"Thiên Vũ, Kiều Tinh đã không có việc gì, chi bằng chúng ta đi về trước, sắc mặt của con không tốt, vừa rồi lại còn bị ngã, lỡ may không khí không tốt lại động thai nhi." Lãnh Nhược Băng lo lắng nhìn Lam Thiên Vũ.
"Đúng vậy, cô cùng bá mẫu đi về trước, tôi sẽ nói bác sĩ Hàn về nhà kiểm tra sức khỏe cho cô."
Dạ Diễm nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, nửa giờ nữa máy bay Cung Vũ Dao mới hạ cánh. Trước tiên, anh phải đưa Lam Thiên Vũ và Lãnh Nhược Băng đi trước, sau đó phải tìm lý do để ở lại sân bay, chờ đến giờ đón Cung Vũ Dao.
"Kiều Tinh còn chưa tỉnh lại, tôi làm sao mà đi được." Lam Thiên Vũ cố chấp kiên định nói.
"Thiên Vũ, cho dù là con không suy nghĩ về mình thì cũng nên suy nghĩ về đứa bé, hiện tại sắc mặt con không tốt như vậy, lỡ có việc gì ảnh hưởng đến thai nhi thì làm sao?" Lãnh Nhược Băng ân cần khuyên nhủ, "Nếu con cảm thấy lo lắng quá, vậy thôi để ta ở lại chăm sóc cho Kiều tinh, con cùng Dạ Diễm về trước đi."
"Tôi không sao, mọi người đừng làm phiền tôi được không?" Lam Thiên Vũ bực bội nhăn trán.
"Tại sao cô lại ngang bướng như vậy chứ?" Dạ Diễm không chịu nổi kiên nhẫn la lên, "Hiện tại không phải không ai chăm sóc Kiều Tinh, không phải tôi đã mời bác sĩ đến chữa trị cho cô ấy sao??"
"Dạ Diễm, Kiều Tinh là bạn bè thân thiết nhất của Thiên Vũ, Kiều Tinh xảy ra chuyện, Thiên Vũ sốt ruột cũng là chuyện thường tình, xin hãy nhẫn nhịn một chút, đừng tức giận cô ấy." Lãnh Nhược Băng không được vui.
Dạ Diễm nhíu mày, không nói gì, lúc này di động anh reo lên, hắn vội vàng nghe điện thoại: "Ông nội!"
"Sao lại thế này?" Dạ lão thái gia thẳng thừng chất vấn, "Đã tám giờ ba mươi, còn không chịu về sao?"
"Thiên Vũ muốn ở lại theo dõi bạn cô ấy, cháu khuyên bảo thế nào cũng không nghe, đành phải ở lại đây cùng cô ấy." Dạ Diễm cố ý nói to, "Nếu không ông nói với cô ấy mấy lời, để cho cô ấy đi về trước đi?"
Anh cố ý đem trách nhiệm đổ lên người Lam Thiên Vũ, chính là không để cho Dạ lão thái gia nghi ngờ được âm mưu của anh.
"Cô ấy phải ở lại sân bay, hay là ngươi không chịu đi?" Dạ lão thái gia nói giọng đầy hàm ý, "Nhiều vệ sĩ như vậy đến cả một người phụ nữ cũng không bảo vệ được sao? Hơn nữa đây là sân bay quốc tế, làm thế nào mà có người có thể làm náo loạn bấm nhầm vào nút thang máy? Chuyện này….có chút kỳ lạ đó."
"Ông nội, ý ông là gì ạ?" Dạ Diễm đi ra chỗ khác, hơn nữa để âm thanh nhỏ lại, "Không phải ông đã nói với cháu đặc biệt đến đón người của Thẩm gia sao? Cháu đã tự mình đi đón để thể hình thành ý của mình. Thiên Vũ đang mang thai, lúc đó muốn đi vệ sinh, từ trước đến nay không có vệ sĩ nữ nào, không phải là cháu nên để cho Kiều Tinh đi cùng sao? Hai người phụ nữ ở trong toilet mãi cũng chưa thấy đi ra, người của Thẩm gia đã xuống máy bay rồi, cháu đi ra đón họ trước nên không biết được các cô ấy thế nào? Cháu đã phái Triệu Quân ở lại bảo vệ hai cô ấy, đây là tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, lúc đó Thiên Vũ cũng suýt nữa là xảy ra chuyện, ông biết cháu coi trọng đứa con này mức nào rồi đấy, làm sao cháu để cho cô ấy nguy hiểm được đúng không?"
Dạ Diễm lý giải rất hợp tình hợp lý, đặc biệt là câu cuối đã xua tan đi nỗi lo lắng của Dạ lão thái gia, thật vậy, Dạ Diễm bởi vì lúc nhỏ đã có ý thức được trách nhiệm, trong thời gian này anh coi trọng đứa nhỏ như thế nào Dạ lão thái gia đều nhìn thấy được, cho dù anh có yêu thương Cung Vũ Dao như thế nào đi nữa cũng sẽ không dám làm hại đứa bé.
"Được rồi, là do ta nghĩ nhiều." Dạ lão thái gia không còn nghi ngờ, "Nhưng mà Thiên Vũ đang mang thai, không thích hợp ở đó quá lâu, các người nhanh chóng quay về."
"Cháu cũng muốn về nhà, nhưng cô ấy cố chấp, không chịu nghe lời." Dạ Diễm nói, "Cháu sẽ thuyết phục cô ấy lần nữa."
"Đúng vậy, cô cùng bá mẫu đi về trước, tôi sẽ nói bác sĩ Hàn về nhà kiểm tra sức khỏe cho cô."
Dạ Diễm nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, nửa giờ nữa máy bay Cung Vũ Dao mới hạ cánh. Trước tiên, anh phải đưa Lam Thiên Vũ và Lãnh Nhược Băng đi trước, sau đó phải tìm lý do để ở lại sân bay, chờ đến giờ đón Cung Vũ Dao.
"Kiều Tinh còn chưa tỉnh lại, tôi làm sao mà đi được." Lam Thiên Vũ cố chấp kiên định nói.
"Thiên Vũ, cho dù là con không suy nghĩ về mình thì cũng nên suy nghĩ về đứa bé, hiện tại sắc mặt con không tốt như vậy, lỡ có việc gì ảnh hưởng đến thai nhi thì làm sao?" Lãnh Nhược Băng ân cần khuyên nhủ, "Nếu con cảm thấy lo lắng quá, vậy thôi để ta ở lại chăm sóc cho Kiều tinh, con cùng Dạ Diễm về trước đi."
"Tôi không sao, mọi người đừng làm phiền tôi được không?" Lam Thiên Vũ bực bội nhăn trán.
"Tại sao cô lại ngang bướng như vậy chứ?" Dạ Diễm không chịu nổi kiên nhẫn la lên, "Hiện tại không phải không ai chăm sóc Kiều Tinh, không phải tôi đã mời bác sĩ đến chữa trị cho cô ấy sao??"
"Dạ Diễm, Kiều Tinh là bạn bè thân thiết nhất của Thiên Vũ, Kiều Tinh xảy ra chuyện, Thiên Vũ sốt ruột cũng là chuyện thường tình, xin hãy nhẫn nhịn một chút, đừng tức giận cô ấy." Lãnh Nhược Băng không được vui.
Dạ Diễm nhíu mày, không nói gì, lúc này di động anh reo lên, hắn vội vàng nghe điện thoại: "Ông nội!"
"Sao lại thế này?" Dạ lão thái gia thẳng thừng chất vấn, "Đã tám giờ ba mươi, còn không chịu về sao?"
"Thiên Vũ muốn ở lại theo dõi bạn cô ấy, cháu khuyên bảo thế nào cũng không nghe, đành phải ở lại đây cùng cô ấy." Dạ Diễm cố ý nói to, "Nếu không ông nói với cô ấy mấy lời, để cho cô ấy đi về trước đi?"
Anh cố ý đem trách nhiệm đổ lên người Lam Thiên Vũ, chính là không để cho Dạ lão thái gia nghi ngờ được âm mưu của anh.
"Cô ấy phải ở lại sân bay, hay là ngươi không chịu đi?" Dạ lão thái gia nói giọng đầy hàm ý, "Nhiều vệ sĩ như vậy đến cả một người phụ nữ cũng không bảo vệ được sao? Hơn nữa đây là sân bay quốc tế, làm thế nào mà có người có thể làm náo loạn bấm nhầm vào nút thang máy? Chuyện này….có chút kỳ lạ đó."
"Ông nội, ý ông là gì ạ?" Dạ Diễm đi ra chỗ khác, hơn nữa để âm thanh nhỏ lại, "Không phải ông đã nói với cháu đặc biệt đến đón người của Thẩm gia sao? Cháu đã tự mình đi đón để thể hình thành ý của mình. Thiên Vũ đang mang thai, lúc đó muốn đi vệ sinh, từ trước đến nay không có vệ sĩ nữ nào, không phải là cháu nên để cho Kiều Tinh đi cùng sao? Hai người phụ nữ ở trong toilet mãi cũng chưa thấy đi ra, người của Thẩm gia đã xuống máy bay rồi, cháu đi ra đón họ trước nên không biết được các cô ấy thế nào? Cháu đã phái Triệu Quân ở lại bảo vệ hai cô ấy, đây là tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, lúc đó Thiên Vũ cũng suýt nữa là xảy ra chuyện, ông biết cháu coi trọng đứa con này mức nào rồi đấy, làm sao cháu để cho cô ấy nguy hiểm được đúng không?"
Dạ Diễm lý giải rất hợp tình hợp lý, đặc biệt là câu cuối đã xua tan đi nỗi lo lắng của Dạ lão thái gia, thật vậy, Dạ Diễm bởi vì lúc nhỏ đã có ý thức được trách nhiệm, trong thời gian này anh coi trọng đứa nhỏ như thế nào Dạ lão thái gia đều nhìn thấy được, cho dù anh có yêu thương Cung Vũ Dao như thế nào đi nữa cũng sẽ không dám làm hại đứa bé.
"Được rồi, là do ta nghĩ nhiều." Dạ lão thái gia không còn nghi ngờ, "Nhưng mà Thiên Vũ đang mang thai, không thích hợp ở đó quá lâu, các người nhanh chóng quay về."
"Cháu cũng muốn về nhà, nhưng cô ấy cố chấp, không chịu nghe lời." Dạ Diễm nói, "Cháu sẽ thuyết phục cô ấy lần nữa."
Danh sách chương