Sau khi Lục Áp bỏ tay ra khỏi mắt nàng, cảnh tượng trước mặt liền thay đổi. Vẫn là hoa viên đó, nhưng cả hoa viên lại mang sắc màu rực rỡ, quang ảnh tứ phía, xung quanh treo đèn kết hoa, ánh sáng rực rỡ. Cung nữ mặc trên mình đủ loại y phục đi đi lại lại trên hành lang, đứng phía dưới là một tốp thủ vệ mặc khôi giáp, đủ loại hương hoa lúc ẩn lúc hiện, âm thanh gì cũng có.

Hóa ra là do tu vi của nàng quá thấp mà thôi.

" Mị âm và ảo thuật đều là vũ khí của Hồ tộc, sao có thể để nhiều người nhìn thấu?"

Lục Áp tiếp tục rảo bước: " Chờ đến ba ngàn năm nữa, ngươi chắc cũng gần như có thể nhìn ra một chút rồi."

Ba ngàn năm... Nếu không phi thăng, nàng còn không biết mình có thể sống lâu được đến thế không đâu!

" Được rồi được rồi, biết là ngươi lợi hại." Nàng bĩu mỗi, nhấc chân chạy vọt qua hắn.

Nhưng mới chạy được một nửa hoa viên, nàng liền đâm vào lòng một người đang đứng trước gốc cây liễu cổ.

"Ai nha, xin lỗi!" Nàng vội vàng cúi đầu lên tiếng.

Thế nhưng, đối diện lại truyền đến một thanh âm lạnh lẽo cực độ: " Ngươi là ai?"

Âm thanh đó vang lên ngay trên đỉnh đầu nàng, Mộ Cửu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt nàng là một nam tử mặc thanh sam, tóc bạc.

Nam tử đó không chỉ có mái tóc màu bạc, ngay cả đôi mắt hắn cũng mang màu bạc, vô cùng bắt mắt trên bộ huyền y đang mặc trên người. Vẻ mặt hắn âm lãnh, cả người căng như dây cung, hai cánh tay dài chắp ra sau lưng, buông mí mắt xuống nhìn nàng. Điều khiến nàng thấy lạ, là mặc dù trong đình viện này hoàn toàn không có giá, chiếc dây lưng màu bạc hắn buộc trên eo vẫn hơi tung bay giữa không trung.

" Ta là Quách Mộ Cửu, phụng mệnh Thiên Binh Doanh đến đây, vừa rồi bước đi không cẩn thận, thực sự xin lỗi."

Dù sao cũng là địa bàn nhà người ta, Mộ Cửu vội vàng khai ra lai lịch.

" Người của Thiên Binh Doanh?"

Người này nheo mắt, ánh mắt vốn đang bình thường lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo: " Các ngươi tới đây làm gì?" Hắn không quên quét mắt về phía Lục Áp đang chậm rãi bước đi sau lưng Mộ Cửu, lông mày nhíu lại càng chặt.

" Liễu Diệp Đế Cơ có nói lúc trước Thanh Khâu xảy ra chút chuyện, vừa vặn bên Xiển giáo kia cũng có vài phần phiền phức, vì thế chúng ta liền phụng mệnh đến điều tra vụ án này. Không biết các hạ xưng hô thế nào?"

Quần áo người này không bình thường, thân phận đương nhiên không thấp, Mộ Cửu đã cố hết sức để khiêm tốn rồi.

" Các ngươi chính là tay sai của Xiển giáo?" Người này không đáp lại lời của nàng, ngữ khí trái lại còn càng thêm lạnh lẽo.

Mộ Cửu có chút mất hứng, dù sao nàng cũng là thiên binh của Thiên Đình, hơn nữa còn rất lịch sự nha, coi như hắn không để Thiên Đình trong mắt thì cũng không cần nói những lời khó nghe như vậy được không? Vì thế, nàng nghiêm mặt: " Chúng ta còn có việc phải làm, nếu các hạ không muốn nói chuyện nhiều, vậy tha thứ cho chúng ta không phụng bồi."

Nói xong, nàng liếc nhấc chân muốn đi qua người hắn.

" Chậm đã."

Mới đi được hai bước, trước mắt nàng liền lóe lên ánh bạc, người kia đã lắc mình vọt đến trước mặt nàng, sắc mặt còn khó coi hơn lúc nãy: " Ngươi dám cứ đi như thế? Ăn vài chiêu của ta đã rồi nói!" Nói xong, hai bàn tay trắng nõn như hoa sen của hắn vung lên không trung, tung ra vô số quang châu chói mắt, mà những quang châu này rất nhanh tụ lại để biến thành một con Ngân Hồ khổng lồ, giương nanh múa vuốt nhằm vào Mộ Cửu mà nhào tới!

" Cẩn thận."

Mộ Cửu chưa từng gặp chiêu thức lợi hại như thế bao giờ, không thể không chuẩn bị dùng hết sức lực ứng phó! Nhưng nàng còn chưa ra tay, một cánh tay đã nhanh như cắt kéo nàng ôm chặt vào ngực!

" Đây là nhị hoàng tử Mộ Dung Thiếu Khanh, ngươi đánh không lại hắn."

Nói xong, Lục Áp đẩy nàng ra sau một cái cây, sau đó lập tức vung tay chặn lại một đòn của Mộ Dung Thiếu Khanh! Ngân Hồ khổng lồ liền bị đẩy lùi đến ba trượng, ánh mắt Mộ Dung Thiêu Khanh ngưng lại, con hồ ly đó nhất thời biến thành hàng vạn điểm sáng như sao rơi, bay trở về tay hắn.

Từ khi Mộ Dung Thiếu Khanh ra tay đến khi Lục Áp đánh trả chỉ là chuyện diễn ra trong chớp mắt mà thôi, Mộ Cửu vừa ôm thân cây đứng vững, hai người họ đã xông vào quần ẩu.

Lục Áp quả nhiên không nói sai, vị nhị hoàng tử này quả nhiên thân thủ mạnh mẽ, ra tay chưa từng có nửa điểm do dự. Mộ Cửu chỉ có thể thấy được hai thân ảnh như rồng bơi đi bơi lại trên không trung trong hoa viên, thỉnh thoảng vang lên một tiếng hú, lá cây trong vòng bán kính nửa dặm bời vì linh khí dồi dào của hai người họ phóng ra mà cuộn thành vòng xoáy.

Mộ Cửu bám chặt thân cây thò đầu ra nhìn Lục Áp. Hôm nay hắn vẫn một thân áo tơ trắng, tóc dài búi lên đầu bằng một chiếc trâm làm bằng gỗ trầm hương, cả người tiên phong đạo cốt, sạch sẽ phong lưu, khi ra tay vẫn thong dong bình tĩnh như khi hắn ngồi uống trà trong kết giới, đối thủ mạnh như vậy, hắn lại không gặp chút ánh hưởng nào.

Nhưng Mộ Cửu vẫn lo cho hắn đến chảy cả mồ hôi, nàng đã từng trải qua sự lợi hại của Cửu Vĩ Hồ rồi... A, Cửu Vĩ Hồ? Cửu Vĩ Hồng Hồ? Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nhớ lại những lời Mộ Dung Liễu Diệp đã nói với nàng khi gặp nhau ở ngoại thành Đại Ninh. Nàng ta nói chỉ mong nàng và Lâm Kiến Nho không xui xẻo đụng phải nhị ca của nàng ta, như vậy, nếu nàng ta là con gái của Hồ Vương, nhị ca chẳng lẽ chính là vị nhị hoàng tử trước mặt kia? Nàng ta đặc biệt nhắc đến nhị ca, ý nói hắn đặc biệt khó đối phó?

Sau lưng Mộ Cửu bắt đầu toát mồ hôi.

Mộ Dung Liễu Diệp đã sống được ba vạn năm, nhị ca của nàng ta hẳn phải sống lâu hơn nữa, mà Lục Nhai chỉ là một Tán Tiên, hắn đánh thắng được sao?

Mặc dù nói hắn là nam tử, gặp nguy hiểm phải dũng cảm phong độ đứng ra ngăn cản, nhưng tính mạng vẫn là trên cả a!

Nàng có thể hi sinh vì việc công, nhưng hắn làm vậy là vì cái gì?

Không phải nói hôm nay họ sẽ không động thủ hay sao!

Hiện tại đây là cái gì?!

Nghĩ tới đây, nàng liền không khỏi lao ra, gào to về phía Mộ Dung Thiếu Khánh: " Ta là bằng hữu của Mộ Dung Liễu Diệp! Ta muốn cầu kiến nàng!"

Nhưng thanh âm của nàng chỉ như vứt bùn xuống biển, không khiến Mộ Dung Thiếu Khanh dừng lại, ngược lại còn khiến hắn ra tay mạnh hơn!

Xem ra kẻ này căn bản chính là đang coi nàng là một cây hành!

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ chưa nói một lời đã muốn động thủ của hắn, tám phần là sớm đã nhận được tin, cố ý chặn nàng ở đây để gây khó dễ!

Phải làm sao bây giờ đây?

Nàng phải giúp Lục Nhai!

Nhưng nàng không dám xông vào liên thủ, sợ rằng lại làm liên lụy đến hắn...

Nhìn họ đang đánh nhau mãi mà không dừng, nàng cắn răng một cái, bỗng nhiên vận linh lực vọt lên giữa không trung, lướt qua phía trước mặt họ bỏ chạy!

Nàng chỉ có hai ngàn năm tu vi, hơn nữa còn bị phong ấn một nửa, không có khả năng nín hơi liễm khí. Động tĩnh lần này của nàng đương nhiên không nhỏ, làm kinh động Mộ Dung Thiếu Khanh, quả nhiên thấy một tia sáng màu bạc quét qua, một đạo chưởng phong lập tức hướng về phía lưng Mộ Cửu!

Lục Áp không ngờ nàng lại bất ngờ làm thế, một chưởng của Mộ Dung Thiếu Khanh không nhẹ, nàng có đỡ được không? Thế nhưng, đúng lúc hắn đang định nhảy lên thay nàng chặn lại, Mộ Cửu rõ ràng đang bỏ trốn phia trước liền đột nhiên biến mất! Thật giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian, thuật ẩn thân của tiên nhân bình thường cũng không thể nhanh được như vậy!

Lục Áp sửng sốt, Mộ Dung Thiếu Khanh còn hoành tráng hơn, ngay cả ra tay cũng quên mất, nhìn xung quanh gầm thét: " Nha đầu chết tiệt, ngươi ra đây cho ta!"

Lời nói này còn chưa kết thúc, hắn đột nhiên lảo đảo ngã xuống. Lục Áp nhanh tay lẹ mắt nhảy ra phía sau hắn, điểm một đạo tiên quyết, Mộ Dung Thiếu Khanh liền như bị điểm huyệt, thẳng tắp ngã xuống đất, chỉ có thể  chửi ầm lên: " Ngươi dám ám hại ta! Đừng để cho ta gặp lại được ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện