Dạ Diễm nhìn Lam Thiên Vũ rơi nước mắt, trong lòng anh ít nhiều vẫn có chút áy náy, quả thực anh cũng không muốn đem sự việc thành ra như thế, nếu không buộc Lam Thiên Vũ nghĩ cách giúp anh lúc này, anh cũng sẽ không tuyệt tình như vậy, không biết vì cái gì, nhìn thấy Lam Thiên Vũ dùng tâm kế với anh, làm cho anh vào tình thế khó xử này, đành chấp nhận nói ra sự thật.

Như vậy cũng tốt, sau này không cần phải che dấu nữa, nhưng tại sao, khi nhìn thấy nước mắt của cô ấy rơi xuống, trong lòng anh lại khó chịu như vậy? Giống như bị một hòn đá chặn họng, anh cảm thấy khó thở.

Lam Thiên Vũ nhanh chóng lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh nói: "Còn có một chuyện nữa, tôi cần hỏi cho rõ ràng."

"Chuyện gì?" Dạ Diễm cau mày, không thèm nhìn cô.

"Anh trước kia vì tôi mà bị thương tới hai lần, tôi hỏi anh tại sao lại phải làm như vậy với tôi? Anh nói là sau này tôi sẽ biết, nhưng mà cho đến bây giờ tôi cũng không biết gì…." Lam Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào anh, "Rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao lại là tôi?"

Dạ Diễm nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, Lãnh Nhược Băng vội vàng đẩy cửa bước vào: "Thiên Vũ con không sao chứ?"

Cung Vũ Dao thấy Lãnh Nhược Băng, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt sắc khí ban đầu dần dần dịu xuống, kích động nhìn bà.

Lãnh Nhược Băng không nhận ra Cung Vũ Dao, nhưng nhìn thấy Cung Vũ Dao và Dạ Diễm thân mật ôm nhau như vậy, cô nhanh trí hiểu rằng có chuyện gì ra, mặt âm trầm chất vấn: "Dạ Diễm. có chuyện gì thế? Vừa rồi không thấy bóng dáng cậu ở đây chẳng lẽ là vì cô gái này?"

"Đây là chuyện của chúng ta, phiền người đi ra ngoài trước đi." Dạ Diễm cau mày, ôm chặt Cung Vũ Dao, hắn lo lắng rằng Cung Vũ Dao không kiềm chế được bản thân, như vậy thì ông nội lại càng không đồng ý giữ cô lại.

"Cậu có cái thái độ gì vậy???" Lãnh Nhược Băng bức xúc quá thành giận dữ.

"A ——" Cung Vũ Dao bỗng nhiên nổi điên tấn công Lãnh Nhược Băng, Lãnh Nhược Băng hoảng hốt, Lam Thiên Vũ bị sốc, không ngờ rằng Cung Vũ Dao sẽ có hành vi như vậy.

"Vũ Dao đừng lộn xộn!" Dạ Diễm ôm lấy Cung Vũ Dao, lo lắng khuyên nhủ, "Bình tĩnh đi, ông nội đã đến đây rồi, em mà thái độ như thế này ông sẽ không cho em ở lại đâu, ngoan nào."

"A a ——"Cung Vũ Dao không quan tâm, giống như con mèo hoang dã chiến giương nanh vuốt vè phía Lãnh Nhược Băng, miệng phát ra âm thanh kì quái.

"Vũ Dao?" Lãnh Nhược Băng gọi thầm tên này, sắc mặt thay đổi, " Người là con gái của Dạ Vũ Phi???"

"Dạ Vũ Phi là ai?" Lam Thiên Vũ hỏi.

"Cậu chủ, lão thái gia đến." Triệu Quân đóng sầm cửa lại, "Đã gần đến chỗ rẽ, sẽ nhanh đến đây thôi."

"Biết rồi." Dạ Diễm khẽ quát một tiếng, vẫy tay hướng Cung Vũ Dao sau đó đánh một phát vào sau gáy.

Cung Vũ Dao mắt liền tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn ngã vào lòng Dạ Diễm.

Dạ Diễm ôm cô đến đặt nằm trên giường bệnh, quay đầu lại nghiến răng trừng mắt nhìn Lãnh Nhược Băng: "Lãnh Nhược Băng, bà thấy chưa? Năm đó cô dụ dỗ chú tôi, làm gia đình cô tôi tan cửa nát nhà, Vũ Dao đáng thương trong một tai nạn trở nên câm điếc và mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng…mười mấy năm trôi qua bà còn không nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy luôn để ý tới bà, mỗi ngày đều nguyền rủa bà, nguyền rủa bà phải gặp báo ứng!!!"

Lãnh Nhược Băng khiếp sợ đến choáng váng, hoảng loạn nhìn Cung Vũ Dao.

Lam Thiên Vũ nghi hoặc nhìn vào bà ấy: "Bà, bà đã làm chuyện này?"

"Ta….." Lãnh Nhược Băng bối rối lắc đầu, không biết nên giải thích thế nào, tuy rằng bà không có dụ dỗ Cung Thành Chí, nhưng chuyện năm đó gián tiếp một phần cũng do bà gây nên…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện