Editor: Waveliterature Vietnam
"Ồ..." Thiên Vũ tỉnh dậy, thấy Dạ Diễm ở bên cạnh mình, cô thực sự hoảng loạn trong lòng vô cùng lo lắng, theo thói quen, cô đẩy anh ra, nhưng ngực anh như một bức tường, nên cô có đẩy bao nhiêu cũng vô ích.
Ngọn lửa dục vọng trong anh ngày càng mãnh liệt hơn, hơi thở cũng trở nên nhanh gấp hơn. Toàn bộ cơ thể anh đè lên người cô, lao vào trong chăn dùng tay vuốt ve ngực của cô.
Thiên Vũ vùng vẫy hoảng loạn, cô đẩy anh bằng cả hai tay, đánh vào vai anh, Dạ Diễm không hề để tâm đến, anh phớt lờ sự phản kháng của cô. Lúc này anh chỉ quan tâm đến việc thò những ngón tay dài vào bộ đồ ngủ của cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa nhũ hoa trên ngực cô.
Một dòng điện lan ra từ ngực và tay chân, giống như đang có cái gì siết chặt cơ thể cô. Cô hoảng loạn trợn mắt, cố gắng đẩy anh ra, cơ thể cô run bần bật.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Dạ Diễm cũng chịu buông cô ra, anh miễn cưỡng tách ra khỏi cô, nhìn chằm chằm vào cô một cách trìu mến, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập dục vọng, giọng điệu cũng gợi tình không cưỡng nổi, giọng anh trở nên gợi cảm và khàn khàn: "Cô lúc nào cũng rất quyến rũ, cô luôn khiến cho tôi muốn dừng mà không được, tôi lại muốn cô nữa rồi, tôi phải làm sao đây? "
"Buông tôi ra."Lam Thiên Vũ hốt hoảng đẩy anh ra và ngồi dậy, quấn chăn quanh người anh và lườm anh. "Rõ ràng tôi đã khóa cửa rồi mà. Làm sao anh có thể vào được đây chứ?"
"Nó chỉ là một cánh cửa thôi mà, có gì khó khăn đâu chứ?" Dạ Diễm vươn tay ra và luồn tay vào mái tóc dài của cô ấy: "Tại sao cô lại khóa cửa? Cô không muốn nhìn thấy tôi ư?"
"Đúng vậy." Thiên Vũ hất tay anh ra và nhìn chằm chằm vào anh đầy thù hận. "Tại sao anh không để Lãnh Nhược Băng vào thăm Kiều Tinh? Anh giấu cô ta ở đâu rôi? Tôi muốn gọi điện hỏi thăm cô ấy, vệ sĩ của anh nói phải hỏi ý kiến của anh. Làm ơn nói cho tôi biết, anh có ý gì vậy? Tôi không có tự do chút nào?? "
Mặc dù Dạ Diễm hơi khó chịu, nhưng anh vẫn cố kiềm chế và kiên nhẫn trả lời: "Hôm nay Kiều Tinh đã thức dậy nhưng tình hình sức khỏe không được tốt lắm. Hàn Thanh vẫn đang điều trị cho cô ấy.
Ngày mốt, tình hình của cô ấy sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Lúc đó, cô có thể gặp cô ấy. Còn về việc không cho phép gọi điện thoại, đó là bởi vì tôi không muốn cô liên lạc với Tiêu Hàn vào lúc này, tôi sẽ ghen tị!!! "
Dạ Diễm rất hiếm khi đủ kiên nhẫn để giải thích điều gì đó với một người, như vậy không giống một người kiêu ngạo tí nào, nhưng bây giờ thái độ của anh ấy đối với Thiên Vũ thay đổi 360 độ.
Thiên Vũ lắng nghe anh giải thích điều này, đôi mắt cô trở nên dịu dàng hơn, cô ngập ngừng nói:
"Kiều Tinh là phù dâu của tôi, cô ấy đã đến Hoa Kỳ với tôi để tham dự đám cưới của tôi, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn, anh có thể có thể đem Kiều Tinh đến gặp tôi được không? "
"Không." Dạ Diễm trả lời dứt khoát.
"Tại sao?" Lông mày của Thiên Vũ lập tức nhăn lại. Cô lo lắng rằng Nhược Băng không thể cứu Kiều Tinh một cách suôn sẻ, vì vậy tôi muốn thảo luận với Dạ Diễm để đón Kiều Tinh trước. Cô không ngờ anh ta từ chối mạnh mẽ như vậy.
"Chấn thương của cô ấy vẫn chưa hồi phục và ngày mai không phù hợp để cô ấy đến đám cưới."
Dạ Diễm viện ra một cái cớ hợp lý hơn. Thực ra thì chấn thương của Kiều Tinh không nghiêm trọng lắm. Hôm nay cô ấy đã tỉnh, mặc dù vẫn cần chú ý đến cô ấy, nhưng không có vấn đề gì khi tham dự đám cưới cả. Sở dĩ Dạ Diễm không để cô ấy đi, chẳng qua là vì không muốn cho cô ấy gặp Thiên Vũ mà thôi.
"Sau này, anh có thể cho tôi gặp cô ấy lúc nào cũng được phải không?" Thiên Vũ nhượng bộ: "Ngay cả tham dự đám cưới của tôi mà cũng không được, vết thương của cô ấy thực sự nghiêm trọng đấy! Tôi thật không yên lòng chút nào."
"Ồ..." Thiên Vũ tỉnh dậy, thấy Dạ Diễm ở bên cạnh mình, cô thực sự hoảng loạn trong lòng vô cùng lo lắng, theo thói quen, cô đẩy anh ra, nhưng ngực anh như một bức tường, nên cô có đẩy bao nhiêu cũng vô ích.
Ngọn lửa dục vọng trong anh ngày càng mãnh liệt hơn, hơi thở cũng trở nên nhanh gấp hơn. Toàn bộ cơ thể anh đè lên người cô, lao vào trong chăn dùng tay vuốt ve ngực của cô.
Thiên Vũ vùng vẫy hoảng loạn, cô đẩy anh bằng cả hai tay, đánh vào vai anh, Dạ Diễm không hề để tâm đến, anh phớt lờ sự phản kháng của cô. Lúc này anh chỉ quan tâm đến việc thò những ngón tay dài vào bộ đồ ngủ của cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa nhũ hoa trên ngực cô.
Một dòng điện lan ra từ ngực và tay chân, giống như đang có cái gì siết chặt cơ thể cô. Cô hoảng loạn trợn mắt, cố gắng đẩy anh ra, cơ thể cô run bần bật.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Dạ Diễm cũng chịu buông cô ra, anh miễn cưỡng tách ra khỏi cô, nhìn chằm chằm vào cô một cách trìu mến, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập dục vọng, giọng điệu cũng gợi tình không cưỡng nổi, giọng anh trở nên gợi cảm và khàn khàn: "Cô lúc nào cũng rất quyến rũ, cô luôn khiến cho tôi muốn dừng mà không được, tôi lại muốn cô nữa rồi, tôi phải làm sao đây? "
"Buông tôi ra."Lam Thiên Vũ hốt hoảng đẩy anh ra và ngồi dậy, quấn chăn quanh người anh và lườm anh. "Rõ ràng tôi đã khóa cửa rồi mà. Làm sao anh có thể vào được đây chứ?"
"Nó chỉ là một cánh cửa thôi mà, có gì khó khăn đâu chứ?" Dạ Diễm vươn tay ra và luồn tay vào mái tóc dài của cô ấy: "Tại sao cô lại khóa cửa? Cô không muốn nhìn thấy tôi ư?"
"Đúng vậy." Thiên Vũ hất tay anh ra và nhìn chằm chằm vào anh đầy thù hận. "Tại sao anh không để Lãnh Nhược Băng vào thăm Kiều Tinh? Anh giấu cô ta ở đâu rôi? Tôi muốn gọi điện hỏi thăm cô ấy, vệ sĩ của anh nói phải hỏi ý kiến của anh. Làm ơn nói cho tôi biết, anh có ý gì vậy? Tôi không có tự do chút nào?? "
Mặc dù Dạ Diễm hơi khó chịu, nhưng anh vẫn cố kiềm chế và kiên nhẫn trả lời: "Hôm nay Kiều Tinh đã thức dậy nhưng tình hình sức khỏe không được tốt lắm. Hàn Thanh vẫn đang điều trị cho cô ấy.
Ngày mốt, tình hình của cô ấy sẽ có chuyển biến tốt đẹp. Lúc đó, cô có thể gặp cô ấy. Còn về việc không cho phép gọi điện thoại, đó là bởi vì tôi không muốn cô liên lạc với Tiêu Hàn vào lúc này, tôi sẽ ghen tị!!! "
Dạ Diễm rất hiếm khi đủ kiên nhẫn để giải thích điều gì đó với một người, như vậy không giống một người kiêu ngạo tí nào, nhưng bây giờ thái độ của anh ấy đối với Thiên Vũ thay đổi 360 độ.
Thiên Vũ lắng nghe anh giải thích điều này, đôi mắt cô trở nên dịu dàng hơn, cô ngập ngừng nói:
"Kiều Tinh là phù dâu của tôi, cô ấy đã đến Hoa Kỳ với tôi để tham dự đám cưới của tôi, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn, anh có thể có thể đem Kiều Tinh đến gặp tôi được không? "
"Không." Dạ Diễm trả lời dứt khoát.
"Tại sao?" Lông mày của Thiên Vũ lập tức nhăn lại. Cô lo lắng rằng Nhược Băng không thể cứu Kiều Tinh một cách suôn sẻ, vì vậy tôi muốn thảo luận với Dạ Diễm để đón Kiều Tinh trước. Cô không ngờ anh ta từ chối mạnh mẽ như vậy.
"Chấn thương của cô ấy vẫn chưa hồi phục và ngày mai không phù hợp để cô ấy đến đám cưới."
Dạ Diễm viện ra một cái cớ hợp lý hơn. Thực ra thì chấn thương của Kiều Tinh không nghiêm trọng lắm. Hôm nay cô ấy đã tỉnh, mặc dù vẫn cần chú ý đến cô ấy, nhưng không có vấn đề gì khi tham dự đám cưới cả. Sở dĩ Dạ Diễm không để cô ấy đi, chẳng qua là vì không muốn cho cô ấy gặp Thiên Vũ mà thôi.
"Sau này, anh có thể cho tôi gặp cô ấy lúc nào cũng được phải không?" Thiên Vũ nhượng bộ: "Ngay cả tham dự đám cưới của tôi mà cũng không được, vết thương của cô ấy thực sự nghiêm trọng đấy! Tôi thật không yên lòng chút nào."
Danh sách chương