"Bây giờ thì bà đã biết?" Dạ Diễm chuyển sang nhìn Lam Thiên Vũ "Lý do tôi nói trước đây là thế này….."

Lam Thiên Vũ muộn phiền nhắm mắt lại, trái tim giống như đang có ngàn mũi kim đâm vào, đáng ra cô rất hận anh, nhưng khi cô biết lý do thực sự là như vậy, cô không còn gì để mà oán hận nữa.

Hóa ra tất cả mọi chuyện đều là vì Lãnh Nhược Băng gây nên, không có gì lạ khi Dạ Diễm chọn cô.

Tất cả những gì anh làm đối với cô đều là xuất phát từ sự trả thù, anh ta muốn cho Lãnh Nhược Băng nếm thử cảm giác đau đớn, cho nên muốn hành hạ con gái của bà, đầu tiên là Thẩm Nhã, sau đó lại là cô.

Thẩm Nhã đáng lẽ rằng sẽ kết hôn với một người đàn ông gần như hoàn mỹ, nhưng đáng tiếc mấy ngày trước khi kết hôn, người đàn ông này bị chính chị gái cùng cha khác mẹ của cô ấy cướp đi, mất hết cảm xúc, không còn niềm tin, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Giờ phút này Thẩm Nhã cũng đang trong cảnh sống không bằng chết? Từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, Lam Thiên Vũ cũng đã nếm trải, Dạ Diễm trả dù thật là thâm độc!!!

"Thù hận" là một điều khủng khiếp, một khi biến thành sự trả thù, nó sẽ giống như một bóng ma vào linh hồn, hai thứ hợp thành một không thể siêu thoát.

Khi cha của Lam Thiên Vũ qua đời, cô cũng nghĩ tới chuyện báo thù, nhưng sau cùng cô lại từ bỏ vì kẻ thù là mẹ ruột của cô, cô không thể ra thay với chính mẹ mình, nhiều năm như vậy qua đi, nhưng nỗi buồn trong cô vẫn không tan biến, cũng khó trách Cung Vũ Dao vừa rồi có phản ứng như vậy, khó trách những chuyện Dạ Diễm đã làm ra thế này…..

"Bang bang!" bên ngoài bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa dồn dập, Dạ lão thái gia nghiêm nghị hét chói tai, "Đồ mất dạy, mở cửa ra!!"

Khi Dạ Diễm đến trước của, lúc đi qua Lam Thiên Vũ, hắn nói nhỏ một câu: "Cô hẳn là biết nên làm như thế nào…."

Sau đó, anh mở cửa ra.

"Này!" Dạ lão thái gia tát một cái vào đầu Dạ Diễm, "Đồ mất dạy, ngươi càng ngày càng to gan, dám làm chuyện như vậy??"

Dạ Diễm cúi đầu không nói lời nào.

"Thiên Vũ, cháu sao rồi?" Dạ lão thái gia nhìn chằm chằm vào bụng Lam Thiên Vũ.

"Cháu, cháu không sao ạ." Lam Thiên Vũ trong lòng vẫn đang xáo trộn, ngay cả nói cũng không rõ lời.

Lãnh Nhược Băng vẫn đang đắm chìm trong quá khứ, tâm trạng tụt xuống.

Dạ lão thái gia tưởng rằng mọi người đang bối rối như vậy là vì đứa bé thiếu chút nữa là sinh non, áy náy trấn an: "Thẩm phu nhân, thật sự có lỗi quá, mọi người mới đến New York liền gặp tình huống thế này, chuyện đêm nay, tôi nhất định sẽ tạ lỗi."

Dạ lão thái gia quay qua giường bệnh thấy Cung Vũ Dao đang hôn mê, không chút do dự ra lệnh,

"Đưa Vũ Dao đi."

"Vâng." Hai nữ vệ sĩ bước vào chuẩn bị mang Cung Vũ Dao.

Dạ Diễm sốt ruột, nhưng có nhẫn nhịn không dám làm gì, nhìn về phía Lam Thiên Vũ nháy mắt.

Lam Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, trong lòng vừa lo lắng vừa hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cô chưa nghĩ ra cách thuyết phục Dạ lão thái gia.

Hai nữ vệ sĩ đưa Cung Vũ Dao đến xe lăn, đẩy cô ấy đi, chuẩn bị đi đến cửa, Dạ Diễm không giữ được bình tĩnh, vội vàng chạy lại can ngăn: "Ông nội, sức khỏe Vũ Dao bây giờ không tốt, ông cho cô ấy về nhà hồi phục rồi tính sau."

"Việc này ngươi không cần lo lắng, cô ấy là cháu ngoại ta, ta nhất định sẽ đưa cô ấy đến nơi tốt nhất." Dạ lão thái gia lạnh lùng nói: "Dạ gia có nhiều biệt thự xa hoa và bác sĩ riêng khắp nơi trên thế giới, sẽ có người chăm sóc cho cô ấy."

"Vâng"

"Ông nội….." Lam Thiên Vũ cuối cùng cũng cất lời, tất cả mọi người đều ngoái nhìn cô, cô cố gắng nở một nụ cười, tỏ ra thoải mái nói, "Đều là người một nhà, hãy để cho em họ ở lại tham dự hôn lễ được không ạ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện