"Bây giờ tôi không muốn chọn ai cả, bà không cần phân tích điều này với tôi đâu." Thiên Vũ nói có chút khó chịu.
"Được rồi, mẹ sẽ ra ngoài trước." Nhược Băng mở cửa.
Lúc này, Triệu Quân cùng đám vệ sĩ cũng vừa lúc di chuyển một cây đàn piano bằng pha lê từ thang máy đi ra. Nhược Băng chỉ cần liếc nhìn qua đã biết đó là cây đàn piano quý nhất trên thế giới, đàn piano pha lê Swarovski.
Đàn piano được sản xuất bởi hai trong số những công ty nổi tiếng nhất của Áo. Cây đàn được khảm 9.000 viên pha lê được cắt và đánh bóng đặc biệt. Sơn màu bạc trên bề mặt đàn piano được pha trộn và xử lý đặc biệt để làm cho nó bám được vĩnh viễn,
Người ta nói rằng cây đàn piano này đã được đặt hàng bởi một doanh nhân bí ẩn ba năm trước và đã được coi như là một báu vật trong công ty nổi tiếng. Nhược Băng từng muốn mua nó cho Thiên Vũ, nhưng bây giờ nó đã là của những người khác. Phải bỏ cuộc thôi.
Tôi thực sự không mong đợi để thấy cây đàn piano này ở đây ngày hôm nay.
Là Dạ Diễm đã mua cho Thiên Vũ ư? Cậu ta đã rất tàn nhẫn khi làm tổn thương con bé, và bây giờ cậu ta đang lấy vật chất để cưới con bé ư? Triệu Quân thấy Lãnh Nhược Băng liền cung kính, ân cần thăm hỏi: "Thẩm phu nhân đến sớm vậy!"
"Cây đàn piano này là của ai?" Nhược Băng hỏi.
"Đây là một món quà từ Thiếu gia tặng cho Thiếu phu nhân. Chúng tôi đang chuẩn bị chuyển nó đến phòng âm nhạc." Triệu Quâ vừa đáp vừa cười.
"Phòng âm nhạc ư?" Nhược Băng bất ngờ.
"Vâng, Thiếu gia biết Thiếu phu nhân là sinh viên của học viện âm nhạc. Tôi chắc chắn cô ấy rất thích âm nhạc, vì vậy chúng tôi đã chuyển phòng bên cạnh phòng sách thành phòng nhạc cho cô ấy. Sau này, cô ấy có thể tập đàn piano ở đó." Triệu Quân nói.
"Này!" Lãnh Nhược Băng quay lại và nhìn vào phòng, vừa lúc Thiên Vũ cũng bước ra, nhìn thấy cây đàn piano. Đôi mắt cô thay đổi một chút và hiển nhiên cô khá xúc động.
Thiên Vũ thực sự thích chơi đàn piano. Cô giỏi chơi piano từ khi còn nhỏ. Kể từ khi cha cô mất, hiếm khi thấy cô chơi lại. Sau đó, cô dọn ra sống một mình, vì vậy không có đủ tiền để mua một cây piano. Vậy mà hôm nay có người nào đó đã tặng cô ấy cây đàn piano đắt nhất thế giới, còn đặc biệt xây riêng cho cô hẳn một phòng nhạc, làm sao cô ấy không thể không xúc động được chứ?
Những cảnh tượng này hầu như chỉ có trên phim mà thôi. Giống như người ta hay nói: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường" hay là "Ngoài cuộc tỉnh táo, ngoài cuộc u mê", Thiên Vũ bắt đầu lo lắng cô đã bị Dạ Diễm mê hoặc.
"Thiếu phu nhân, Thiếu gia đang đi ra ngoài làm việc, cô hãy ăn cơm trưa trước, khi anh trở về sẽ đưa cô đi chụp ảnh cưới, đây là cây đàn piano anh ấy tặng cô, cô có thích không?" Triệu Quân hỏi lấy lòng.
Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào cây đàn piano, im lặng trong vài giây, yếu ớt rời mắt: "Được rồi."
"Ồ..." Biểu hiện của Triệu Quân hơi cứng nhắc. Trước khi Dạ Diễm gọi điện thoại, Triệu Quân đã cho Thiên Vũ nhìn thấy cây đàn piano để báo cáo lại phản ứng của cô với Dạ Diễm.
"Kiều Tinh thế nào rồi? Cô ấy đã tỉnh chưa?" Thiên Vũ hỏi.
"Kiều tiểu thư đã tỉnh rồi ạ, hiện đang được bác sĩ Hàn điều trị." Triệu Quân đáp.
"Tôi muốn gặp cô ấy." Thiên Vũ trực tiếp ra lệnh, "Phiền anh sắp xếp cho tôi gặp cô ấy một chút.."
"Vâng..."
"Tôi đã ăn xong bữa sáng khoảng nửa tiếng sau tôi sẽ đến đó." Lam Thiên Vũ nói xong câu lập tức trở về phòng.
Triệu Quân đứng ngây người ra, anh ta không ngờ một người yếu đuối như Thiên Vũ cũng có lúc mạnh mẽ như vậy.
Nhược Băng mừng thầm trong bụng, không hổ danh là con gái ta.
"Hãy nhanh đi sắp xếp đi, để cho ta cùng Thiên Vũ cùng đi." Lãnh Nhược Băng cười ảm đạm rồi trở về phòng của bà.
Triệu Quân chỉ cần liếc mắt, đám vệ sĩ di chuyển cây đàn sang phòng, sau đó anh đi ra một bên để gọi cho Dạ Diễm.
"Được rồi, mẹ sẽ ra ngoài trước." Nhược Băng mở cửa.
Lúc này, Triệu Quân cùng đám vệ sĩ cũng vừa lúc di chuyển một cây đàn piano bằng pha lê từ thang máy đi ra. Nhược Băng chỉ cần liếc nhìn qua đã biết đó là cây đàn piano quý nhất trên thế giới, đàn piano pha lê Swarovski.
Đàn piano được sản xuất bởi hai trong số những công ty nổi tiếng nhất của Áo. Cây đàn được khảm 9.000 viên pha lê được cắt và đánh bóng đặc biệt. Sơn màu bạc trên bề mặt đàn piano được pha trộn và xử lý đặc biệt để làm cho nó bám được vĩnh viễn,
Người ta nói rằng cây đàn piano này đã được đặt hàng bởi một doanh nhân bí ẩn ba năm trước và đã được coi như là một báu vật trong công ty nổi tiếng. Nhược Băng từng muốn mua nó cho Thiên Vũ, nhưng bây giờ nó đã là của những người khác. Phải bỏ cuộc thôi.
Tôi thực sự không mong đợi để thấy cây đàn piano này ở đây ngày hôm nay.
Là Dạ Diễm đã mua cho Thiên Vũ ư? Cậu ta đã rất tàn nhẫn khi làm tổn thương con bé, và bây giờ cậu ta đang lấy vật chất để cưới con bé ư? Triệu Quân thấy Lãnh Nhược Băng liền cung kính, ân cần thăm hỏi: "Thẩm phu nhân đến sớm vậy!"
"Cây đàn piano này là của ai?" Nhược Băng hỏi.
"Đây là một món quà từ Thiếu gia tặng cho Thiếu phu nhân. Chúng tôi đang chuẩn bị chuyển nó đến phòng âm nhạc." Triệu Quâ vừa đáp vừa cười.
"Phòng âm nhạc ư?" Nhược Băng bất ngờ.
"Vâng, Thiếu gia biết Thiếu phu nhân là sinh viên của học viện âm nhạc. Tôi chắc chắn cô ấy rất thích âm nhạc, vì vậy chúng tôi đã chuyển phòng bên cạnh phòng sách thành phòng nhạc cho cô ấy. Sau này, cô ấy có thể tập đàn piano ở đó." Triệu Quân nói.
"Này!" Lãnh Nhược Băng quay lại và nhìn vào phòng, vừa lúc Thiên Vũ cũng bước ra, nhìn thấy cây đàn piano. Đôi mắt cô thay đổi một chút và hiển nhiên cô khá xúc động.
Thiên Vũ thực sự thích chơi đàn piano. Cô giỏi chơi piano từ khi còn nhỏ. Kể từ khi cha cô mất, hiếm khi thấy cô chơi lại. Sau đó, cô dọn ra sống một mình, vì vậy không có đủ tiền để mua một cây piano. Vậy mà hôm nay có người nào đó đã tặng cô ấy cây đàn piano đắt nhất thế giới, còn đặc biệt xây riêng cho cô hẳn một phòng nhạc, làm sao cô ấy không thể không xúc động được chứ?
Những cảnh tượng này hầu như chỉ có trên phim mà thôi. Giống như người ta hay nói: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường" hay là "Ngoài cuộc tỉnh táo, ngoài cuộc u mê", Thiên Vũ bắt đầu lo lắng cô đã bị Dạ Diễm mê hoặc.
"Thiếu phu nhân, Thiếu gia đang đi ra ngoài làm việc, cô hãy ăn cơm trưa trước, khi anh trở về sẽ đưa cô đi chụp ảnh cưới, đây là cây đàn piano anh ấy tặng cô, cô có thích không?" Triệu Quân hỏi lấy lòng.
Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào cây đàn piano, im lặng trong vài giây, yếu ớt rời mắt: "Được rồi."
"Ồ..." Biểu hiện của Triệu Quân hơi cứng nhắc. Trước khi Dạ Diễm gọi điện thoại, Triệu Quân đã cho Thiên Vũ nhìn thấy cây đàn piano để báo cáo lại phản ứng của cô với Dạ Diễm.
"Kiều Tinh thế nào rồi? Cô ấy đã tỉnh chưa?" Thiên Vũ hỏi.
"Kiều tiểu thư đã tỉnh rồi ạ, hiện đang được bác sĩ Hàn điều trị." Triệu Quân đáp.
"Tôi muốn gặp cô ấy." Thiên Vũ trực tiếp ra lệnh, "Phiền anh sắp xếp cho tôi gặp cô ấy một chút.."
"Vâng..."
"Tôi đã ăn xong bữa sáng khoảng nửa tiếng sau tôi sẽ đến đó." Lam Thiên Vũ nói xong câu lập tức trở về phòng.
Triệu Quân đứng ngây người ra, anh ta không ngờ một người yếu đuối như Thiên Vũ cũng có lúc mạnh mẽ như vậy.
Nhược Băng mừng thầm trong bụng, không hổ danh là con gái ta.
"Hãy nhanh đi sắp xếp đi, để cho ta cùng Thiên Vũ cùng đi." Lãnh Nhược Băng cười ảm đạm rồi trở về phòng của bà.
Triệu Quân chỉ cần liếc mắt, đám vệ sĩ di chuyển cây đàn sang phòng, sau đó anh đi ra một bên để gọi cho Dạ Diễm.
Danh sách chương