Editor: Waveliterature Vietnam

"Thiếu gia, Lam tiểu thư muốn đi thăm Kiều Tình, ta phải làm sao bây giờ?"

"Những chuyện nhỏ như vậy mà cậu cũng hỏi tôi sao? Cậu có thể tìm lý do nào để từ chối cô ấy không?"

"Cô ấy rất kiên quyết, trực tiếp ra lệnh cho tôi sắp, rồi sau đó trở về phòng sau ngay lập tức, tôi không có cơ hội để từ chối."

"Phải không vậy? Cô ta mà là kiểu người kiên quyết vậy ư?" Dạ Diễm thích thú hỏi, "Tôi thực sự chưa nhìn thấy điều này bao giờ."

"Ồ, bây giờ không phải là lúc để nói điều này, anh có nghĩ ra cách gì chưa?"

"Tôi đang trên đường về, tôi sẽ về sớm thôi, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với cô ấy."

"Vậy thì tốt rồi!"

  ...

Cúp điện thoại, Triệu Quân thở dài nhẹ nhõm và đi theo đám vệ sĩ đến phòng âm nhạc.

Khoảng hai mươi phút sau, Thiên Vũ đã thay quần áo xong xuôi mà vẫn không thấy bóng dáng của Triệu Quân. Vì vậy, cô đã hỏi đám người vệ sĩ: Có chuyện gì với Triệu Quân sao? "Thiếu phu nhân, Triệu Quân đang ở phòng âm nhạc." Một trong số họ nói, "Cô có muốn tới đó không? Tôi sẽ đưa cô đến đó."

Thiên Vũ đi theo đoàn vệ sĩ đến phòng âm nhạc, mở cửa và nhìn thấy mọi thứ trước mắt. Cô khá sốc.

Đây không phải là một phòng nhạc đơn giản được sửa đổi tạm thời, mà là một phòng âm nhạc rất chuyên nghiệp và rất thanh lịch. Không chỉ có nhiều nhạc cụ cổ điển. Trang trí nền cũng khá đẹp, nhiều bậc thầy âm nhạc chưa chắc đã có được một đặc ân như vậy.

"Thiếu phu nhân, cô đã tới, cô hãy nhìn xem có cái gì mà cô không hài lòng, chúng tôi sẽ lập tức sửa chữa." Triệu Quân nói một cách nghiêm túc.

"Phòng này bắt đầu làm từ khi nào?"

Thiên Vũ nhìn xung quanh và nghĩ rằng đây là thiên đường trong mơ của mình. Cô đã tưởng tượng và mơ ước rằng cô có một thiên đường âm nhạc như vậy nhiều lần rồi, nhưng nó chỉ có thể tồn tại trong giấc mơ, nhưng cô không ngờ bây giờ giấc mơ đã thành hiện thực.

"Vào ngày mà Lam tiểu thư hứa sẽ kết hôn với thiếu gia, anh ấy đã thực hiện nó." Triệu Quân nở một nụ cười đáp lại. "Những nhạc cụ ở đây tất cả đều là báu vật, không dễ gì mà mua được chúng trên thị trường đâu, giống như cây đàn piano này cũng vậy. Giá trị thực của nó là bảy triệu đô la, thiếu gia đã phải chi rất nhiều tiền. "

Thiên Vũ nhìn vào các nhạc cụ, lòng có rất nhiều suy nghĩ. Thực ra thì, ba năm trước, Tiêu Hàn cũng hứa sẽ giúp cô thực hiện ước mơ của mình và tạo ra một thiên đương âm nhạc trong mơ cho cô.

Nhưng thật đáng tiếc thay, anh đã gian díu với cô gái khác và bị Thiên Vũ bắt gặp, sau đó họ chia tay mà anh chưa kịp làm điều này.

Thực ra thì Tiêu Hàn cũng đã làm rất nhiều điều lãng mạn cho cô. Ví dụ như vào ngày sinh nhật của cô, anh đã chở Thiên Vũ lên đỉnh núi để bắn pháo hoa, rồi rải những cánh hoa hồng trên biển để tạo không gian cho hai người rồi mở những bản nhạc lãng mạn hay là hét lớn tên cô và nói rằng anh yêu cô rất nhiều...

Tiêu Hàn chính là người duy nhất có thể mang đến hạnh phúc cho Thiên Vũ, nhưng giờ đây, trái tim này của cô đã bị rung động bởi người đàn ông khác. Không ai biết cô thích âm nhạc đến mức nào, háo hức thực hiện giấc mơ này biết bao nhiêu, ngay cả nhạc cụ trong căn phòng này. Ngay cả khi các dụng cụ trong phòng này là hàng hóa giá rẻ có sẵn trên thị trường, nó cũng là một sự khẳng định về ước mơ của cô.

Nhưng Tiêu Hàn đã không làm được điều này cho cô, ngược lại, người đàn ông khiến cô ghét nhất đã làm được điều đó.

Đây có phải là ý nghĩa của Thiên Chúa? Ngọn lửa đêm rất tệ, nhưng nó luôn chạm vào trái tim cô một cách dễ dàng, chẳng hạn như hai cuộc giải cứu mà cô không quan tâm, chẳng hạn như sự bất ngờ hiện tại...

Dạ Diễm giống như là người thấu hiểu Thiên Vũ nhất trên thế giới, biết quan tâm đến gia đình và ngay cả ước mơ của cô.

Anh không thể cho cô tất cả mọi thứ, nhưng có thể cho cô ấy ba thứ cô ấy muốn nhất, vì vậy cô đã rung động trước anh. Đây chính là một cái bẫy hoàn hảo mà Thiên Vũ bị mắc kẹt một chân trong đó.

Cô có hai sự lựa chọn, hoặc bước lên nó, hoặc đặt chân bị mắc kẹt trong đó?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện