Đây chính là Thanh Khâu không thể nghi ngờ!

Quả nhiên Lục Áp hạ mây, đáp xuống một thung lung núi cao vây quanh, trước mặt là một con đường đá uốn lượn mọc đầy rêu xanh, hướng về phía cổ mộc, xuyên qua rừng sâu không thấy điểm dừng. Trên cao, cây cối che trời, như một bàn tay kì diệu dệt thành một chiếc võng, chỉ lộ ra vài tia mặt trời.

Mộ Cửu đang muốn tiến về phía, nhưng Lục Áp lại đưa tay kéo nàng về.

Hắn bấm quyết, vận lực hướng về phía đường đá, chỉ thấy cảnh tượng trước mặt bỗng vỡ ra như một viên đá ném xuống mặt hồ. Đến khi nó lắng xuống, Mộ Cửu liếc nhìn, đâu còn đường đá nữa? Cảnh tượng đẹp như mơ biến mất, lộ ra trước mặt nàng là một hồ nước đen ngòm, sâu không thấy đáy. Giữa hồ còn có những vết nước động, rõ ràng có yêu thú ẩn nấp.

" Hồ tộc am hiểu nhất ảo thuật, trước khi họ coi ngươi là bằng hữu tốt, mỗi bước đi đều phải cẩn thận."

Lục Áp liếc nàng, sau đó đi trước, hướng về phía hẻm núi phía đông.

Mộ Cửu ôm ngực hít sâu mấy hơi, lúc này mới bình ổn được nhịp tim đang đập loạn.

Hẻm núi hẹp chỉ đủ cho một người đi, hai bên là cây mây rậm rạp. Thậm chí còn có vài bông hoa tươi mọc ở giữa, nhưng xem ra không hề đơn giản, bởi chúng ngay cả rễ cây cũng không có, không phải độc vật thì chính là yêu vật.

Đường nhỏ đầy đá lởm chởm, rất khó đi, Lục Áp lại đi rất chắc chắn như thể đang bước đi trong hoa viên. Mộ Cửu lảo đảo, Lục Áp chờ đến mức mất kiên nhấn, kiên quyết đi đến dắt nàng đi.

Nhưng đi đến cuối hẻm lại là đường cụt, một vách núi cao thình lình xuất hiện trước mặt, mà bên dưới vách núi lại không biết sâu bao nhiêu.

Mộ Cửu đang muốn hỏi Lục Áp liền thấy hắn buông tay, rút cây trâm trên đầu xuống, vận linh lực đẩy vào nó, chỉ thấy cây trâm nhanh chóng biến thành một con Cự Mãng, bay lượn trên không vài vòng, sau đó đâm vào một bức tường vô hình, tia lửa tung tóe, tiếng va chạm liên tục truyền đến.

Hóa ra nơi có tia lửa vừa rồi là nơi khảm trận, năm xưa khi nàng ở Hồng Thương đã thấy qua nhiều trận pháp như thế này, vậy mà giờ lại không nhìn ra! Đủ thấy ảo thuật của Cửu Vĩ Hồ không chỉ là nói suông.

" Đi thôi."

Đánh tan từng trận pháp một, vách núi trước mắt họ hóa thành hư không, một con đường đá nhỏ theo chân họ trải dài về phía trước, hai bên mọc đầy hoa cỏ tươi tốt, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, tiên hạc cùng hoa linh lười biếng chơi đùa dưới tán cây, xa xa có thể thấy được thôn trấn, an lành như vậy, cùng sự hiểm ác vừa rồi tuyệt nhiên không phải hai thứ thuộc cùng một thế giới.

Mộ Cửu quay đầu nhìn lại, làm gì còn hẻm núi nữa? Rõ ràng chính là một con đường bằng phẳng!

Mộ Cửu đuổi theo Lục Áp, một đường đi thuận lợi, có điều đi không được bao lâu, nàng liền cảm thấy có một luồng uy áp mãnh liệt xuất hiện trước mặt. Nửa dặm phía trước thình lình hiện ra một tòa Thanh Ngọc Thành Môn cao mấy trượng, tường thành ẩn dưới những tán cây kéo dài vạn dặm, trên công thành viết hai chữ Thanh Khâu, hai bên còn khắc một đôi câu đối.

Dáng vẻ cổ điện quạnh quẹ này, như thế mấy ngàn năm qua chưa có ai tu sửa vậy.

Mộ Cửu lập tức nâng cao cảnh giác: " Lần này là ảo thuật hay là mắt trận?"

" Đây là thật." Lục Áp nhìn nàng một cái, nói xong liền tiến về phía trước, vỗ vỗ không khí trước mặt, nói, " Quan sai Tuần Sát Ty thuộc Thiên Binh Doanh cầu kiến quốc chủ Thanh Khâu."

Âm thanh của hắn truyền đi vạn dặm, như một làn sóng hướng về phía cổng thành.

Mà hóa ra, nơi hắn đập tay lại là một đạo kết giới!

Mộ Cửu buồn bực: " Ngươi thực sự đã tới Thanh Khâu rồi?" Xem ra hắn đúng là xe nhẹ chạy đường quen a.

Lục Áp đã sớm nghĩ ra lời giải thích: " Ta đi cùng sư phụ tới đây."

Mộ Cửu liếc hắn một cái.

" Là ai cầu kiến quốc chủ?"

Đang nói chuyện, cổng thành đã mở, bên trong có một vị Tướng quân mặc khôi giáp, dẫn theo mấy phó tướng bước ra.

Mộ Cửu vội vàng giơ mệnh bài: " Tại hạ Quách Mộ Cửu, cầu kiến quốc chủ vì công vụ."

Tướng quân nọ dò xét nàng vài lần: " Các ngươi chờ một chút." Nói xong lại tiến vào thành, đóng cổng.

Hai người đứng đó chờ đợi. Hết cách rồi, ai bảo người ta là Thần tộc chứ?

Cũng may tốc độ của đối phương khá nhanh, nàng mới chỉ liếc quanh vài lần, cổng thành lại tiếp tục mở ra, Tướng quân kia cầm bảo kiếm bước đến, gắn một viên ngọc vào cái rãnh nhỏ trên cổng thành, sau đó đọc linh quyết, Mộ Cửu và Lục Áp lập tức biến mất.

Lần này, vị Tướng quân đó chắp nay: " Hai vị xin mời đi theo ta."

Mộ Cửu và Luc Áp nhìn nhau một cái, theo hắn bước vào cổng thành.

Sau cổng thành vẫn là dãy núi kéo dài, thôn trang trải rộng, thiên mạch ngang dọc, tuy không có núi cao nhưng lại có nhiều rừng rậm, đại thụ che mây che mặt trời, bởi vậy có vẻ hơi u ám. Kiến trúc Hồ Cung trong cánh rừng này vô cùng tinh vi, một đường đi vào, thiên quang càng ngày càng nhạt đi, có điều hai bên đường đều có đèn lồng đá chiếu sáng, cũng không quá hao tâm tổn sức.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng phía trước cũng xuất hiện ánh đèn, sau đó là âm thanh cửa sắt nặng nề mở ra. Đi đến cuối đường, một tòa cung điện xa hoa hiện ra trước mặt họ.

Trước cung có người tiếp đón, song phương trao đổi giới thiệu vài câu, đối phương xem xong văn điệp của Mộ Cửu, lúc này mới ôn tồn nói: " Quốc chủ chúng ta đang đến hạm trì Tế Tự, nếu hai người cần gặp thì có thể đi hạm trì, hoặc ngày khác trở lại."

Mộ Cửu thật vất vả mới đến được đây, sao có thể cam tâm đến ngày khác? Vì thế, nàng vội vàng đáp: " Kính xin Tướng quân chỉ đường, chúng ta đến hạm trì."

Quả nhiên Thanh Khâu coi Thiên Đình là cây hành, nàng thế nào cũng được coi là dung sai đi, vậy mà khi tìm đến cửa giúp họ phá án lại gặp cái thái độ này, còn phải coi họ như hoàng thân quốc thích.

Vị tướng quân đó liền chỉ đường cho nàng: " Vào cung, đi qua cổng phía Đông năm dặm, phía Đông có một tòa cung điện, chính là hạm trì."

Mộ Cửu vội vã cảm ơn, lôi kéo Lục Áp tiến vào trong thành.

Hóa ra phía sau cửa cung không phải là cung điện, mà chỉ có một hành lang dài, đi về phía Đông có một cánh cửa, sau khi đi qua cánh cửa đó liền bước vào một hoa viên khổng lồ, đỉnh đài lâu tạ cái gì cũng có, nhưng không có người, cũng không có thú, bốn phía yên tĩnh u ám, còn có chút lành lạnh, tuy Mộ Cửu có Xích Diễm Đan làm ấm người nhưng cũng không đủ thành đạo.

" Đi theo ta."

Lục Áp vẫn đi phía trước, nói với Mộ Cửu, đi trong hoa viên u ám như giẫm trên đất bằng, ung dung thong thả.

Bàn tay đang nắm lấy tay Mộ Cửu của hắn cường tráng mà ấm áp, khiến nàng cảm thấy bớt áp lực hơn không ít.

" Tại sao nơi này lại không có người?" Nàng hỏi. Cả một tòa hoa viên Vương Cung lớn như vậy, không có ai trông coi thực sự có chút không hợp lẽ thường. Một Vương Cung của Thần tộc lúc này lại như Minh giới, quá tối tăm, đè nén.

" Ai nói là không có người? Là ngươi không nhìn thấy mà thôi." Lục Áp chậm rì rì đáp lại. Sau đó, hắn dừng chân, ngón tay cái chậm chạp đưa lên mắt nàng, nhẹ nhàng mơn trớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện