Editor: Waveliterature Vietnam

"Lam tiểu thư, đây là thiên đường của cô, cô có thể tận hưởng nó từ từ, chúng tôi xin phép cáo từ trước" Triệu Quân cùng đám vệ sĩ lui ra ngoài và đóng cửa lại.

...

Đứng trong thiên đường của mình, Thiên Vũ rất phấn khích. Cô hồi tưởng về những kỉ niệm xưa cũ của cha cô và những lời thề non hẹn biển Tiêu Hàn đã từng hứa hẹn.

Họ đều hứa rằng trong tương lai sẽ xây dựng một thiên đường âm nhạc cho cô, nhưng tiếc là họ chưa thực hiện được điều này.

Cuối cùng người mà cô chưa từng nghĩ tới, người làm cô vừa oán hận, vừa sợ hãi lại là người thực hiện được ước mơ này của cô.

Rất khó đoán được tính nết của anh ta, khi tốt khi xấu không chừng...

Thiên Vũ nhẹ nhàng chạm vào đàn piano, chạm vào đàn violin rồi guitar điện, cô đứng ở cửa sổ từ và ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài khẽ thở dài.

Trái tim và tâm trí cô bây giờ đang rất hỗn loạn, khi thì đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Hàn xuất hiện, khi thì nụ cười dịu dàng của Dạ Diễm chợt thoáng qua. Bóng dáng của hai người họ cứ lóe lên trước mặt cô, giống như một thước phim cứ thay đổi liên tục, khiến đầu cô đau như gần nứt ra....

Tâm trạng của cô trở nên vô cùng phức tạp, giống như hai loại sức mạnh không ngừng kéo, dường như đang cố xé nát trái tim cô thành từng mảnh.

Cô nhắm chặt mắt lại, những dòng suy nghĩ rối bời cứ ập đến, tại sao lại thế này chứ? Có phải cô đã thực sự bị cám dỗ bởi Dạ Diễm rồi không?? Không, không...

Làm thế nào cô có thể thích một người đàn ông bạo lực như vậy được?

Người cô thích thật sự là Tiêu Hàn.

Cô không thể bối rối trước những thứ này của anh được, hoàn toàn không thể...

Đột nhiên, đằng sau phát ra âm thanh du dương của tiếng đàn piano, trái tim Thiên Vũ trở nên run rẩy, cô đã lấy lại được tiềm thức của mình...

Dạ Diễm ngồi trước cây đàn piano, với một bộ đồ màu trắng, anh ta trông thật điển trai hơn. Anh duyên dáng, thanh lịch khi chơi "Bài hát ánh trăng" của Beethoven. Những ngón tay mảnh khảnh và tinh tế lướt trên phím đàn, lãng mạn và du dương. Giai điệu kéo dài khuấy động trái tim lạnh lẽo bấy lâu của Thiên Vũ.

Thiên Vũ quay lại nhìn Dạ Diễm. Anh phiêu theo bản nhạc với đôi mắt nhắm nghiền. Vẻ ngoài rất hấp dẫn. Cô không ngờ anh lại chơi piano hay đến vậy.

Âm thanh đó dường như đã mê hoặc cô, khiến cho trái tim cô loạn nhịp, cô không thể không bước tới ngồi cạnh anh và hòa mình cùng anh.

Dạ Diễm ngước mắt lên nhìn cô trìu mến, miệng nở một nụ cười.

Giống như họ sinh ra đã dành cho nhau, giữa họ có một mối tương giao kỳ lạ. Những bài hát được chơi bằng trái tim của họ, chúng chứa đựng vô vàn tình cảm mà anh và cô gửi gắm vào trong đó.

Hai người nhìn nhau với một nụ cười, dịu dàng và tình cảm, Dạ Diễm đã phá tan mọi khoảng cách bấy lâu nay, anh đặt đôi bàn tay rắn chắc lên mu bàn tay của Thiên Vũ. Nắm chặt tay nhau, rồi dẫn cô ấy chơi một bài hát giữa lúc hai nguwoif đang hạnh phúc.

Khi âm nhạc sắp kết thúc, Dạ Diễm bất chợt hôn Thiên Vũ đắm đuối, lần này, nụ hôn của anh thật dịu dàng và tinh tế...

Lần đầu tiên, Thiên Vũ không thể từ chối được anh. Cô ngoan ngoãn ngồi và im lặng chấp nhận nụ hôn của anh.

Người đàn ông dịu dàng đến mức không thể cưỡng lại. Tâm trí cô hoàn toàn trống rỗng và không đủ tỉnh táo để suy nghĩ điều gì.

Được một lúc, Dạ Diễm buông tay Thiên Vũ và ôm cô thật chặt...

Thiên Vũ theo bản năng đẩy anh ra.

Dạ Diễm nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, anh nhìn cô mê mẩn: "Cô vẫn luôn như vậy, hãy để tôi đặt cô xuống..."

"Dạ Diễm, không thể." Thiên Vũ đẩy anh ta bằng cả hai tay, đôi mắt mở to tròn, cô run rẩy...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện