Editor: Waveliterature Vietnam

"Hãy để tôi đi....." Lam Thiên Vũ vừa khóc vừa đẩy anh.

"Lam Thiên Vũ, cô phải nhớ kĩ, cho dù cô đi đến đâu, với ai, thì cô vẫn mãi mãi là người phụ nữ của Dạ Diễm tôi!!!"

Dạ Diễm thì thầm những lời này bên tai cô xong, rồi miễn cưỡng hôn cô lưu luyến, anh yêu cô rất nhiều, yêu tận xương tận tủy, yêu đến mức vì cô mà để cô ra đi, tiếc thay, là cô ấy không hiểu được tình yêu mà anh dành cho.....

Nụ hôn này có cảm giác ngọt ngào mà Lam Thiên Vũ không thể hiểu, Dạ Diễm chỉ muốn để lại hơi thở của mình trên cơ thể cô, một chút, một chút nữa...

"Đủ rồi!" Tiêu Hàn không vui lòng quát khẽ, muốn kéo Lam Thiên Vũ ra, Thẩm Tang Hải giữ anh ta lại, nhìn anh ta lắc đầu, "Hãy cho họ thêm chút thời gian nữa."

"Lời từ biệt cuối cùng, cậu đừng quá lo lắng."

Lãnh Nhược Băng nhẹ nhàng khuyên nhủ, lúc này, cô chợt tự hỏi rằng mình đã làm đúng hay sai, hóa ra tình cảm của Lam Thiên Vũ đối với Dạ Diễm vượt xa trí tưởng tượng của bà...

Dạ lão thái gia giữ trong lòng một tia hy vọng, Lam Thiên Vũ vẫn còn tình cảm với Dạ Diễm, nhưng mà bây giờ hai đứa đã có quá nhiều vết thương lòng, nếu ở với nhau chỉ làm tổn thương nhau mà thôi, cho nên Dạ Diễm muốn có thời gian tĩnh tâm lại, hoặc sau một thời gian dài, nhưng chiếc gai từ từ được gỡ bỏ, chúng sẽ quay lại với nhau.

.....

Một lúc sau, Dạ Diễm cũng buông Lam Thiên Vũ ra, nhìn cô một cái cuối cùng, nắm chặt chiếc nhẫn kia, quay người rời đi.

Anh không muốn...cho mình cơ hội đổi ý, nếu nhìn cô nhiều hơn, quyết tâm của anh sẽ bị lung lay, cho nên, anh phải nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi nơi không còn hơi thở của cô.....

**

Lam Thiên Vũ nhìn về hướng Dạ Diễm rời đi, trong lòng bàn tay, lòng bàn tay, trống rỗng, linh hồn giống như có một khoảng không vô định, không thể tìm lại sự mạnh mẽ ban đầu.

"Thiên Vũ, em được tự do rồi!" Tiêu Hàn ôm cô từ phía sau, nói với cô những gì cô mong muốn được nghe bấy lâu, nhưng nhịp tim cô như ngừng đập, nước mắt chảy nhiều hơn, đôi khi tình yêu thực sự tàn nhẫn như vậy, một vết cắt trong trái tim cô, một bên lại giày vò vết thương cũ trong lòng, mà cô, chỉ có thể bất lực chấp nhận, không còn sự lựa chọn nào khác....

Tình yêu chết tiệt này, làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận.

Thật tàn nhẫn...

******

Bên ngoài có một cơn mưa to như trút nước, Dạ Diễm ra lệnh cho vệ sĩ rút lui, tự mình lái xe trở về, anh không muốn ai nhìn thấy mình buồn như thế nào.

Không có Lam Thiên Vũ bên cạnh, trái tim anh như ngừng đập, đôi mắt chìm vào tăm tối, chỉ có một màn mưa đen như tới tấp tấn công anh, nhưng mà, trong lòng anh, trong tâm trí anh, đều là hình ảnh của Lam Thiên Vũ......

Khi anh đến, anh ôm cô, say đắm hôn lên môi và hai má;

Khi cô rời đi, không có cô bên cạnh, cuối cùng cô cũng quay lại âu yếm với người đàn ông khác.....

Bây giờ cô ấy có đang hạnh phúc? Đêm nay, họ phải nhảy nhót ăn mừng chào đón cô trở về, hoặc họ sẽ làm chuyện đó thật lâu.....

Dạ Diễm lắc đầu mạnh mẽ, không dám nghĩ về chuyện này, cứ nghĩ về cảnh đó, anh sẽ phát điên mất...

**

Dạ lão thái gia cũng không muốn ở lại lâu, ông chào Lãnh Nhược Băng và Thẩm Tang Hải sau đó rời đi.

Đi xuống dưới sảnh khách sạn, Triệu Quân vội vàng nói: "Lão thái gia, cậu chủ tâm trạng không ổn, một người lái xe vừa quay lại, còn nói cậu chủ ra lệnh cho mọi người quay về, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện."

"Đồ vô dụng, còn không nhạy đuổi theo." Dạ lão thái gia vội vàng ra lệnh.

"Vâng....." Triệu Quân lập tức dẫn người đuổi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện