Editor: Waveliterature Vietnam

Đi được nửa đường thì Dạ Diễm đổi sang xe khác để đến công ty làm việc, Thiên Vũ được Triệu Quân hộ tống về nhà. Về phía Dạ Diễm, anh bận việc cho đến hơn một giờ sáng mới lái xe trở về nhà.

Trong xe, Dạ Diễm uể oải nằm trên ghế, mệt mỏi và cau mày.

Triệu Quân báo cáo với anh: "Cậu chủ à, Tư Cầm đã gửi cho tôi một tin nhắn nói rằng hôm nay Cung tiểu thư đã khóc cả ngày, đến bây giờ vẫn chưa hết khóc."

"Hãy nói với Tư Cầm cố gắng nghĩ ra cách để cô ấy chịu ăn thứ gì đó. Nếu không có hiệu quả, hãy cho cô ấy một liều thuốc an thần."

Dạ Diễm cáu kỉnh. Anh cảm thấy thực sự đau đầu với Cung Vũ Dao. Nếu một ngày nào đó không gặp anh, cô sẽ mất ăn mất ngủ, đa sầu đa cảm, cơ thể cô ngày càng tàn tạ hơn. Anh cũng bị cô gây áp lực. Anh từng nghĩ rằng cô rất đáng thương, nhưng bây giờ anh chán nản thực sự.

Sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn, anh thực sự không thích cô như vậy.

"Vâng." Triệu Quân không dám nói gì thêm, nhưng chỉ cảm thấy mơ hồ đoán được thái độ của Dạ Diễm đối với Vũ Dao đã thay đổi rồi, nhưng đối với Thiên Vũ thì lại khác.

  ...

Khoảng nửa giờ lái xe, cuối cùng anh cũng trở về biệt thự.

Ô tô đậu trong sân, Dạ Diễm ngước nhìn lên căn biệt thự xinh đẹp. Đôi môi khẽ cong lên. Sau một ngày bận rộn thì khi trở về nhà, có một người phụ nữ yêu dấu đang đợi anh ở bên trong, thực sự anh không kìm nén được cảm xúc của mình. Bây giờ, anh mới có cảm giác đây là một ngôi nhà thực sự, động tác xuống xe vô thức trở nên nhanh hơn mọi khi.

Biệt thự yên tĩnh, mọi người đều ngủ say, chỉ có Donna và các vệ sĩ vẫn còn thức để làm nhiệm vụ.

Donna thấy anh về lập tức bước tới gần anh và thì thầm: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân hôm nay ăn uống không được tốt lắm, cô mới ăn được nửa bát cháo đã đi ngủ rồi."

Dạ Diễm cau mày: "Cô ấy đã không ăn gì vào buổi trưa, tại sao tối nay lại để cô ấy ăn ít vậy?"

"Khi cô ấy quay về, tôi đã chuẩn bị bữa tối cho cô ấy, nhưng cô ấy nhìn tôi và nói rằng cô ấy không thèm ăn. Tôi hỏi hay có có tâm sự gì muốn nói. Cô ấy không nói gì, chỉ thở dài mà thôi. Tôi khuyên cô ấy nên ăn nhiều hơn. Nhưng cô ấy chỉ ăn một bát cháo nhỏ mà cũng không hết. "Donna tường thuật lại rất chi tiết.

"Bà hãy đi nấu một ít sữa, lấy một ít đồ ăn nhẹ, để tôi mang lên phòng." Dạ Diễm ra lệnh.

"Vâng."

  ...

Donna nhanh chóng đi nấu sữa và hâm lại một vài món ăn nhẹ.

Dạ Diễm lên đến tầng hai với thức ăn, anh chuẩn bị đẩy cửa ra thì phát hiện cánh cửa đã bị khóa.

Dạ Diễm nhướng mày, cô ta làm như vậy để làm gì chứ? Ngày mai, anh và cô ta kết hôn rồi nhưng cô vẫn đề phòng với anh ư? Có phải cô ấy không muốn gặp anh không? Anh lấy một cây kim dài từ thắt lưng và dễ dàng mở cửa.

Trong phòng, ánh trăng dịu dàng phản xuống giường và phản lên người Thiên Vũ. Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, mặc mái tóc dài như rong biển, cô nằm e ấp bên cửa sổ, lặng lẽ ngủ, nằm trên tấm thảm cạnh giường và mở một bản nhạc.

Dạ Diễm đóng cửa, anh đặt bữa ăn lên bàn, nhẹ nhàng bước đến giường, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên vai Thiên Vũ. Trông cô ngủ thật quyến rũ, yên bình mà lặng lẽ.

Anh di chuyển những ngón tay nhẹ nhàng lên má cô, và ngón tay cái của anh cọ cọ vào lông mày của cô, như thể muốn vuốt bỏ sự u sầu của cô tan biến đi.

Nhìn vào đôi môi đỏ như cánh hoa của cô, anh không thể không cúi xuống hôn thật sâu đôi môi ấy của cô...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện