Thật ra hôm nay lúc Lâm Húc hỏi, hỏi cũng chẳng rõ ràng, chỉ là Lâm Húc cũng không hề che dấu tâm tư, cứ mờ ám như vậy, Trình Khác cũng rõ ý của gã.
Trình Khác lờ mờ đoán được câu trả lời của Giang Dư Đoạt, nhìn biểu hiện của Lâm Húc trước mặt hắn, nghi vấn như thế nhất định sẽ hỏi Giang Dư Đoạt trước, nếu đã có được đáp án ở chỗ Giang Dư Đoạt, Lâm Húc tuyệt đối sẽ không hỏi lại hắn nữa.
Lâm Húc sở dĩ phải hỏi lại hắn, vậy rõ ràng là Giang Dư Đoạt đã cho gã một câu trả lời mơ hồ lấp lửng, cái gì cũng được.
Có điều Trình Khác trả lời xong “không phải” mới từ từ suy nghĩ lại, nhận ra câu trả lời của Giang Dư Đoạt có hơi khiến người ta có mấy ý nghĩ kì quái mơ tưởng viển vông.
Xét đến chuyện Giang Dư Đoạt không buồn nôn cũng chỉ bởi vì coi hắn là bạn, đối với câu hỏi của Lâm Húc Giang Dư Đoạt hẳn là sẽ kinh hãi, không hề do dự trực tiếp phủ nhận, nói không chừng còn có thể hơi khó chịu, tỷ như rõ ràng y không phải đáng yêu xinh đẹp gì đó mà còn nghĩ y là bạn trai Trình Khác.
Nhưng câu trả lời của y rõ ràng không phải vậy, không chỉ là không phủ định, còn để Lâm Húc tưởng tượng, nói quá lên một chút, cũng có thể coi là ám chỉ ngầm.
Trình Khác không thể không suy xét phản ứng vừa rồi của Giang Dư Đoạt.
Phản ứng của Giang Dư Đoạt đối với câu trả lời “không phải” của hắn cũng rất kỳ quái, không có thở dài, cũng không mắng to Lâm Húc là đồ ngốc à mà còn chạy đi hỏi thật, mà là …lúng túng.
Trình Khác rất nhiều lúc không phải người nhạy cảm, đặc biệt trước mặt Giang Dư Đoạt, hắn thường cảm nhận mình là đầu gỗ, mà loại cảm xúc ám muội mờ ám này, hắn lại cực kỳ nhạy cảm.
Dù sao từ ngày hắn biết rõ tính hướng của mình, hắn đã chìm trong loại không khí này.
Hắn không ngại bị bất cứ ai biết, không thể tất cả mọi người đều giống hắn được. Hắn có thể gặp được loại thăm dò ám muội như gần như xa như vậy, đối với loại tâm tình này, hắn tuy rằng trì độn, lại còn lười hao tâm tổn sức suy nghĩ, nhưng cũng nhạy cảm hơn so với nhiều người.
Ít nhất nhạy cảm hơn nhiều so với Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt trước mắt lúng túng mà kinh sợ, có lẽ cũng không biết mình rốt cuộc sao lại muốn nói thế.
“Tùy anh.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm một lúc mới nói một câu.
“Tôi nói xong rồi,” Trình Khác nói, “Có điều nếu cậu không hài lòng với câu trả lời của tôi, tôi có thể đính chính lại với Lâm Húc một chút.”
“Đính chính gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Nói cho cậu ta biết, cậu thật ra chính là…” Trình Khác liếc nhìn tài xế, “Bạn trai tôi.”
Hai mắt Giang Dư Đoạt trợn tròn.
“Có cần không?” Trình Khác hỏi.
“Tôi thật ra,” Giang Dư Đoạt khó khăn rặn ra ba chữ, rồi không nói gì nữa, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, mãi một lúc sau mới quay đầu lại, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói, “Tôi cũng không có ý đó, tôi chỉ là… muốn để Lâm Húc cách anh xa một chút.”
“Tại sao?” Trình Khác nhẹ giọng hỏi.
Đúng đấy, tại sao!
Giang Dư Đoạt cắn môi
Bởi vì y không yên tâm về Lâm Húc, cảm giác Lâm Húc có mục đích gì đó, cảm giác Lâm Húc có điểm đáng nghi, mà những chuyện này y không thể để Trình Khác biết được, y trước mặt Trình Khác nhất định chỉ có thể làm một “người bình thường”.
Y không biết phải trả lời như thế nào mới “bình thường” được, dù sao nhiều năm như vậy, y xưa nay đều có gì nói nấy, không muốn nói thì sẽ không nói.
“Tôi chỉ là không thể nào thích hắn ta được.” Giang Dư Đoạt cuối cùng chọn một đáp án ngay y cũng thấy ngu ngốc chết đi được.
“…À.” Trình Khác nhìn y, sau một lát mới hỏi, “Không còn gì nữa?”
“Không còn,” Giang Dư Đoạt nói, “Còn có được gì? Tôi đối với người tôi không thích sẽ có thái độ như thế.”
Trình Khác cười cười, không nói gì, nụ cười này cũng không nhận ra được hắn có thỏa mãn với lý do y đưa ra hay không.
Giang Dư Đoạt chẳng có kinh nghiệm gì ở phương diện này, y sống tới giờ cũng chẳng cần sốt sắng bịa ra cái lý do như vậy, y cũng chưa từng đụng phải việc cần tới kinh nghiệm này.
“Tôi cảm thấy hắn ta muốn theo đuổi anh,” Giang Dư Đoạt nghĩ lại liền nói thêm, “Mới quen được bao lâu, cũng chả gặp được mấy lần…”
“Bốn lần rồi,” Trình Khác nói, “Tính cả hôm nay.”
“Đúng vậy,” Giang Dư Đoạt nói, “Quá không đáng tin, cứ để hắn ta… chặt đứt cái ý nghĩ này đi.”
“Ừ, cũng đúng,” Trình Khác gật gật đầu, “Vậy tôi cứ nói với cậu ta như thế đi, cậu là bạn trai tôi.”
Lúc Trình Khác nói câu này không để ý âm lượng, tài xế phía trước có lẽ nghe thấy được, hơi giật mình nghiêng đầu.
“Nhìn đường.” Giang Dư Đoạt trầm giọng nói vào sau gáy tài xế.
Tài xế lập tức nghiêm chỉnh nhìn về phía trước.
Sau đó Giang Dư Đoạt mới quay lại với cảm xúc kinh sợ, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trình Khác.
Nhưng Trình Khác đã dời mặt đi, dựa vào cửa kính nhìn bên ngoài cửa sổ, y đành kinh ngạc không, rồi phải tự mình thu lại.
Lần này đúng giỏi.
Trâu bò.
Miễn cưỡng tự cho bản thân một người bạn trai.
Hơn nữa tâm lý Trình Khác ra sao đó… Trình Khác bình thường nhìn lẫm lẫm liệt liệt, bộ dạng như thể cái gì cũng không đáng kể, nhưng những vấn đề hắn hỏi hôm nay, lại chuẩn cực kỳ.
Xe dừng lại trước cửa trung tâm thương mại, Giang Dư Đoạt xuống xe trước, sau đó quay người đưa tay ra.
“Tôi xuống được.” Trình Khác vừa dịch ra cửa xe vừa nói.
Giang Dư Đoạt không nói gì, cứ thế cầm lấy cánh tay trái hắn, nửa kéo nửa tha mà lôi hắn ra khỏi xe.
“Đệt!” Trình Khác bị y kéo xồng xộc có hơi chật vật, “Cậu kéo hàng đấy à?”
“Tài xế cứ nhìn chúng ta.” Giang Dư Đoạt cau mày.
“Ông ta nhìn thì nhìn,” Trình Khác nói, “Cậu còn có thể cấm người ta nhìn được à.”
“Không thoải mái.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác thở dài: “Câu nói kia của tôi đúng là có hơi to, nhưng thực ra cũng chẳng có gì ghê gớm, coi như ông ta cho rằng cậu là đồng tính luyến đi, thì làm sao, cùng lắm trở về nói hôm nay chở hai tên đồng tính luyến ái, quay đầu đi dáng dấp ra sao cũng chẳng nhớ nữa.”
“Vậy ư.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Cậu nhìn đi,” Trình Khác tiện tay chỉ vào đám người trong trung tâm thương mại, “Cái người đàn ông kia, xách cái túi mua sắm kia, là đồng tính luyến.”
Giang Dư Đoạt nhìn lướt qua đằng kia.
Trình Khác giơ tay cầm lấy cằm y, xoay mặt y lại: “Được rồi, đếm đến mười.”
“Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười.” Giang Dư Đoạt một mặt khó hiểu đếm từ một đến mười, “Đếm làm gì?”
“Hiện giờ tôi hỏi cậu,” Trình Khác nói, “Người kia trông như thế nào?”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Không nhớ đúng không?” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn, mấy giây sau mới nói một câu: “Nhớ.”
“…Có cái rắm!” Trình Khác có hơi cạn lời, “Mới liếc mắt qua cậu nhớ được cái đách gì.”
“Tôi nhìn nửa mắt có thể nhớ kỹ người ta rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Chém gió.” Trình Khác cực kỳ khó chịu vì hiện trường dạy học của mình bị Giang Dư Đoạt phá hoại.
Giang Dư Đoạt đột nhiên cầm lấy cánh tay hắn kéo đi.
“Đi đâu?” Trình Khác nhìn cửa trung tâm thương mại đang cách mình ngày càng xa.
Giang Dư Đoạt không trả lời hắn, kéo hẳn thẳng đến đường, sau đó đi trước một đoạn lên phía trước chỉ chỉ tay: “Chính là anh ta.”
“Cái gì?” Trình Khác không hiểu.
“Người anh nói đồng tính luyến ái vừa rồi, chính là anh ta.” Giang Dư Đoạt chỉ vào một người đàn ông phía trước:”Mũi anh ta có hơi lệch, lệch sang trái, có thể lúc nhỏ bị ngã…”
“Con mẹ nó cậu…” Trình Khác trừng bóng lưng của người kia, “Cậu mới nhìn gáy làm sao biết mũi người ta lệch hay không…”
“Ai!” Giang Dư Đoạt đột nhiên gào lên.
Trình Khác bị y dọa sợ giật mình, chưa kịp lấy lại tinh thần, người xung quanh đã đều nhìn lại, người kia cũng nghiêng đầu.
Đệch??? Mũi thật sự hơi lệch sang trái!
Má nó!
Trình Khác sau khi giật mình mới nhớ tới bản thân từ nhỏ đến lớn, chưa từng đứng giữa đường bị quát nạt rồi bị người ta vây xem như vậy.
“Đi đi đi đi!” Hắn hạ giọng, “Tôi mẹ nó quỳ với cậu.”
Giang Dư Đoạt hiện giờ mới hài lòng quay người trở về.
Sau khi đi được vài bước, Trình Khác đột nhiên dừng lại: “Trong tay người kia không cầm túi! Không phải người lúc nãy!”
“Có,” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn họ đi bốn người, anh ta cầm túi đưa cho một người đàn ông khác, người kia lại đưa bên cạnh…”
Giang Dư Đoạt vừa nói vừa nhìn sang một con đường bên cạnh: “Bên kia là bãi đậu xe, anh theo tôi qua…”
“Thôi! Không cần! Không không! Thôi thôi!” Trình Khác nhanh chóng túm lấy y kéo về hướng trung tâm thương mại, “Cảm ơn màn biểu diễn của cậu, cực kỳ đặc sắc, tôi hiện giờ hoàn toàn tin tưởng, một chút nghi ngờ cũng không có.”
“Tôi còn biết túi nhãn hiệu gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“Câm miệng!” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
Trình Khác đầu choáng váng, đi thẳng về trung tâm thương mại, hắn mới nhớ ra nguyên nhân hắn bảo Giang Dư Đoạt nhìn người kia.
Lần nào Giang Dư Đoạt cũng có thể dùng đủ mọi cách đổi mạch não thần kỳ làm chủ đề lạc đến mức thiên lý mã khó đuổi..
“Tôi vừa rồi nói cho cậu,” Trình Khác thở dài, “Không phải đang kiểm tra năng lực quan sát của cậu.”
“Tôi biết.” Giang Dư Đoạt nói.
“Cậu biết cái gì?” Trình Khác nhìn y.
“Anh muốn chứng mình người tài xế kia lập tức sẽ chẳng nhớ chúng ta nữa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đúng.” Trình Khác thở phào, “Rất nhiều chuyện đều như thế, chuyện tốt chuyện xấu, đau khổ, lúng túng, mọi chuyện thật ra cũng chỉ có bản thân nhớ tới, người khác sẽ không nhớ được, cho dù là chuyện lớn đến mấy, đa phần sẽ chẳng nhớ lại nữa.”
Giang Dư Đoạt dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Vậy à.”
“Cũng gần như thế,” Trình Khác nói, “Cậu mỗi ngày xem tin tức trên điện thoại di động, tin tức nhiều như vậy, mới mẻ giật gân, cậu có thể nhớ được bao lâu, cuối tuần trước tôi còn quyên góp cho một đứa trẻ mắc bệnh xuất hiện trên báo, nhưng giờ tôi đã chẳng nhớ rõ đứa trẻ kia tên gì.”
“Người như anh rất nhiều, đúng không?” Giang Dư Đoạt nói.
“Rất nhiều.” Trình Khác nói.
“Đúng vậy,” Giang Dư Đoạt nhìn đám người đang qua lại bốn phía, “Nhiều người như thế, là tốt hay xấu, trước đây từng chịu khổ gì, hiện giờ đụng phải chuyện gì, sau này có thể tốt hơn hay không, trừ bản thân ra, cũng sẽ chẳng có ai biết nữa, đúng không?”
“Cậu nói như thế cũng có hơi cực đoan…” Trình Khác cảm giác bên trong lời nói này của y có chút tiêu cực, định thảo luận một lúc, Giang Dư Đoạt đã quay người đi về hướng thang máy.
“Anh định mua gì?” Giang Dư Đoạt quay đầu hỏi.
“Không biết,” Trình Khác nói, “Rượu, hộp quà nhân sâm gì đó.”
“Nhân sâm?” Giang Dư Đoạt ngẩn người, “Anh đốt tiền như thế, không bằng biếu mẹ Trần Khánh cái lì xì, nếu không mua xong bà còn phải xách về, không xong còn phải tìm người làm trong quầy hàng khách sạn bán đi…”
“Đây là hoạt động kiểu gì thế?” Trình Khác giật mình.
“Hoạt động trong lúc ăn tết,” Giang Dư Đoạt nói, “Lư Thiến cũng nhận mấy thứ này, sau đó bán qua tay, anh nếu thật sự tặng thứ như thế, có lẽ mẹ Trần Khánh sẽ nhờ tôi bán giúp.”
Trình Khác nghĩ lại cảm thấy buồn cười, nở nụ cười nửa ngày: “Tôi thật sự không nghĩ tới như vậy.”
“Nhà anh ăn Tết nhận một đống quà, không dùng được không ăn hết thì làm thế nào?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Có vài thứ mẹ tôi sẽ vứt đi, có mấy thứ dì giúp việc thích thì cho dì.”
“Dì giúp việc chắc cũng có lẽ sẽ bán đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Cút.” Trình Khác cười.
“Chơi ở nhân gian vui không?” Giang Dư Đoạt chép miệng, “Tiểu tinh linh.”
“Cút cút cút.” Trình Khác đi vào thang máy.
Cứ thế tặng một phong lì xì thì chẳng lịch sự chút nào, dù gì đối phương cũng là trưởng bối lần đầu gặp mặt, kể cả cứ tặng một phong lì xì, cũng không biết nên bỏ bao nhiêu, Trình Khác vẫn cảm thấy mua quà ổn hơn.
“Vậy tôi cho anh gợi ý,” Giang Dư Đoạt nói, “Mua bộ mũ khăn quàng găng tay hình chó mèo gấu siêu đáng yêu kìa.”
“Cái gì?” Trình Khác nhìn y.
“Mẹ Trần Khánh thích lắm, trước đây muốn mua, mà ba nó không cho.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không phải chứ, phải ai cũng không cho, đã bao tuổi rồi.” Trình Khác nói.
“Vui vẻ là được rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Thứ muốn mà không có được nhiều như vậy, nếu thứ gì mua được thì cứ mua đi.”
Trình Khác nhìn y, cảm giác câu nói này hết sức có lý.
“Được thôi, vậy mua bộ ba cái kia.” Trình Khác gật đầu.
Lúc đến nhà Trần Khánh, không biết nhà ai đang đốt pháo, từ tầng sáu treo xuống tầng một, nổ từ trời xuống đất đến mức đầu óc cũng ong ra.
Trần Khánh chạy từ trong hành lang ra, chạy đến trước mặt Trình Khác mới nhìn rõ gã.
“Đi đi,” Trần Khánh vẫy vẫy tay với bọn họ, “Tôi đang còn nhoài người trên cửa sổ nhìn đây, hai người xuống xe, tôi liền xuống.”
“Long trọng quá.” Trình Khác nói.
“Đương nhiên rồi,” Trần Khánh cười nói, “Nói thế nào, đây cũng là lần đầu tiên Tam ca dẫn người về nhà tôi, cực kỳ phấn khích, cảm giác như thể con trai con dâu về nhà cha mẹ chồng…”
“Con mẹ nó mày!” Giang Dư Đoạt đập một đập lên lưng gã, “Nghĩ mình là trưởng bối đấy à!”
Trình Khác cảm thấy dưới tình huống cấp bách, Giang Dư Đoạt có lẽ là bắt nhầm trọng điểm rồi.
“Không phải,” Trần Khánh xoa tay, “Tự mày nhìn hai người mày xem, quần áo còn đổi cho nhau mặc, lúc xuống xe tao còn giật mình, hai người bọn mày nếu nói là vợ chồng son về gặp cha mẹ…”
“Cút!” Giang Dư Đoạt gào lên, có lẽ đã bắt đúng trọng điểm, “Lên tầng!”
Trần Khánh chạy lên tầng như một làn khói, Giang Dư Đoạt quay đầu lại: “Nhà nó ở tầng bảy, không có thang máy, anh không sao chứ?”
“…Làm sao, tôi có sao cậu cõng tôi lên à?” Trình Khác hỏi.
“Tôi chỉ hỏi thế thôi.” Giang Dư Đoạt quay người đi lên.
Trình Khác đi theo sau y, có hơi hơi buồn cười.
Cha mẹ Trần Khánh rất nhiệt tình, hẳn là tổ hợp nghiêm phụ từ mẫu điển hình, nhưng nghiêm phụ như ba Trần rõ ràng là nghiêm quá, vừa vào cửa đã mắng Trần Khánh một trận té tát, bảo gã lúc xuống lầu không đóng cửa, mắng được một lúc mới quay lại thấy Giang Dư Đoạt cùng Trình Khác đang đứng ở cửa.
“Ai! Vào đi! Đứng ở đó làm gì!” Ba Trần nhanh chóng vẫy tay.
“Đứng ở đó nhìn ông mắng người chứ gì nữa.” Mẹ Trần nói.
“Lão tam cũng không cần nhìn nữa đi, đã nhìn bao lần rồi.” Ba Trần nói.
“Bạn con, Trình Khác.” Giang Dư Đoạt vào cửa, giới thiệu Trình Khác đứng phía sau.
“Chú, dì ăn tết vui vẻ.” Trình Khác chào hỏi.
“Ăn tết vui vẻ ăn tết vui vẻ.” Mẹ Trần nói, “Người bạn này của lão Tam nhìn đã biết không phải người thường, không cùng chơi với bọn Khánh đúng không?”
“Cũng cùng chơi với nhau, sao lại không thể chơi cùng,” Trần Khánh không phục, “Không chừng bọn con còn không cho anh ta chơi cùng.”
Trình Khác cười.
Đây là lần đầu tiên Trình Khác ăn Tết Nguyên tiêu ở ngoài nhà và nhà họ hàng, có điều một năm nay mọi thứ hắn trải qua đều mới mẻ, hôm nay như vậy cũng không có gì để sửng sốt, ít nhất cũng có thể xem là khá tốt, được ở nhà, có người trong phòng bếp bận rộn làm một bàn đồ ăn, còn có thể cùng một nhà quây quần bên bàn cùng ăn cùng uống.
Dù cho hắn cũng chưa quen với bầu không khí nhà Trần Khánh, hắn vẫn cảm thấy rất tốt.
Ba Trần là người thẳng tính, Giang Dư Đoạt không hề nói sai, thật sự nói năng không kiêng nể gì, mở miệng là bao nhiêu bộ phận gì gì đó đều đi ra theo, mẹ Trần cũng gần như vậy, nhưng tính tình tốt hơn nhiều, đặc biệt sau khi nhận được mũ khăn quàng găng tay Trình Khác tặng, hớn hở vui vẻ cả tối.
“Trần Khánh nói cậu là đại thiếu gia,” Ba Trần nâng chén rượu tới, “Tôi nhìn cũng thấy giống, cậu nhìn mấy người chúng tôi ở vùng này, cậu lại nhìn chói mắt như thế, vừa nhìn đã biết không phải người ở chỗ chúng tôi.”
Trình Khác cầm lấy chén, cười không ra tiếng.
“Thằng con tôi có thể quen được một thiếu gia như cậu, có lẽ là vận may dẫm trúng cứt chó,” Ba Trần cụng chén với hắn, “Cứt này…”
Trần Khánh ngồi bên cạnh hắng giọng.
“Làm sao, mày muốn ăn à?” Ba Trần quay đầu nhìn gã.
“Đang còn ăn cơm, ba còn nói cái gì,” Trần Khánh nói, “Ba bảo Tích… anh Khác ăn làm sao được?”
“Đều ăn xong rồi! Đây gọi là kết rượu! Hiểu không!” Ba Trần vẫn trừng gã.
“Chú, dì sức khỏe dồi dào.” Trình Khác cười, nhẹ nhàng cụng vào chén ông, ngửa đầu nâng chén uống.
Ba Trần cũng ngửa đầu nâng chén uống.
Cơm nước xong xuôi, Giang Dư Đoạt cũng không ở nhà Trần Khánh lâu nữa, nhà gã tối nay định mời bạn bè tới, thu dọn bàn ăn xong, mẹ Trần liền bày bàn mạt chược lên.
“Bọn tao đi đây,” Giang Dư Đoạt nói, “Đi ngắm hoa đăng.”
“Tao đi với.” Trần Khánh cũng đứng lên theo.
“Mày ở lại giúp một chân đánh bài,” Mẹ Trần nói, “Chạy cái gì, mày nhìn hoa đăng cái gì, từ nhỏ đến lớn còn chưa xem nổi hai lần, đằng kia có cái đèn bàn mày ra ôm mà nhìn.”
“Đệch.” Trần Khánh buồn bực ngồi xuống.
“Cậu xem vòng bạn bè của tôi đi,” Trình Khác nói, “Chốc nữa tôi chụp đèn rồi đăng lên.”
“Được rồi, hai người lái xe đi đi, hiện giờ chắc chắn không gọi được xe,” Trần Khánh ném chìa khóa tới, “Quay cái video nữa, nghe nói năm nay quy mô còn lớn hơn mấy năm trước.”
“Được.” Trình Khác gật đầu.
Từ nhà Trần Khánh đi ra, trở về đường lớn tiếng pháo rung trời khói pháo lượn lờ, Trình Khác mới thả lỏng, nhìn chìa khóa trong tay, “Hôm nay là xe gì thế?”
“Xe của Trần Khánh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Trần Khánh còn có xe riêng?” Trình Khác kinh ngạc, nhanh chóng nhìn chìa khóa xe trong tay, “Không phải là xe máy điện chứ?”
“Là loại xe nhỏ hai cửa* ấy, điện dầu gì đều dùng được,” Giang Dư Đoạt nói, “Chưa tới bốn vạn, mẹ nó mua cho.”
“À.” Trình Khác thử ấn nút điều khiển từ xa, cách bọn họ tầm năm mét có một chiếc xe kêu, hắn đi tới, nhìn thấy xe sau đó cười vui vẻ, “Xe này hai ta chui vào nổi không?”
“Có thể, bên trong lớn lắm,” Giang Dư Đoạt nói, “Trần Khánh nếu muốn đi theo, còn có thể nhét vào trong cốp sau.”
“Còn có cốp sau à?” Trình Khác lập tức đi ra đuôi xe, thử mở, vậy mà mở ra được, đằng sau hai ghế có khoảng trống tầm hai mươi centimet, “Đây là cốp sau?”
“Đúng.” Giang Dư Đoạt gật đầu, cởi áo khoác ra cuốn tròn, bỏ vào trong, “Anh nhìn đi, còn bỏ được cả áo.”
Trình Khác nhìn áo, nhịn không được cười vui vẻ, dựa vào sau xe cười lăn lộn: “Ai, thật là… nào tới đây, giúp tôi cởi áo ra, tôi cũng bỏ…”
Sau khi nói xong câu này, cảm giác hơi ngượng ngùng, có điều nói như thế cũng chỉ có chính hắn ngượng, hắn liếc nhìn Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt không nói gì, giúp hắn cởi áo khoác, cuộn xong bỏ vào trong cốp sau.
Trạng thái này, Trình Khác vừa nhìn đã biết không phải chỉ một mình hắn cảm thấy không tự nhiên.
Tư duy giai thẳng của Giang Dư Đoạt có lẽ đã vì câu bạn trai kia làm thay đổi, vốn là một câu nói bình thường hoàn toàn chẳng để ý, hiện giờ lại có thể làm y lúng túng.
Trình Khác thở dài, mở cửa xe chui vào, ngồi vào ghế phụ.
Tối nay, bên quảng trường kia có lễ hội hoa đăng, mở màn là trình diễn pháo hoa, lúc em xe hai cửa còn có cốp sau của bọn họ lái tới, pháo hoa đã bắt đầu, từ xa xa có thể thấy từng đóa pháo hoa vàng bung nở trên nóc tòa nhà cao tầng.
“Ở đây xem một lúc trước không? Đằng trước có lẽ cũng đang tắc đường rồi,” Trình Khác nói, “Góc nhìn hiện giờ cũng không tệ lắm.”
“Đi đến giao lộ phía trước có thể nhìn rõ hơn một ít,” Giang Dư Đoạt tiếp tục lái xe về phía trước, đi qua con đường này rồi dừng lại, “Ngay ở đây.”
“Ừ.” Trình Khác từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài, từ góc này có thể nhìn rõ toàn bộ, pháo hoa nhỏ phía dưới cũng có thể thấy rõ.
Em xe của Trần Khánh đến giờ bộc lộ ưu thế tuyệt đối, Giang Dư Đoạt còn có thể chen xe vào giữa hai chiếc xe đậu ven đường.
“Thế nào?” Y vui vẻ đốt điếu thuốc ngậm vào, mở cửa sổ xe ra một nửa, dựa vào lưng ghế.
“Thoải mái.” Trình Khác cũng châm thuốc.
“Anh thích xem pháo hoa à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Thích lắm,” Trình Khác nói, “Có điều tôi thích xem loại một màu, màu bạc, màu vàng, rất có cảm xúc.”
“Tôi thế nào cũng thích,” Giang Dư Đoạt nói, “Lần đầu tiên xem sợ đến ngây người, có thứ đẹp như thế, lại sáng như thế, sáng đến độ không thấy rõ trời tối.”
“Lần đầu tiên cậu nhìn thấy pháo hoa là lúc nào?” Trình Khác cười hỏi.
“Từ trong phòng của ba mẹ đi ra,” Giang Dư Đoạt nói, “Có người mang bọn tôi đi thi đấu, vừa khéo đi qua, trên một tòa nhà có người đốt pháo hoa, cũng chỉ có mấy phát.”
Nụ cười Trình Khác cứng lại, rít một hơi thuốc lá xong mới hỏi một câu: “Thi đấu gì?”
Giang Dư Đoạt chẳng nói gì, cũng không có dấu hiệu đột nhiên lên cơn, nhìn vẫn rất bình tĩnh, như thể đang nhớ lại.
Sau một lát y mới quay mặt sang, nhìn Trình Khác: “Anh biết nấu ưng không?”
____________________________________________________________________________________________
*em xe ô tô hai cửa bé xinh còn có cốp sau của Tổng hộ pháp:
Danh sách chương