"Ngươi đưa điện thoại cho cô ấy." Dạ lão thái gia ra lệnh.

"Được." Dạ Diễm đưa điện thoại di động cho Lam Thiên Vũ, "Ông nội muốn gặp cô."

Lam Thiên Vũ nhận lấy điện thoại, giọng nói của Dạ lão thái gia từ trong điện thoại vang lên: "Thiên Vũ, cháu và bạn cháu xảy ra chuyện ta rất lấy làm tiếc, Dạ Diễm đã phạm phải sai lầm, ta đã cho nó một bài học. Ta biết cháu bây giờ rất lo lắng, nhưng hiện tại cháu đang mang thai, không thích hợp ở lại nơi đó lâu, nghe lời ta về nhà trước đi đã."

"Ông nội…." Lam Thiên Vũ đang định nói gì đó, Lãnh Nhược Băng liền kéo quần áo cô, cô đành nghẹn ngào nói, "Được rồi, bây giờ cháu sẽ về."

"Vậy là tốt rồi, cháu yên tâm, ta sẽ cho Hàn Thanh ở lại chăm sóc cho bạn cháu, sẽ không có việc gì xảy ra đâu."

"Cám ơn ông nội."

… …

Tắt điện thoại, Lam Thiên Vũ hướng phòng bệnh đi tới: "Tôi nhìn xem Kiều Tinh thế nào."

Lãnh Nhược Băng theo cô cùng đi vào.

Dạ Diễm nhìn đồng hồ, đã tám giờ năm mươi, tầm mười phút nữa là máy bay của Cung Vũ Dao sẽ hạ cánh, trong lòng anh vô cùng lo lắng, đi vào kéo Lam Thiên Vũ. "Phòng bệnh có rất nhiều vi khuẩn, nên nhì qua một cái rồi đi thôi."

"Anh gấp gáp như vậy làm gì?" Lam Thiên Vũ khó chịu trừng mắt nhìn anh.

"Nhanh mà về nhà chứ, cô cơm tối cũng chưa ăn, con tôi bị đói thì làm sao?" Dạ Diễm không cần suy nghĩ lý do.

"Thiên Vũ, chúng ta đi về trước." Lãnh Nhược Băng dìu Lam Thiên Vũ, "Dạ Diễm, cậu không đi sao?"

"Tất nhiên là phải đi rồi, nhưng tôi ở đây chờ Hàn Thanh quay lại, nói với anh ta chuyện này, mọi người đi trước, ta sẽ chạy theo sau." Dạ Diễm nói.

"Được."

… …

Triệu Quân mang theo mấy vệ sĩ bảo vệ Lam Thiên Vũ và Lãnh Nhược Băng đi ra, Lam Thiên Vũ tâm trạng nặng nề, cảm thấy có lỗi với Kiều Tinh.

"Thiên Vũ, con muốn đi vệ sinh không?" Lãnh Nhược Băng hỏi, "Chúng ta cùng đi, con mang thai thường hay đi vệ sinh, không tí nữa lên xe ngồi lại bất tiện."

"Được."

Hai mẹ con dìu nhau vào toilet, Lam Thiên Vũ đi vệ sinh xong quay ra bồn rửa tay, bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Kiều Tinh lúc trước trong nhà vệ sinh….

"Thiên Vũ, không biết vì cái gì, mà tớ cảm thấy hoang mang trong lòng, giống như có chuyện gì sắp xảy ra ngoài ý muốn. Vừa rồi ngồi ở trên xe, Dạ Diễm liếc mắt nhìn tớ, tớ rất hoảng sợ, có phải anh ta nghe thấy tớ khuyên cậu nên suy nghĩ về Lôi Liệt, nên trong lòng oán hận tớ hay không?"

Nhìn đi nhìn lại, chuyện tối nay thực sự có chút kỳ lạ, Dạ Diễm từ trước đến nay không quan tâm đến ai, cơ bản là không thèm để ý đến Thẩm Nhược Băng và Thẩm Tang Hải, hôm nay thế nào mà lại nhiệt tình đi đón bọn họ, ngay cả khi cô đang đi vệ sinh cũng không thể chờ đợi một vài phút sao?"

Hơn nữa khi thang máy gặp sự cố lại vừa đúng lúc Triệu Quân và mấy vệ sĩ kia phản xạ rất nhanh, họ cố gắng bảo vệ cô, giống như đã có sự chuẩn bị từ trước, lúc lấy Kiều Tinh bị tại nạn, nhưng lại không ai để ý tới Kiều Tinh, là khi cô kêu lên thì họ mới gọi bác sĩ, mới chú ý đến điều đó.

Chẳng lẽ sự thật đúng như Kiều Tinh nói, Dạ Diễm là bởi vì nghe thấy cô ấy nói về Lôi Liệt nên ghi hận trong lòng, cho nên cố tình xử lý cô ấy??? Nghĩ đến đây, Lam Thiên Vũ cảm thấy run rẩy rùng mình, Dạ Diễm đúng là chuyện gì cũng làm được, hôm nay cô đã không hợp tác với anh để khiêu khích Tiêu Hàn, anh ta bức xúc quá, tức giận làm điều đó với cô, cô cũng không ngạc nhiên khi Kiều Tinh bị trừng phạt như thế.

Nếu suy đoán của cô là thật, liệu bây giờ Kiều Tinh có phải đang gặp nguy hiểm không?

"Thiên Vũ, con làm sao vậy? Sắc mặt xanh xao quá vậy?" Lãnh Nhược Băng bước ra khỏi nhà vệ sinh nhìn Lam Thiên Vũ lo lắng, "Có khó chịu lắm không?"

"Cơ thể không thoải mái là chuyện nhỏ, tâm trí không thoải mái mới là chuyện lớn…." Lam Thiên Vũ lẩm bẩm nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện