khác gật đầu, “Tôi cảm thấy, cậu có phải nên suy nghĩ một chút…”
Trình Khác nói một nửa đã ngừng, Giang Dư Đoạt đợi mãi cũng không thấy hắn nói nốt nửa câu sau, vì thế hỏi thêm một câu: “Cái gì?”
“Không có gì,” Trình Khác nói, “Cậu chắc là kiểu người khác đều nhìn thấu, riêng mình vẫn là quả chín muộn trên cây.”
Giang Dư Đoạt cũng hiểu câu nói này, y không vừa lòng lắm: “Tôi không phải là chậm chín, tôi là không gặp được cô nào thích hợp.”
Trình Khác nhìn y không nói gì.
“Truyện người lớn, phim con heo tôi đều xem,” Giang Dư Đoạt cố nói rõ, “Tôi còn vừa xem vừa…”
“Tuốt? Tuốt lươn với yêu đương có liên quan gì?” Trình Khác thở dài, “Đến con khỉ còn tuốt được, cậu khoe khoang cái gì?”
“Tôi đệch,” Giang Dư Đoạt cực kỳ kinh sợ, “Tôi thật không nhìn ra anh là như vậy đâu đó thiếu gia!”
“Tôi cũng không nhìn ra cậu là như vậy đó Tam ca,” Trình Khác thở dài, “Đi thôi, kéo đi đã, còn nhiều như thế.”
Lâm Húc và tài xế đã dời hết chậu hoa ra phía sau thùng xe, Giang Dư Đoạt đi qua chỉ cần bê từ đó xuống xe đẩy hàng là được.
Đặt xong mấy chậu hoa, y vừa định kéo, Trình Khác đã tới định giúp, y chỉ thạch cao trên tay Trình Khác:”Thôi, anh quên đi.”
“Để tôi.” Lâm Húc nhảy từ trên xe xuống, giúp Giang Dư Đoạt đẩy xe về phía cửa tiệm.
Giang Dư Đoạt thật ra cũng không muốn Lâm Húc giúp, chỉ là một mình y không có khả năng kéo lên, hơn nữa….Y cũng không muốn để Lâm Húc vốn đang làm y không thoải mái đơn độc ở cùng Trình Khác.
Giang Dư Đoạt cùng gã một trước một sau kéo đẩy xe vào cửa hàng, sau đó bê từng chậu xuống dưới.
“Tam ca,” Lâm Húc vừa bê vừa nói, “Anh đối với tôi có phải là…”
Giang Dư Đoạt đang một đầu khó chịu, vừa nghe thấy một người đồng tính luyến ái như Lâm Húc đột nhiên nói ra một câu như thế, nhất thời không hề do dự mà hiểu lầm, sợ hết hồn: “Cái gì!”
“A?” Lâm Húc bị phản ứng quá đà của y làm sợ hết hồn, sững sờ nửa ngày: “Cái gì…cái gì?”
“Không,” Giang Dư Đoạt lấy lại tinh thần, “Cậu nói gì?”
“…À,” Lâm Húc sau mấy giây mới cười: “Tôi chỉ là muốn nói… Chúng ta sau này có thể sẽ còn thường xuyên gặp mặt.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Tam ca nếu cảm thấy tôi làm gì không đúng,” Lâm Húc nói, “Nói thẳng là được.”
Giang Dư Đoạt nhìn gã.
“Tôi cũng là người thẳng tính,” Lâm Húc bị y nhìn đến mức hơi ngượng, “Cảm giác Tam ca cũng là người chuyện gì cũng để trên mặt, cho nên…”
“Không,” Giang Dư Đoạt hiểu ý Lâm Húc, hành động trước kia của mình, thêm vào ngày hôm nay cũng chưa từng bày ra sắc mặt hòa nhã với gã được một lần, làm Lâm Húc có hơi khó hiểu, y đá xe đẩy hàng sang phía cửa tiệm, đi theo sau xe ra cửa, “Tôi là như vậy, cậu đừng để ý, tôi không có… ý kiến gì với cậu.”
“À,” Lâm Húc nói, “Vậy thì tốt.”
Ngoài cửa tài xế đã chuyển hết chậu cây xuống xe, lên xe chuẩn bị đi.
Trình Khác đứng ở đó run cầm cập kéo áo khoác, nhíu mày, nhìn qua thật giống một ông chủ khó tính.
Giang Dư Đoạt thở dài: “Anh đi vào nhà ngồi không được à? Cây này ai thèm cướp.”
“Vậy các cậu chuyển đi,” Trình Khác lập tức quay người, rụt cổ đi về trong cửa hàng.
“Tam ca, anh quen anh Trình lâu rồi à?” Lâm Húc hỏi.
“Cũng không lâu lắm,” Giang Dư Đoạt vẫn duy trì cảnh giác với Lâm Húc, cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
“Tôi thấy hai người… rất thân.” Lâm Húc nói, “Tôi không dám nói chuyện với anh ấy như thế.”
Giang Dư Đoạt giật khóe miệng, vì không để Lâm Húc nhận ra mình không cười nổi, y cố giật mạnh hơn chút.
Có điều nói thật, nếu như không phải y từ đầu đã quen với một Trình Khác phế vật, chỉ cần Trình Khác ở trạng thái như lúc đang biểu diễn hay làm việc, y có lẽ cũng không dám nói chuyện với Trình Khác như thế.
“Anh Hứa nói hai người là… bạn,” Lâm Húc bê một chậu hoa chuyển lên xe đẩy, nói hơi khó khăn, “Tôi còn tưởng là…”
Giang Dư Đoạt giơ tay, đỡ đậu hoa đứng thẳng.
“Tôi còn tưởng là bạn trai.” Lâm Húc cười cười.
Đệch.
Giang Dư Đoạt nhìn gã không nói gì.
Suy đoán này của Lâm Húc đột nhiên làm y không thể nói rõ cảm xúc trước mắt của mình.
Nhìn y không có phản ứng gì, Lâm Húc đột nhiên cũng ngây người, mặt lúng túng nhìn y: “Đúng không?”
“Hả?” Giang Dư Đoạt cả kinh.
“… À.” Lâm Húc nhanh chóng vùi đầu kéo xe đẩy chỉ đặt có hai chậu hoa đi, “Tôi lắm miệng…”
Giang Dư Đoạt chỉ trong hai giây đồng hồ này, đầu óc đã xoay chuyển đến tám ngàn vòng, khói đều sắp từ trong tai bắn ra.
Y hiện tại cần phải đưa quyết định, rốt cuộc có định để Lâm Húc cảm thấy y với Trình Khác có kiểu quan hệ không để người khác nhận ra được hay không, rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến Lâm Húc giữ khoảng cách an toàn với Trình Khác.
“Cái này,” Giang Dư Đoạt một chân đạp xe đẩy, nhìn Lâm Húc đang quay đầu lại: “Tôi nói cũng không tính.”
“…À.” Lâm Húc gật đầu.
Chuyển hết chậu hoa vào trong cửa tiệm, đặt hết vào trong phòng xong, Trình Khác cùng Lâm Húc chạy từ trên xuống dưới hai chuyến, sắp xếp vị trí đặt từng chậu cây, chờ qua mấy ngày nữa công nhân đã đông đủ rồi từ từ bày.
Giang Dư Đoạt ngồi ở tầng hai nhìn thợ lát gạch đang làm việc.
Y không hề có khái niệm gì về cây cảnh gì phải để chỗ nào, có thể có hiệu quả gì, mấy chuyện liên quan đến nghệ thuật y cũng chẳng giúp được gì, cũng ngại bám sau đuôi Trình Khác loanh quanh, chuyện y có thể làm chỉ là ngồi nhìn thợ ốp gạch, đường gạch có ngay ngắn hay không, độ lớn mép có đều đặn không, mấy thứ này y vẫn nhìn ra được.
“Người trẻ tuổi bây giờ, ai cũng có tiền đồ, cậu xem các cậu đi,” Người thợ vừa ốp gạch vừa nói, “Cửa tiệm này làm tốt thật, đầu tư không ít tiền, thật tài giỏi, thằng con tôi chẳng được cái gì, cái gì cũng không muốn học, cả ngày du thủ du thực, nhà tôi có căn nhà cho thuê, bảo nó đi thu thuê nó cũng không chịu…”
Giang Dư Đoạt nghe không dễ chịu lắm.
Cửa tiệm này, chẳng liên quan gì đến y, y chỉ ngồi đây chờ người.
Y có lẽ cũng khá hơn con trai người thợ này một chút, mỗi tháng y cũng chạy được vài chuyến thu thuê… Nhưng thu cũng không phải phòng y cho thuê.
“Vậy em đi trước,” Lâm Húc từ tầng ba đi xuống, nói với Trình Khác, “Có gì cần giúp anh Trình cứ nói, trang trí bên anh Hứa em cũng sẽ giúp hết mình, sau này lắp đặt nội thất còn cần gì cứ nói với em, em đi tìm.”
“Được, cậu vất vả rồi.” Trình Khác nói.
“Tam ca,” Lâm Húc đi tới cạnh Giang Dư Đoạt, “Tôi đi trước, hai người cứ thong thả.”
“À, đi thong thả.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, sau đó y cũng không biết nên nói gì, vì thế tiếp tục nhìn người thợ ốp gạch.
Trình Khác dẫn Lâm Húc xuống dưới tầng, mãi vẫn không quay lại, Giang Dư Đoạt có hơi lo lắng, đứng dậy đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống.
Ngoài cửa không có ai, Trình Khác và Lâm Húc đều không đứng ở cửa.
Giang Dư Đoạt đột nhiên hoảng loạn, quay người chạy xuống dưới tầng, cầu thang từ tầng hai xuống tầng một y cứ thế nhảy xuống, một tầng trong cửa hàng cao hơn nhiều một tầng trong chung cư bình thường, lúc rơi xuống đất y thuận thế lăn nửa vòng, tay chống sàn nhà đang định đứng lên, phát hiện trước mặt có người.
“Tôi đệt!” Trình Khác ôm túi giấy hét lên, “Con mẹ nó, cậu định hù chết ai đấy!”
Giang Dư Đoạt cảm thấy con ngươi suýt nữa rơi ra, tuy là dọa sợ Trình Khác, nhưng lúc nhìn thấy Trình Khác không sao, y vẫn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.
Y không thể để Trình Khác lại lo lắng gì nữa, y nhất định phải lập tức tìm một lời giải thích hợp lý cho hành động của mình.
Do dự chỉ một giây, y nhìn Trình Khác hỏi một câu: “Đẹp trai không?”
Trình Khác nhìn y chằm chằm, một hồi lâu mới mở miệng: “Tôi đệch cm nhà cậu.”
Giang Dư Đoạt nhìn túi giấy trong tay hắn: “Anh đi đâu thế?’
“Đối diện có một siêu thị hoa quả!” Trình Khác đi lên tầng, “Tôi mẹ nó chỉ đi mua ít quýt! Mịa nó chứ, suýt nữa bị cậu đùa giỡn đẹp trai đến mức bệnh tim tái phát! Cậu nhanh gọi thằng nhóc ba tuổi rưỡi kia là ông nội đi, gọi chú cũng không thể hiện đúng tuổi của cậu!”
Giang Dư Đoạt cười cười, không nói gì.
Trình Khác lấy quýt từ trong túi ra, đưa cho mỗi người thợ đang bận việc mấy quả, sau đó đi tới ngồi ở một bên bàn nhỏ trước mặt Giang Dư Đoạt, bỏ mấy quả quýt còn lại vào tay y: “Ăn không?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt cầm một quả, cúi đầu chậm rãi bóc.
Trình Khác ngồi xuống, cũng cầm một quả trong tay, nhìn Giang Dư Đoạt.
Kinh hãi qua đi, hắn nhớ tới câu hỏi kia của Giang Dư Đoạt “Đẹp trai không?”
Đẹp.
Tay chân Giang Dư Đoạt đều dài, lúc từ chỗ rẽ tầng hai nhảy xuống, động tác tiêu sái, trong nháy mắt như thể đang bay.
Đẹp trai chết đi được.
Loại đẹp trai này không giống lúc y ra tay, lúc y đánh nhau, cùng với lúc y làm Tam ca.
Giang Dư Đoạt có rất nhiều trạng thái không giống nhau như thế, tựa như một cái đèn chùm pha lê muôn màu.
Nhìn qua cực kỳ tầm thường, mà lúc khúc xạ lại tỏa ra một loại sắc thái làm người ta phải ngẩn ngơ vì đẹp.
“Cho anh,” Giang Dư Đoạt bóc xong một quả quýt, đưa tới, “Cái quả trong tay cứ bóp như thế, nát hết rồi đi?”
“Làm sao được,” Trình Khác bóp bóp quả quýt, “Bóp như vậy một lúc sẽ lỏng ra, dễ bóc.”
“Anh bóc một quả quýt cũng tốn sức như thế à? Cứ để bình thường bóc khó lắm à?” Giang Dư Đoạt cầm quả quýt trong tay hắn đi, đặt quả quýt đã bóc xong vào tay hắn, “Khó trách tinh linh bọn anh giờ cũng tuyệt chủng hết.”
Trình Khác ngẩn người mới nhớ ra nguồn gốc câu nói này, nở nụ cười mãi một lúc: “Tôi phát hiện cậu thù dai thật đó, một câu mà nhớ đến thiên trường địa cửu.”
“Ừ, không phải thù hận cũng có thể nhớ kỹ, như kiểu đáng…” Giang Dư Đoạt nói được một nửa thì hắng giọng, cúi đầu bắt đầu bóc quả quýt kia.
Trình Khác cười không ra tiếng, từ từ ăn quýt.
Thợ làm việc rất nhanh, buổi trưa Trình Khác gọi một ít đồ ăn ngoài, sau khi ăn xong chỉ một tiếng, gạch còn lại cũng đã ốp xong.
“Tôi đã nói với ông chủ rồi, cậu chỉ cần kiểm tra, có một miếng không được, tôi gỡ hết ra ốp lại cho cậu.” Người thợ tự tin vừa thu dọn đồ nghề vừa nói.
Trình Khác đứng trước gạch đã ốp xong, tỉ mỉ kiểm tra, còn đưa tay ra sờ.
Giang Dư Đoạt phát hiện Trình Khác đối với một vài chuyện phân biệt rất rạch ròi, vừa giữa trưa Trình Khác cùng mấy người thợ này rất thân thiết, thợ làm cũng rất cẩn thận, nếu đổi là y, có lẽ sẽ không tỉ mỉ đến thế.
Nhưng Trình Khác không hề qua loa một chút nào, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không có, thợ thu dọn xong đồ nghề ngồi sang bên cạnh nửa buổi, hắn mới quay người gật đầu: “Kỹ thuật đúng là rất được.”
“Tôi đã bảo mà, cho cậu thoải mái tìm lỗi luôn.” Người thợ mặt mày phấn khởi.
“Sau này có bạn muốn ốp gạch, tôi chắc chắn sẽ giới thiệu bác.” Trình Khác cười cười.
Sau khi mấy người công nhân rời đi, Giang Dư Đoạt giúp Trình Khác cùng nhau sửa sang lại vật liệu trong cửa hàng từ trên xuống dưới một lần, tiện tay kiểm kê lại số lượng.
“Lúc trước Hứa Đinh vẫn luôn bận bịu, tôi cũng không để ý gì,” Trình Khác nói, “Hiện giờ sắp kết thúc rồi, không thể để có sai lầm gì trên tay tôi được.”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Giúp tôi giữ cửa với cửa sổ mở ra một lúc đi,” Trình Khác nhìn y, “Sau đó là đi được rồi, đầu tiên đưa hành lý về nhà, rồi đến trung tâm thương mại.”
“Làm gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Mua ít đồ,” Trình Khác nói, “Đến nhà Trần Khánh ăn tết, chả lẽ đi tay không à?”
“…Tôi vẫn luôn đến tay không.” Giang Dư Đoạt ngẩn người. “Mẹ nó còn cho tôi tiền lì xì mà.”
Trình Khác thở dài: “Tôi với Trần Khánh cũng không phải quan hệ thân thiết như cậu với cậu ta.”
“Anh là bạn tôi mà.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu đừng để ý nữa.” Trình Khác phất tay.
Mang hành lý về nhà, Giang Dư Đoạt giúp hắn thu dọn qua một chút, lấy quần áo ra treo vào tủ.
“Vẫn… kịp.” Trình Khác ở bên cạnh nhìn điện thoại di động, “Cậu…”
“Biết rồi,” Giang Dư Đoạt nhìn một đống lung tung trên giường hắn, “Tôi hôm qua bảo tôi qua trải ga giường anh còn không muốn, hiện giờ không phải vẫn là tôi trải à?”
Trình Khác chép miệng.
Trải ga giường cũng không có gì khó khăn, thế nhưng giường bị Trình Khác lăn thành một cục, trải còn vất vả hơn bình thường, Giang Dư Đoạt dằn vặt nửa buổi mới làm xong, đập một cái lên chăn đã bọc xong trên giường: “Được rồi.”
“A,” Trình Khác nở nụ cười, “Giận dỗi gì à?’
“Không có,”Giang Dư Đoạt thở dài, “Chỉ là bội phục anh, có một buổi tối mà có thể lăn giường đến mức thành như thế.”
“Lúc tôi ngủ một mình rất dã man,” Trình Khác nói, “Giường một mét tám nhất định phải lăn đủ một mét tám.”
“Tôi ngủ rất ngoan.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hình như là,” Trình Khác nhớ lại, “Cả tối cũng chỉ quay người một lần?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt nhớ lại, “Tôi còn có thể không quay người.”
“Coi như là kỹ năng chi nhánh của ngủ đứng à?” Trình Khác trôi chảy hỏi.
Sau khi hỏi xong cảm thấy không hay lắm, vừa định nhanh chóng chuyển chủ đề, Giang Dư Đoạt cười cười: “Thôi, đợi ngày nào thích hợp…Tôi kể với anh đi.”
“Cái gì?” Trình Khác sửng sốt.
“Chuyện lúc tôi còn nhỏ.”Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nhìn y, một lúc sau mới gật đầu: “Được.”
“Đi thôi,” Giang Dư Đoạt đi ra cửa, “Đến trung tâm thương mại.”
“Trước tiên đi chợ bán buôn đã.” Trình Khác nói với một câu.
“Không phải đi trung tâm thương mại à?” Giang Dư Đoạt quay đầu lại, “Sao lại xuống cấp thế rồi? Xem thường Trần Khánh của bọn tôi à?”
“Đi mua áo khoác,” Trình Khác chỉ áo khoác trên người y, “Cái như của cậu, tôi vẫn không tìm được.”
“Cái chợ bán buôn kia không ở đây, anh có phải bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế không đấy?” Giang Dư Đoạt thở dài, “Cái áo này tôi mua năm ngoái, hiện giờ đến cũng chưa chắc còn.”
“Cũng hơi, chỉ là cảm thấy cái áo này của cậu vừa dày vừa ấm, lại còn không nặng.” Trình Khác nói.
“Hay là,” Giang Dư Đoạt do dự một chút, cởi áo ra, “Cái này…”
“Cảm ơn!” Trình Khác lập tức nhận lấy.
“Bán cho anh, một trăm đồng.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đệt!” Trình Khác cười vui vẻ, “Cậu còn là người à?”
Giang Dư Đoạt cười không ra tiếng.
“Cậu mặc áo của tôi đi,” Trình Khác cởi áo khoác trên người ra đưa cho y, “Cái áo này cũng không ấm lắm, nhưng cũng nhẹ, dù gì cậu cũng không sợ lạnh.”
“Được rồi.” Giang Dư Đoạt mặc áo khoác của hắn vào.
Trình Khác sờ túi áo khoác của Giang Dư Đoạt, hắn biết bên trong túi áo khoác Giang Dư Đoạt có dao, nhưng sau khi đút tay vào lại phát hiện bên trong chẳng có gì.
“Cậu không mang dao à?” Trình Khác hơi bất ngờ.
“Hôm nay không mang theo, Tết nhất,” Giang Dư Đoạt nói, “Không đánh nhau.”
Cái áo khoác này của Trình Khác đúng là không ấm lắm, Giang Dư Đoạt cảm giác Trình Khác mua cái áo khoác này chắc cũng chỉ vì đẹp, ngoài trông đẹp, cái áo chắc cũng chẳng còn ưu điểm gì khác.
Có điều áo rất thơm, nước hoa trong tủ Trình Khác hình như đổi sang mùi khác, mùi hương hiện giờ mang theo hương cỏ xanh, y rất thích.
Sau khi ngồi lên xe taxi, y liền kéo cổ tay áo ngửi.
“Không thể chứ,” Trình Khác nhỏ giọng hỏi y, “Có mùi à? Tôi mới mặc hôm nay.”
“Không,” Giang Dư Đoạt có hơi ngượng ngùng, “Tôi chỉ ngửi chút thôi, anh đổi nước hoa khác à?”
“Mũi cũng được đó,” Trình Khác nói, “Mùi này cũng không khác mùi trước lắm, tôi cũng không ngửi ra được.”
“Đó là vì anh tịt mũi, rõ ràng như thế.” Giang Dư Đoạt lại ngửi thêm một lần, “Anh bị viêm mũi à.”
“Cút.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc ngồi xe y có thói quen nhìn ra bên ngoài, không phải xem cảnh vật bên đường, chỉ là cảm thấy, có thể nhìn rõ cảnh vậy bên ngoài sẽ khiến y cảm thấy an toàn hơn một chút.
“Ê, tôi hỏi cậu chuyện này.” Trình Khác tới gần y, ghé vào tai y nhẹ giọng hỏi.
“Chuyện gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Lâm Húc,” Trình Khác hắng giọng, “Cậu hôm nay có phải đã nói gì với cậu ta không?”
“A?” Giang Dư Đoạt đầu tiên sững sờ, sau đó bắt đầu nghĩ, câu nói kia lúc y nói chẳng có cảm xúc gì, thế nhưng giờ hồi tưởng lại, đột nhiên cảm giác xấu hổ liền ập tới, y lúng túng cả buổi cũng không biết nên nói thế nào, “Tôi chỉ… hắn ta hỏi tôi, hỏi tôi có phải là của anh…bạn trai…”
Hai chữ “bạn trai” này y nói cực kỳ khẽ, lúc nói ra khỏi miệng đã ngượng ngùng đến mức tóc tai sắp xoắn lại vào nhau.
“Sau đó cậu bảo cậu ta hỏi tôi?” Trình Khác nói.
“Tôi cứ thuận miệng nói…” Giang Dư Đoạt nói một nửa mới giật mình, “Tôi đệt, mẹ nó, hắn ta đến hỏi anh à?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Vậy anh… đệt!” Giang Dư Đoạt cảm giác mặt mình như bị thiêu cháy, “Má nó chứ…Tôi cũng quỳ cmnl…Vậy anh, anh nói với hắn ta thế nào?”
“Tôi bảo là không phải.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt ngẩn người, nhìn hắn, nửa buổi mới cao giọng: “À! À!”
Trình Khác híp mắt lại: “À cái gì?”
“Ý chính là tôi biết rồi.” Giang Dư Đoạt bị hắn nhìn đến lúng túng quay đầu đi.
Moẹ nó, mất mặt quạ.
Lâm Húc là đồ ngốc à?
Chuyện như thế còn thật sự chạy đi hỏi?
“Cậu hiện giờ làm tôi cảm giác,” Trình Khác nói, “Đáng lẽ ra phải nói là đúng.”
Giang Dư Đoạt đột nhiên quay đầu lại.
___________________________________________________________________________________________
*cây phát tài:
Danh sách chương