Mộ Tiểu Tinh thận trọng nhìn Lục Áp, hỏi: " Nàng đi đâu?"
Lục Áp chắp tay quay về phòng: " Không phải chỉ đi xung quanh một chút thôi sao."
Còn có thể đi đâu? Chẳng lẽ nàng còn muốn cùng họ Lâm chạy khắp cửu châu tứ hải để hẹn hò? Mộ Cửu đi đến Nam Thiên Môn, Lâm Kiến Nho đang đợi, khi nhìn thấy nàng liền khẽ mỉm cười, không nhìn ra tâm tình.
Bên dưới Thiên Môn có trận pháp truyền tống hạ giới, họ đã được phê chuẩn, đương nhiên sẽ được hưởng thụ. Nộp cho Thiên Tướng giữ Thiên Môn lệ phí qua cửa, hai người liền khởi động trận pháp, đi về phía kinh thành Lạc Dương.
Đây cũng là không gian mà Mộ Cửu đã từng sống qua các triều đại Tùy Đường Tống Nguyên, tên các địa danh vẫn như vậy. Gió xuân mát mẻ thổi qua, hôm nay là đại hội Ninh triều, vào giờ Thìn, bên sông Lạc Thủy đã tụm năm tụm ba những đôi nam nữ trẻ tuổi.
Người dân Ninh triều tương đối bảo thủ, những nữ tử khuê các thường ngày rất ít có cơ hội ra ngoài. Thế nhưng, vào tị lễ, các nàng được xuất ngoại vui chơi, tiếp xúc cùng những nam tử chưa kết hôn cũng sẽ không bị người ta chỉ trích. Những nữ tử yêu thích sự lãng mạn sẽ ngồi bên sông Lạc Thủy chơi đàn, mượn tiếng đàn để bày tỏ tâm ý, hoặc biểu diễn tài năng, ngược lại, hành động của nam tử lại trực tiếp hơn rất nhiều, sẽ lấy đi một chiếc giày hoặc sợi tóc để thể hiện lòng ái mộ, mà đương nhiên cũng có những người trực tiếp hơn, một lần liền thành đạo.
Nói tóm lại, tị lễ thời này cũng giống với lễ hội tình yêu thời hiện đại, mỗi lần qua đi luôn truyền tới thêm vài tin tức đồi phong bại tục, thế nhưng triều đình cũng không có cách nào, bởi có người nói nó xuất phát từ Hoàng Đế và Hoàng Hậu, nếu cấm cơn gió tục này thì chẳng phải tự cấm mình sao.
Cũng may, những kẻ gây chuyện đều có người nhà quyền lớn chức lớn, sự tình đều được âm thầm bưng kín, nếu là gia đình bình dân, vậy thì đơn giản được chuyện cưới gả, cũng không có gì khó giải quyết. Hoàng Đế thấy vậy cũng mắt nhắm mắt mở, tất cả cùng vui.
Mộ Cửu đi tới, nghe được những tin bát quái này.
Đương nhiên ngoại trừ bát quái, ven đường cũng có không ít người bày sạp bán đồ lưu niệm.
Mộ Cửu đi xem một chút, thỉnh thoảng thảo luận với Lâm Kiến Nho, nhưng Lâm Kiến Nho trên đường đi vô cùng mất tập trung, không biết đang suy nghĩ gì. Mà bước chân hắn vốn chưa từng dừng lại, bỗng đến khi xuống cầu, hắn ngẩng đầu, chỉ vào một cái ngõ nhỏ bên phải mà nói: " Chúng ta đi dạo trong này đi."
Cái ngõ này là một ngõ hẻm rất bình thường, con đường đá uốn lượn, bên đường là những căn nhà gỗ nhỏ hai tầng, hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ rộng vài thước mang bóng dáng cổ xưa. Tường nhà mọc một chút rêu xanh, còn được chạm khắc Tam Sơn Hổ, xung quanh mọc đầy cúc dại và hoa xuân.
Trong lòng Lâm Kiến Nho không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, đi đến một tòa tường viện thấp bé trong ngõ hẻm thì dừng bước.
Dưới tường viện, một bà lão tóc bạc rối tung đang ngồi lật xiêm y, tìm thấy một con bọ liền mừng rỡ bắt lấy rồi đưa lên miệng cắt, âm thanh nát giòn dường như vang thật xa. Bỗng nhiên, một con mèo trong miệng ngoạm con cá rán chạy ra từ trong viện, bà lão biến sắc, cởi chiếc giày vải rách ra đuổi theo nó: " Súc sinh nhà ngươi! Dám lén ăn cá mắm của ta!"
Mộ Cửu không hiểu tại sao Lâm Kiến Nho lại đến đây, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã thấy trong đôi mắt hơi rũ xuống của hắn có vài phần đau xót. Lòng nàng khẽ động, hỏi: " Ngươi biết bà ấy?"
Lâm Kiến Nho nhếch môi, không lên tiếng.
Mộ Cửu quay lại nhìn bà lão nọ, lưng lọm khọm, lôi thôi lếch thếch, thực sự chỉ giống những bà lão bình thường mà thôi.
" Bà ấy là mẫu thân ta." Ngay khi Mộ Cửu đang định bỏ chút thời gian tìm tòi nghiên cứu, Lâm Kiến Nho bỗng nhiên mở miệng.
" Mẫu thân ngươi?" Mộ Cửu sửng sốt. Hắn đã sống bốn trăm năm, chẳng lẽ bà lão này cũng tu tiên?
" Đây là hậu thế của bà." Lâm Kiến Nho nhìn nàng, âm thanh trầm xuống, nụ cười có chút chua chát, " Có hứng thú nghe ta kể chuyện xưa không?"
Mộ Cửu cũng không thể nói không, bèn gật đầu.
Lâm Kiến Nho nói: " Mẫu thân ta vốn là con gái của một thương nhân buôn muối thành Tử Cưu phía Đông Cửu Châu, 15 tuổi gặp phải Sơn Yêu, sợ đến mức ngất xỉu vài ngày. Gia gia ta liền đến Minh Nguyên Tông, xin họ phái người xuống núi trừ yêu. Lâm Tiếp lĩnh mệnh xuống núi, giấu việc mình đã lập gia đình, gạt mẫu thân ta thất thân với hắn, sau đó thì có ta."
Nói đến đây, hắn dừng lại, sau đó cười cười: " Sau đó, gia gia ta phát hiện bà có thai, buộc bà đến Nam phương, bà không chịu, mang theo ta trong bụng leo lên núi tìm Lâm Tiếp, mới biết hóa ra hắn chẳng những đã lập gia đình, mà phu nhân của hắn còn hết sức lợi hại. Mẫu thân ta bởi mệt nhọc và bị đả kích nên đã sinh non, sau đó bị Lâm Tiếp hạ độc vào thuốc, đáng thương cho bà không oán không hối đi theo Lâm Tiếp, quay đầu lại đến chết thế nào cũng không biết."
" Nhưng Lâm Tiếp không chỉ dừng lại ở đó."
Lâm Kiến Nho nhìn về phía bà lão đang đập con mèo phía cách đó không xa: " Hắn sợ mẫu thân ta chết rồi, quỷ hồn sẽ đi cáo trạng, khi bà đang trên đường xuống hoàng tuyền liền bị hắn gọi hồn phách, đả thương nguyên thần, khiến bà đời đời kiếp kiếp trở thành người ngu dốt vô tri. Người bây giờ ngươi đang nhìn, chính là đời thứ hai của bà sau khi bị Lâm Tiếp làm hại. Kiếp thứ nhất của bà, bởi ngu dốt mà bị nữ nhi vứt bỏ, cuối cùng ngã xuống sông chết đuối."
" Kiếp này, phụ thân bà gả bà cho một thầy Đồ, nửa đời bị hắn đánh chửi, mãi đến mười năm trước, hắn qua đời mới không phải chịu đựng nỗi khổ xáƈ ŧɦịŧ ấy nữa. Vì Lâm Tiếp, bà nhất định sẽ đời đời kiếp kiếp không được sống thoải mái."
Tiếng nói của hắn như từng nắm bùn ném xuống mặt nước, trở nên trầm thấp mà khàn đục.
Tuy rằng Mộ Cửu đã gặp rất nhiều chuyện tương tự, nhưng lúc này dường như cũng cảm nhận được đau đớn hắn chôn giấu trong đáy lòng.
" Có phải đã dọa ngươi rồi không?" Lâm Kiến Nho cười cười, quay đầu lại.
Mộ Cửu vội vã xua tay: " Đương nhiên là không."
Hắn vẫn cười, sau đó lấy từ trong túi ra một túi bạc nhỏ, đi tới đặt lên chiếc ghế mà bà lão vừa ngồi, lại nói tiếp: " Năm mươi năm trước, ta khổ sở hỏi thăm được tung tích của bà, lén lút đến thăm, sau khi trở về liền bị sư mẫu lấy lí do một mình xuống núi mà phế đi chân trái. Từ khi đó, ta đã lập lời thề nhất định phải rời khỏi Minh Nguyên Tông, rời khỏi Lâm gia, vì thế, dù ta chỉ mới là một tu sĩ Trúc Cơ, ta cũng dùng nửa cái mạng này để đổi lấy tư cách lên Thiên Đình."
" Ta không chỉ phải thay đổi vận mệnh của chính mình, ta còn phải thay đổi vận mệnh của bà, khiến bà trong tương lai khi luân hồi sẽ không phải chịu khổ. Dù sao bà cũng là mẫu thân ta, nếu không phải năm đó bà đã mạo hiểm sinh ra ta thì đã không có ta bây giờ rồi. Thế nhưng bây giờ, ta ngoại trừ có thể tới thăm bà một chút, cũng không có cách nào làm được nhiều hơn."
Tuy rằng hắn đang cười, tâm tình cũng không gợn sóng quá lớn, nhưng Mộ Cửu nghe xong, tâm tình liền trầm xuống. Nàng vốn tưởng chỉ rằng hắn chỉ là con riêng bình thường, không nghĩ rằng sau lưng còn có gút mắc sâu như vậy.
" Vậy ngươi định làm thế nào?" Nàng hỏi hắn.
Lâm Kiến Nho lắc đầu: " Mặc kệ thế nào, chờ đến khi linh lực của ta đầy đủ, điều đầu ta làm chính là thay bà tu bổ nguyên thần."
Mộ Cửu gật đầu.
Chỉ có tu bổ nguyên thần mới có thể thay đổi vận mệnh hậu thế của bà.
Hắn có ý chỉ và nghị lực kiên định như vậy, nàng thật khâm phục.