Editor: Waveliterature Vietnam
"Ài....." Dạ lão thái gia thở dài, tuy không cam lòng, nhưng kết cục đã định, ông cũng bất lực, có lẽ đây là kiếp nạn mà đã được định sẵn cho Dạ Diễm, anh đã yêu lầm người phụ nữ không yêu mình, có lẽ phải trải qua chuyện này, anh mới trưởng thành, biết cách trân trọng mọi thứ.
Dạ Diễm không nói gì, chỉ mân mê tháo chiếc nhẫn, tuy rằng đám cưới hai người bị phá hủy, mặc dù Lam Thiên Vũ không bao giờ thừa nhận cuộc hôn nhân kia, nhưng anh vẫn luôn đeo nhẫn cưới, đó là vì cô, anh đeo nó, bởi vì tại thời điểm đó, cô sẵn sàng cưới anh, vì bất cứ lý do gì.
Lam Thiên Vũ nhìn anh như vậy, trong lòng rất khó chịu, cũng cúi đầu lặng lẽ, cầm chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng nó rất chặt, cô không thể tháo ra.
"Cuộc hôn nhân này ban đầu là một sai lầm, kết thúc sớm là một sự may mắn cho mọi người." Tiêu Hàn lạnh lùng nói, "Vì hai người đều đã quyết định như vậy, tốt hơn là ngày mai đến Cục Nội vụ để làm thủ tục ly hôn."
"Đúng vậy, xong xuôi mọi thủ tục chúng tôi sẽ về lại Hồng Kông." Lãnh Nhược Băng nhẹ nhàng nói.
Dạ lão thái gia nhìn về phía Dạ Diễm.
"Mai là ngày cuối tuần, không ai làm việc. Thứ hai tuần tới sẽ tôi sẽ đi làm việc đó." Giọng điệu của Dạ Diễm vô tình, anh cố gắng tháo chiếc nhẫn trên ngốn tay, đến mức như muốn rút luôn cả đốt tay, nhưng vẫn không cởi ra được.
"Thiên Vũ, lại đây." Tiêu Hàn lấy một ít dầu mè bôi lên ngón tay Lam Thiên Vũ, đặt chiếc nhẫn xuống cho cô, đang chuẩn bị đưa cho Dạ Diễm, Lam Thiên Vũ kéo anh ta lại, cô cầm lấy chiếc nhẫn, lau sạch bằng khăn ướt cẩn thận, sau đó đưa lại chỗ Dạ Diễm, "Chiếc nhẫn này, trả lại cho anh."
Dạ Diễm dừng lại, chăm chú nhìn lòng bàn tay cô, chiếc nhẫn kim cương sang trọng lấp lánh dưới ánh đèn chói lóa, đây là kho báu mà bao nhiêu người phụ nữ phải háo hức, nhưng đáng tiếc Lam Thiên Vũ không phải không thích món đồ cao sang, mà bởi vì chủ nhân của chiếc nhẫn, là người cô không thương yêu!!! "Cám ơn anh đã để tôi ra đi."
Giọng nói của Lam Thiên Vũ có chút nghẹn ngào, cô cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ở khoảng cách gần gũi thế này, cô mới cảm cảm nhận được bầu không khí thân thuộc, cô không chịu được và muốn khóc..
Cô sắp rời đi, cô sẽ rời khỏi con ác ma đã hành hạ cô, trở về với cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Đáng lẽ cô phải cảm thấy hạnh phúc, nhưng tại sao cô lại buồn đến thế.....
Về sau, anh ta sẽ không được ăn món cháo bổ dưỡng do cô nấu;
Không bao giờ...có thể nằm trên cánh tay rắn chắc của anh ta;
Không bao giờ... có thể nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh rồi yên lặng rơi lệ;
Không bao giờ... có thể nhìn thấy cảnh anh ta nóng giận sau đó lại chu đáo sắp xếp nhưng việc tinh tế cho cô.....
Không bao giờ...có thể nữa.....
Hóa ra ngoài mặt xấu, thì anh cũng có mặt tốt!!
Khi cô khóc, anh ta sẽ hôn những giọt nước mắt cô, khi cô lạnh anh sẽ sưởi ấm cô trong lồng ngực ấm áp;
Khi cô tức giận, anh sẽ ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn bả vai cô, mang lại cho cô sự thoải mái;
Khi cô mệt mỏi không muốn ăn uống gì, đích thân anh đút cho cô ăn món cháo bổ dưỡng.....
Đây là những điều, mà Tiêu Hàn không làm được...
Có lẽ rằng không người đàn ông nào có thể làm được.
Nghĩ về điều đó, những giọt nước mắt của Lam Thiên Vũ rơi xuống, những giọt nước mắt trong suốt rơi trên chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay cô, làm cho viên kim cương tỏa ra ánh rực rỡ.
Dạ Diễm chăm chú nhìn lòng bàn tay cô, mặt không biến sắc, vẫn không cử động, cô kéo tay anh, đem chiếc nhẫn đặt vào tay anh, muốn quay người đi, nhưng bỗng nhiên anh kéo cô vào trong lồng ngực, dùng hết sức ôm thật chặt, thật chặt.....
"Ài....." Dạ lão thái gia thở dài, tuy không cam lòng, nhưng kết cục đã định, ông cũng bất lực, có lẽ đây là kiếp nạn mà đã được định sẵn cho Dạ Diễm, anh đã yêu lầm người phụ nữ không yêu mình, có lẽ phải trải qua chuyện này, anh mới trưởng thành, biết cách trân trọng mọi thứ.
Dạ Diễm không nói gì, chỉ mân mê tháo chiếc nhẫn, tuy rằng đám cưới hai người bị phá hủy, mặc dù Lam Thiên Vũ không bao giờ thừa nhận cuộc hôn nhân kia, nhưng anh vẫn luôn đeo nhẫn cưới, đó là vì cô, anh đeo nó, bởi vì tại thời điểm đó, cô sẵn sàng cưới anh, vì bất cứ lý do gì.
Lam Thiên Vũ nhìn anh như vậy, trong lòng rất khó chịu, cũng cúi đầu lặng lẽ, cầm chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng nó rất chặt, cô không thể tháo ra.
"Cuộc hôn nhân này ban đầu là một sai lầm, kết thúc sớm là một sự may mắn cho mọi người." Tiêu Hàn lạnh lùng nói, "Vì hai người đều đã quyết định như vậy, tốt hơn là ngày mai đến Cục Nội vụ để làm thủ tục ly hôn."
"Đúng vậy, xong xuôi mọi thủ tục chúng tôi sẽ về lại Hồng Kông." Lãnh Nhược Băng nhẹ nhàng nói.
Dạ lão thái gia nhìn về phía Dạ Diễm.
"Mai là ngày cuối tuần, không ai làm việc. Thứ hai tuần tới sẽ tôi sẽ đi làm việc đó." Giọng điệu của Dạ Diễm vô tình, anh cố gắng tháo chiếc nhẫn trên ngốn tay, đến mức như muốn rút luôn cả đốt tay, nhưng vẫn không cởi ra được.
"Thiên Vũ, lại đây." Tiêu Hàn lấy một ít dầu mè bôi lên ngón tay Lam Thiên Vũ, đặt chiếc nhẫn xuống cho cô, đang chuẩn bị đưa cho Dạ Diễm, Lam Thiên Vũ kéo anh ta lại, cô cầm lấy chiếc nhẫn, lau sạch bằng khăn ướt cẩn thận, sau đó đưa lại chỗ Dạ Diễm, "Chiếc nhẫn này, trả lại cho anh."
Dạ Diễm dừng lại, chăm chú nhìn lòng bàn tay cô, chiếc nhẫn kim cương sang trọng lấp lánh dưới ánh đèn chói lóa, đây là kho báu mà bao nhiêu người phụ nữ phải háo hức, nhưng đáng tiếc Lam Thiên Vũ không phải không thích món đồ cao sang, mà bởi vì chủ nhân của chiếc nhẫn, là người cô không thương yêu!!! "Cám ơn anh đã để tôi ra đi."
Giọng nói của Lam Thiên Vũ có chút nghẹn ngào, cô cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ở khoảng cách gần gũi thế này, cô mới cảm cảm nhận được bầu không khí thân thuộc, cô không chịu được và muốn khóc..
Cô sắp rời đi, cô sẽ rời khỏi con ác ma đã hành hạ cô, trở về với cuộc sống bình yên và hạnh phúc.
Đáng lẽ cô phải cảm thấy hạnh phúc, nhưng tại sao cô lại buồn đến thế.....
Về sau, anh ta sẽ không được ăn món cháo bổ dưỡng do cô nấu;
Không bao giờ...có thể nằm trên cánh tay rắn chắc của anh ta;
Không bao giờ... có thể nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh rồi yên lặng rơi lệ;
Không bao giờ... có thể nhìn thấy cảnh anh ta nóng giận sau đó lại chu đáo sắp xếp nhưng việc tinh tế cho cô.....
Không bao giờ...có thể nữa.....
Hóa ra ngoài mặt xấu, thì anh cũng có mặt tốt!!
Khi cô khóc, anh ta sẽ hôn những giọt nước mắt cô, khi cô lạnh anh sẽ sưởi ấm cô trong lồng ngực ấm áp;
Khi cô tức giận, anh sẽ ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn bả vai cô, mang lại cho cô sự thoải mái;
Khi cô mệt mỏi không muốn ăn uống gì, đích thân anh đút cho cô ăn món cháo bổ dưỡng.....
Đây là những điều, mà Tiêu Hàn không làm được...
Có lẽ rằng không người đàn ông nào có thể làm được.
Nghĩ về điều đó, những giọt nước mắt của Lam Thiên Vũ rơi xuống, những giọt nước mắt trong suốt rơi trên chiếc nhẫn kim cương trong lòng bàn tay cô, làm cho viên kim cương tỏa ra ánh rực rỡ.
Dạ Diễm chăm chú nhìn lòng bàn tay cô, mặt không biến sắc, vẫn không cử động, cô kéo tay anh, đem chiếc nhẫn đặt vào tay anh, muốn quay người đi, nhưng bỗng nhiên anh kéo cô vào trong lồng ngực, dùng hết sức ôm thật chặt, thật chặt.....
Danh sách chương