"Sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm, cô ổn chứ?" Dạ Diễm ân cần hỏi

"Vừa rồi đi xe tôi có chút buồn nôn." Lam Thiên Vũ nói, "Tôi muốn đi vệ sinh."

"Đi đi, đang còn sớm mà." Dạ Diễm rút tay ra, lịch sự nói với Kiều Tinh, "Kiều tiểu thư, phiền cô chăm sóc cho cô ấy chút."

"Được." Kiều Tinh dìu Lam Thiên Vũ đến nhà vệ sinh chuyên dụng cho khách VIP.

Khi bóng hình hai người rời khỏi tầm mắt, Dạ Diễm liền nháy mắt Triệu Quân, Triệu quân lập tức hành động…

**

Đi vệ sinh xong Lam Thiên Vũ liền ra chỗ rửa tay gặp Kiều Tinh thân thiết hỏi: " Kiều Tinh, cậu làm sao vậy?"

"Thiên Vũ, không biết vì sao mà tớ cảm thấy trong lòng có chút hoang mang, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra." Kiều Tinh cau mày, nói một cách khó chịu, "Vừa rồi ở trên xe, Dạ Diễm trừng mắt liếc nhìn tớ, tớ rất sợ, có lẽ anh ta đã nghe được chuyện tớ khuyên cậu suy nghĩ về Lôi Liệt, cho nên trong lòng oán hận tớ không?"

"Không đâu, anh ta không đến mức nhỏ nhen để bụng như vậy đâu." Lam Thiên Vũ động viên cô.

"Hy vọng là thế." Kiều Tinh thở dài.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Lam Thiên Vũ cùng Kiều Tinh rời toilet, bên ngoài không thấy Dạ Diễm đâu, chỉ có Triệu Quân và bốn vệ sĩ khác ở đó.

"Thiếu phu nhân, Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân đã xuống máy bay, cậu chủ đi trước đón họ, để tôi đưa cô quay lại đó." Triệu Quân kính cẩn nói.

"Được, đi thôi." Lam Thiên Vũ không muốn nghĩ nhiều, cùng Kiều Tinh đi vào thang máy.

Lúc này, có mấy người thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi chơi đùa ầm ĩ. Bỗng nhiên có người thiếu niên chạy tới nhấn vào nút dừng của thang máy. Thang máy đang đi xuống đột ngột dừng lại, mọi người đều mất cân bằng ngã xuống.

"Thiếu phu nhân cẩn thận!!!" Triệu Quân nhanh tay nhanh mắt giữ chặt Lam Thiên Vũ, mặt khác bốn vệ sĩ chạy lại dùng cơ thể che chắn cho cô….

Còn Kiều Tinh lại không được may mắn như thế, trực tiếp theo quán tính ngã xuống. Khi cô ngã xuống đất, đầu cô bị đập xuống sàn đá cẩm thạch cứng, đằng sau đầu cô bị chảy máu.

"A!!! Kiều Tinh ——" Lam Thiên Vũ hoảng hốt hét lên, liều mình chạy xuống dưới.

"Thiếu phu nhân nguy hiểm." Triệu Quân muốn giữ Lam Thiên Vũ lại, nhưng chỉ kéo được tay áo của cô. Cô phản ứng quá nhanh, nháy mắt đã vọt xuống cầu thang. Đến bậc cuối cùng thì bỗng nhiên cô bị trật chân, cả người ngã khụy xuống sàn nhà.

Triệu Quân kinh hoàng mở to hai mắt, nguy rồi, cậu chủ đã dặn dò là chỉ để cho Kiều Tinh bị tại nạn, không để Lam Thiên Vũ bị tổn thương gì, nếu không họ sẽ nhặt đầu họ lên.

"Thiên Vũ!!" Dạ Diễm chạy lại nhanh như mũi tên.

Triệu Quân cùng vệ sĩ liền lại đỡ Lam Thiên Vũ đứng dậy, Lam Thiên Vũ đẩy bọn họ ra chạy lại chỗ Kiều Tinh. Kiều Tinh đã hôn mê, trên trán và mặt đều bị thương, trên lưng bầm tím, máu chảy ròng ròng…

"Kiều Tinh, Kiều Tinh, Kiều Tinh cậu tỉnh dậy đi, Kiều Tinh…." Lam Thiên Vũ nhìn thấy máu trong tay mình, hoảng sợ đến tái mặt, "Các người còn đứng đó làm gì? Mau cứu người đi!!!"

"Để tôi xem cô thế nào, đứa bé có việc gì không?" Dạ Diễm kéo cô ra để kiểm tra.

"Tôi không sao, Kiều Tinh bị thương nặng rồi, mau cứu cô ấy." Lam Thiên Vũ lo lắng đến gần khóc.

Dạ Diễm xác minh Lam Thiên Vũ trên người không bị chảy máu, rồi mới ra lệnh: "Chạy nhanh gọi điện thoại cho bác sĩ lại đây."

"Bây giờ còn kêu bác sĩ thì làm được gì? Nhanh nhanh đến bệnh viện." Lam Thiên Vũ vội vàng nói,

"Nhanh lên đi."

"Thiếu phu nhân, sân bay có phòng y tế, bác sĩ ở đây sẽ xử lý nhanh hơn." Triệu Quân giải thích cho cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện