Editor: Waveliterature Vietnam

"Chúng ta nên đi xuống." Tiêu Hàn cố gắng đứng dậy, Lam Thiên Vũ theo vô thức đỡ anh, Tư Tuệ mở cửa thang máy cho họ, rồi lui về một bên.

"Tư Tuệ, sao cô không đi vào?" Lam Thiên Vũ hỏi.

"Tôi đi xuống bằng thang bộ bên cạnh thang máy." Tư Tuệ mỉm cười.

......

Hai cánh cửa thang máy từ từ khép lại, Lam Thiên Vũ mơ hồ hỏi: "Tại sao Tư Tuệ không đi vào?"

"Bởi vì cô ấy muốn chúng ta có không gian riêng tư." Tiêu Hàn nhìn cô sâu sắc, "Thiên Vũ, nếu em muốn rời đi thì phải phối hợp với anh, biết không?"

"Phối hợp?" Lam Thiên Vũ bối rối, "Ý anh là gì....."

Lam Thiên Vũ chưa nói xong, Tiêu Hàn bỗng nhiên ấn cô vào tường thang máy, hôn cô thật sâu.

Nụ hôn của Tiêu Hàn ập đến bất ngờ như một cơn bão, làm cho Lam Thiên Vũ không kịp trở tay, cô chưa kịp phản ứng, thì lưỡi anh đã mạnh mẽ đẩy hai hàm răng của cô, thâm nhập vào bên trong, xâm chiếm từng vị trí trong miệng cô.

Anh ấn mạnh tay cô vào vai cô, tay kia thì ôm eo cô, giữ chặt cô trong lồng ngực mình.

Lam Thiên Vũ không thể nhúc nhích, đôi môi anh hoang dại, mang theo hơi thở ấm áp, giống như một ngọn lửa bùng cháy trên cơ thể cô.

Lam Thiên Vũ muốn vùng vẫy, nhưng làm thế nào cũng không thể đẩy anh ta ra, ngay lúc hai người đang hôn nhau mãnh liệt, thang máy đột nhiên mở ra, bốn đôi mắt đều nhìn thấy một cảnh tượng, tất cả đều sững sờ......

Dạ Diễm, Dạ lão thái gia, Thẩm Tang Hải, Lãnh Nhược Băng đang đứng ở hành lang bộ, thấy rõ ràng tất thảy mọi thứ.

Thái độ của Dạ Diễm bỗng nhiên trở nên dữ tợn, giống như địa ngục Tu La, mang theo sát khí, đôi mắt màu hổ phách dấy lên hai ngọn lửa rực cháy mà ngay cả linh hồn cũng có thể đốt cháy, hai nắm đấm nắm chặt, lạnh lẽo hét lên: "Các người đang làm cái gì vậy???"

Lam Thiên Vũ giật mình, hoảng hốt đẩy Tiêu Hàn, lúc này, Tiêu Hàn không còn giữ chặt cô nữa, cô có thể dễ dàng đẩy anh ta ra.

Lam Thiên Vũ chạm phải ánh mắt dữ tợn của Dạ Diễm, không khỏi rùng mình, tội lỗi cúi đầu, giống như người vợ ngoại tình bị chồng bắt gặp.

"Cái này gọi là không kìm được lòng, cậu không hiểu sao?" Tiêu Hàn lạnh lùng cười khẩy.

Lam Thiên Vũ trong lòng hoảng sợ, vừa rồi Tiêu Hàn nói rằng sẽ phối hợp với anh ta? Nhưng nếu làm như thế này chính là chọc giận Dạ Diễm? Làm cho Dạ Diễm tin rằng, trong lòng cô không hề có anh ấy, hoàn toàn không có, người đàn ông trong trái tim cô mãi mãi là Tiêu Hàn..

Sau đó Dạ Diễm sẽ để cho cô rời đi? Liệu cách này có thực sự hiệu quả??

Nếu bây giờ anh ta nổi điên thì phải làm sao?

"Chuyện này, rốt cuộc là điều gì đang xảy ra?" Dạ lão thái gia buồn bực nhìn Lam Thiên Vũ.

"Thiên Vũ, giờ mọi người đều có mặt ở đây, con hãy nói rõ ràng mọi chuyện đi, con với Dạ Diễm rốt cuộc là có tình cảm với nhau không?? Nếu không có, hãy nói rõ ràng, không cần phải dây dưa, làm tổn thương nhau."

Giọng nói của Lãnh Nhược Băng nhẹ nhàng, thận trọng, không muốn làm Dạ Diễm thêm tức giận, nhưng lời nói của bà lúc này hiển nhiên là muốn Lam Thiên Vũ và Dạ Diễm chia tay nhau.

Thẩm Tang Hải cau mày phức tạp quan sát Lam Thiên Vũ, ông ta khác với Lãnh Nhược Băng, ông luôn cảm thấy được Lam Thiên Vũ và Dạ Diễm rất thích hợp với nhau, còn Tiêu Hàn mới không phù hợp.....

Trán Dạ Diễm nổi lên những đường gân xanh, nắm tay kêu răng rắc, đôi mắt màu hổ phách đằng đằng sát khí, lạnh lùng nhìn Tiêu Hàn, giọng nói ảm đạm hỏi Lam Thiên Vũ: "Nói cho tôi biết, có phải anh ta ép hôn cô?"

Tuy rằng trong lòng đau đớn lạc lõng, nhưng anh vẫn mong một tia hi vọng, đã trải qua nhiều thứ như vậy, anh thật sự muốn có thể giữ một vị trí trong lòng Lam Thiên Vũ, anh không muốn tin rằng, anh mới rời đi vài phút ngắn ngủi, Lam Thiên Vũ đã nóng lòng hôn Tiêu Hàn.....

Điều này không đúng, nhất định là Tiêu Hàn ép cô, nhất định là.....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện