Editor: Waveliterature Vietnam

"Tôi....." Lam Thiên Vũ muốn giải thích, Tiêu Hàn đang âu yếm khuôn mặt cô, ngón cái nhẹ nhàng lau những vết chất lỏng trên môi, đôi môi áp sát má cô, bên tai cô, anh thì thầm nỉ non, "Nếu em không muốn tiếp tục bị anh ta hành hạ, hãy nói là em tự nguyện. Em chỉ có cơ hội lần này để rời đi, cơ hội cuối cùng mà thôi......

Không ai nghe thấy lời Tiêu hàn, chỉ thấy Tiêu Hàn hôn vào tai Lam Thiên Vũ.

Lam Thiên Vũ trong lòng bối rối, cô hiểu ý nghĩa của những lời nói từ Tiêu Hàn, đúng vậy, cô chỉ có cơ hội lần này, nếu bây giờ cô không đi, thì cuối cùng cũng không đi được.

Cô không muốn bản thân mình tiếp tục bị tổn thương bởi Dạ Diễm, dù muốn hay không, cô phải chấp nhận yêu cầu dã man của anh.

Cô không muốn Kiều Tinh bị anh ta gây sức nữa, cô ấy có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào;

Cô không muốn mỗi ngày với Cung Vũ Dao, Tư Cầm khiêu khích, hằn thù lẫn nhau;

Cô không muốn tiếp tục cuộc sống đen tối đó nữa, cô phải ra đi, phải ra đi......

Lam Thiên Vũ vẫn chưa hoàn hồn, Dạ Diễm đột nhiên đi tới, giận giữ đẩy Tiêu Hàn sang một bên, thô lỗ nắm chặt cổ tay cô, gầm lên bực tức: "Trả lời câu hỏi của tôi!!!"

"Đau quá, buông ra......" Cổ tay Lam Thiên Vũ sắp bị bóp nát, nước mắt tuôn trào, cô càng vùng vẫy, anh càng siết chặt hơn.

"Buông cô ấy ra." Tiêu Hàn vươn tay đẩy Dạ Diễm, nhưng lại bị Dạ Diễm vung nắm đấm vào ngực, ngay giữa vết thương, Tiêu

Hàn bị đập và tường thang máy, máu trên ngực chảy ra, Dạ Diễm vẫn chưa hết giận, còn tính xông lên tiếp tục đánh anh ta.

"Dừng tay!!!" Dạ lão thái gia và Lam Thiên Vũ cùng lúc hét lên.

Dạ lão thái gia bước tới chỉ tay vào mặt Dạ Diễm: "Ngươi chỉ làm cho mọi việc ngày càng tồi tệ hơn, có chuyện gì tại sao không nói rõ ràng???"

"Đúng vậy, Dạ Diễm, mọi người vào trong phòng nói chuyện đi." Lãnh Nhược Băng vội vàng hòa giải, "Đây là chỗ đông người để người ta thấy được không tốt....."

"Có cái gì ảnh hưởng không tốt?" Dạ Diễm đột nhiên gào thét, trừng mắt nhìn Lam Thiên Vũ, "Tôi đã bị cô làm cho mất hết thể diện, còn có gì để mà nói nữa không???"

"Bây giờ muốn giải quyết vấn đề, không phải cứ tiếp tục tạo ra mâu thuẫn, cậu cứ cãi nhau như vậy chỉ vô ích." Thẩm Tang Hải không hài lòng nhìn Dạ Diễm, nghiêm túc nói, "Nếu ngay từ đầu cậu có thể bình tĩnh giải quyết vấn đề, có lẽ cậu và Thiên Vũ cũng sẽ không thành ra như thế này."

"Đúng vậy." Dạ lão thái gia nghiêm khắc nói, "Chúng ta vào trong phòng."

"Được, phải nói cho rõ ràng." Tiêu Hàn dẫn đầu đi vào trong phòng, Tư Tuệ đi ra từ thang máy khác đỡ anh ta.

Lãnh Nhược Băng cũng phụ giúp Thẩm Tang Hải đi vào phòng.

"Đi vào." Dạ lão thái gia ra lệnh cho Dạ Diễm.

Lam Thiên Vũ lo lắng nhìn Dạ Diễm, đi theo Lãnh Nhược Băng và mọi người vào phòng.

Dạ Diễm lúc này mới di chuyển vào.

Khi cánh cửa căn phòng đóng lại, Dạ lão thái gia ngồi ở ghế chính giữa, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay mời tất cả mọi người đến đây, chính là muốn mọi sự tình nói cho rõ ràng, phải rõ ràng minh bạch, có thể cùng đến đây bàn bạc, không cần phải gây ồn ào, rồi chém chém giết giết, ai cũng không chịu nổi cái cảnh các người đả kích lẫn nhau như vậy."

Nói xong, Dạ lão thái gia quay đầu nhìn chăm chú vào

Lam Thiên Vũ, "Thiên Vũ, cháu và Dạ Diễm đã trải qua nhiều lần trắc trở, làm tổn thương nhau, rồi lại vương vấn, ta vẫn là hi vọng cháu là cháu dâu của ta, nhưng ép buộc cũng không có hạnh phúc, tuy rằng bây giờ đang ở bên cạnh Dạ Diễm, nhưng trái tim lại không ở đó, như vậy sẽ chỉ ngày càng đau khổ mà thôi. Hôm nay, tại đây cháu có thể nói cho rõ ràng mọi chuyện, cháu vẫn muốn ở bên Dạ Diễm chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện