Lúc này, bà lão đã bắt được con mèo, giành lại nửa con cá mắm trong miệng nó, bộ dáng hùng hùng hổ hổ. Bà không phát hiện trước cửa có người, nhưng rất nhanh thấy được túi bạc nằm trên ghế. Hai mắt bỗng trợn to, bà nhìn quanh, thấy không có người liền lập tức cướp lấy, chạy vào nhà, đùng một cái đóng cửa.

Hóa ra cũng biết là bạc có thể dùng được.

Thế nhưng, nhi tử của bà vẫn đứng trước bụi hoa, bà lại không nhìn thấy.

Con hẻm trở nên yên tĩnh, chỉ có một cánh hoa nhỏ bay bay trước mặt, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Lâm Kiến Nho bỗng nhiên xoay người lại, cười cười với nàng: " Để ngươi cười chê rồi."

Mộ Cửu vội nói: " Đâu có."

Lâm Kiến Nho mỉm cười, lại nói: " Từ khi ăn Tử Hiệp Liên, ta đã cảm giác được chân khí ở đan điền vô cùng dồi dào, dường như sắp có thể kết đan. Còn cuốn sách ngươi đưa cho ta, ta đã đọc qua, cũng đã thử luyện theo, cũng vô cùng hữu dụng. Bên trong còn có mấy diệu chiêu, còn có cả cách dùng rất cao minh, nhưng thực lực của ta chưa đủ mạnh, khó có thể đột phá, không biết ngươi có thể giúp ta một chút không."

" Không thành vấn đế!" Biết được thân thế của hắn, Mộ Cửu lại càng hào hứng trong việc giúp đỡ hắn hơn, " Khi về ta sẽ giúp ngươi xem qua một chút."

Lâm Kiến Nho mỉm cười gật đầu: " Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo đi."

Ngõ hẻm vẫn yên tĩnh.

Nhưng ngoài đường lớn, cảnh xuân xán lạn, tiếng cười nói vang lên khắp nơi.

Một đám trẻ con bán hoa tụ tập ở đầu đường, xem ra làm ăn cũng khá khẩm, nơi này còn chưa bán xong, bên kia đã đưa đến mấy rổ nữa. Cảnh tượng vô cùng phồn hoa, không lâu sau đã thổi bay nỗi niềm trầm lắng trong lòng hai người.

Đi dạo nửa vòng để ăn mấy món ăn vặt, hai người liền lên cầu mua diều, rồi sang bờ bên kia thả diều cùng một đám người khác.

Tâm trạng của Lâm Kiến Nho cũng dần tốt lên, vừa kéo dây diều vừa cười xán lạn, không hề khác biệt so với những nam tử xung quanh.

Qua buổi trưa, mặt trời dần ngả về phía Tây, sắp đến thời gian dẹp đường hồi phủ.

Mộ Cửu thấy một thiếu nữ đứng trên thuyền cải trang thành Lạc thần, lúc này mới chợt nhớ ra, việc Lưu Tuấn giao cho nàng vẫn còn chưa hoàn thành: " Đúng rồi, miếu Lạc Thần ở đâu? Ta phải đến đó dâng hương một chút."

Lục Áp thật sự cho rằng Mộ Cửu và Lâm Kiến Nho chỉ đi vòng quanh Thiên Đình một vòng mà thôi.

Vì thế, trong một, hai canh giờ đầu, hắn vẫn còn cảm thấy rất an nhiên, nhưng buổi trưa dần qua, nàng vẫn chưa trở về, mà thần thức của Linh Đang càng ngày càng đậm, hắn rốt cục mới phát hiện ra có chuyện không ổn.

Bấm tay tính toán, toàn bộ Thiên Đình đều không có tung tích của nàng!

Hóa ra nàng không chỉ tự biến mình thành cây hành, còn chạy ra khỏi tầm quan sát của hắn nữa!

Nhưng nàng đi hẹn hò rồi, hắn phải làm thế nào bây giờ? Khi cách xa linh lực của nàng, vận xui có thể tìm tới hắn bất cứ lúc nào, nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ là đại sự!

Lục Áp có chút tức giận.

Bởi vậy, bữa trưa hắn không ăn, nhanh chóng thu lại kết giới, chuẩn bị chạy đi tìm Mộ Cửu.

Mộ Tiểu Tinh nhìn hắn ôm một đống chiết phiến, khuyên tai, trân châu, cả đồ trang sức của Mộ Cửu tiến vào phòng, dáng dấp như muốn làm chuyện xấu, có ý muốn dò hỏi, nhưng bất đắc dĩ lại biết mình có bao nhiêu cân lượng, căn bản không muốn quấy rầy, chỉ lặng lẽ canh chừng hắn, cả ngày không ra khỏi cửa.

Thừa dịp A Phục không ở đây, trước tiên mang ổ của nó đi giặt rồi phơi cái đã. Nhìn sắc trời dần tối, Mộ Tiểu Tinh đang định chạy ra ngoài mua chút thức ăn, thuận tiện đi xem Mộ Cửu đã về chưa, nhưng vừa bước ra khỏi cửa viện liền đạp vào một thứ gì đó, trong chớp mắt, một con chim to đùng kêu lên một tiếng, đập cánh bay lên không trung.

" Tên nào liều mạng không có mắt?! Dám giẫm vào chân lão tử?!"

Tiểu Tinh sợ hết hồn, vội vội vàng vàng chạy ra sau cánh cửa.

Định thần nhìn lại, hóa ra là một con đại bàng đang trợn mắt, không biết vì sao lại ngồi xổm trước cửa viện nơi này.

Không chỉ có hổ mới ăn thỏ đâu, đại bàng cũng ăn thỏ!!

Mộ Tiểu Tinh rầm một cái đóng cửa, quay đầu chạy vào nhà trối chết!

Thượng Quan Duẩn suýt chút nữa bị kẹp mỏ, dựng thẳng nhúm lông trên đỉnh đầu rồi giương cánh bay thẳng vào trong viện, móng vuốt vươn ra túm tay Mộ Tiểu Tinh: " Dung mạo của lão tử rất xấu sao? Tại sao vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy?!"

Mộ Tiểu Tinh khóc lóc: " Ai nói ngươi xấu? Ngươi rõ ràng là hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành!"

Thế còn tạm được!

Thượng Quan Duẩn thả nó ra, vuốt vuốt lông chim, trừng mắt hỏi nó: " Quách Mộ Cửu đâu? Còn có, cái tên tiểu tiên ý xấu đầy bụng đâu? Gọi họ ra đây! Lão tử đi tìm họ tính sổ!"

Mộ Tiểu Tinh mặc dù chưa từng gặp hắn, thế nhưng đồng thời có quan hệ với cả Mộ Cửu và Lục Nhai, ngoài con chim vì ăn trộm cái bánh mà bị nhốt vào Thiên Lao, Thượng Quan Duẩn thì còn ai?

Nó xưa nay chưa từng thấy con chim nào vô liêm sỉ như vậy, rõ ràng là bại tướng mà còn đi rêu rao tính sổ. Vì vậy, nó nói: " Mộ Cửu không ở nhà, tiểu tiên gì đó mà ngươi nói kia, ta cũng không quen biết." Tuy nó hi vọng Lục Nhai có thể rời đi càng sớm càng tốt, nhưng làm sao có thể để con chim kẻ trộm này làm bại lộ bí mật của hắn được?

Mà, con chim này đến đây bằng cách nào?

Thiên Binh Doanh không phải phố lớn, hắn sao lại muốn vào thì vào, muốn ra thì ra thế này?

" Không quen biết cái gì? Ta rõ ràng là lần theo mùi của hắn đến đây." Thượng Quan Duẩn chỉ về phía sau lưng nó, kêu to, " Nhanh gọi hắn ra đây! Lão tử hôm nay nhất định phải rửa sạch nhục nhã!"

" Thần tiên gì ở đây? Các ngươi đang ồn ào cái gì?"

Chính vào lúc này, cửa viện liền truyền đến một giọng nói đầy nghi hoặc, Dương Vận vẫn mặc nguyên trang phục vừa trở về, đang mở to mắt đánh giá con Đại Bàng kia từ trên xuống dưới: " Ngươi là ai? Tại sao lại chạy đến nơi này?"

Mộ Tiểu Tinh vừa nhìn thấy đó là nàng ta, đầu lập tức như muốn nổ!

... Hôm nay rốt cuộc là ngày gì! Tại sao lại để nàng ta nghe được??

" Bỉ nhân tên Thượng Quan Duẩn, Thất Điện Hạ của Phạm Khâu. Ngươi là ai?" Thượng Quan Duẩn mũi vểnh lên trời nhìn nàng ta, ngay cả cái đập cách cũng mang theo ý tứ xem thường.

" Mộ Tiểu Tinh, đây cũng là người nhà các ngươi?" Dương Vận chỉ vào Tiểu Tinh, trừng mắt nói, " Tại sao toàn mang lên đây những kẻ kì quái như thế?!"

Mộ Tiểu Tinh nào có lá gan tranh luận với nàng ta? Vì thế, nó liền vội vàng khoát tay: " Hắn không phải người nhà chúng ta! Chúng ta không quen biết hắn!"

" Cái gì mà kẻ kì quái? Ngươi nói ai kì quái?" Thượng Quan Duẩn vô cùng tức giận với thái độ của Dương Vận, vỗ cánh áp sát nàng ta, " Nữ nhân ngu xuẩn, chưa từng nghe nói đến Linh tộc thượng cổ sao? Chưa từng nghe nói đến gia tộc Thượng Quan tiếng tăm lừng lẫy sao?! Nói lão tử kì quái, lão tử còn chưa chê ngươi giống Dạ Xoa đâu!"

Dương Vận bị ép đến mức liên tục lùi lại, gương mặt bởi giận dữ và xấu hổ nên đỏ lên như gan lợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện