Mộ Cửu quyết định không chút biến sắc, đa mưu túc trí một hồi, xem đuôi cáo của hắn khi nào thì biến mất.
Lục Áp bị nàng nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới cũng chảy mồ hôi lạnh, không hiểu tại sao nói thật cho nàng rồi mà nàng vẫn quan sát hắn? Là chính nàng không tin, chứ không phải hắn lừa nàng nha.
Hai người đang xảy ra một cuộc tranh đấu nho nhỏ, Thượng Quan Duẩn lại đi vào: " Lão hồ ly đang cầu kiến bên ngoài điện." Hắn vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài, tiểu hồ ly bị hắn kẹp dưới tay như bó củi, đang ngơ ngác nhìn Mộ Cửu.
Lục Áp liền đáp: " Ta đi xem thế nào."
Mộ Cửu chạy đến cướp tiểu hồ ly, cũng ôm ra ngoài điện.
Bên ngoài tẩm điện có một phòng chờ, Hồ Vương đã ngồi ở đó hơn một canh giờ.
Mặc dù nói quả thực Lục Áp có hơi khinh người quá đáng, Mộ Dung Thiếu Khanh bởi chuyện Tử Kim chuông bị hủy và Lục Áp đưa ra điều kiện muốn hủy ba vạn năm tu vi của hắn mà mấy lần làm loạn muốn xông tới đấm "tên gian tặc" Lục Áp, nhưng tiểu hồ ly lại nằm trong tay hắn, Hồ Vương liền sợ ném chuột vỡ đồ, liền ngăn cản.
Lão không chỉ đơn giản là nhường tẩm điện cho họ ở, còn không ngừng đưa linh đan thuốc bổ vào phòng cho Mộ Cửu.
Đương nhiên, lão cũng không quên tìm hiểu về lai lịch Lục Áp.
Tử Kim chuông không phải là bảo vật không chê vào đâu được, người phá hủy được nó cũng không nhất thiết phải là nhân vật không tầm thường, thế nhưng Lục Áp lại lấy danh phận một Tán Tiên xuất hiện, dựa vào công phu hắn cứu tiểu hồ ly, vô luận thế nào thì một Tán Tiên cũng không thể làm được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến lão án binh bất động.
Là hậu duệ của Chiến thần, lão biết rõ vạn lần không thể liều mạng nếu chưa biết địch thủ của mình là ai, chỉ có thể dùng trí. Vì thế, lão một thân một mình kéo một rổ nho đi bộ đến đây.
" Nghe nói Quách cô nương tỉnh rồi, lão phu đặc biệt mang chút hoa quả tươi đến cho nàng nếm thử." Lão hồ ly cười híp mắt, nhìn thế nào cũng là một lão hồ ly nham hiểm. Lão một bên đưa nho cho Mộ Cửu, một bên nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong lòng nàng.
Lục Áp lạnh nhạt nói: " Ngươi cướp cũng không có tác dụng. Nếu ta có thể cướp nó đi từ trong tay người, cũng nhất định có thể lấy lại viên linh đan trong bụng nó."
Lão hồ ly nghe vậy liền biến sắc, trầm mặt quay lại chỗ ngồi.
" Lão phu cả một đời tu tiên đều là người nói lời giữ lời, không nghĩ tới ngươi lại lật lọng, đã như vậy, việc phá án còn bàn làm gì nữa?"
" Tuy ta lật lọng, nhưng Hồ Vương ngươi trong ngoài bất nhất, nếu lệnh lang không phải chịu trừng phạt, ta còn có thể tiện tay phá nốt nơi này." Lục Áp đưa tay, đón lấy chén trà Thượng Quan Duẩn đưa tới, hắn đúng là có phong phạm chủ nhân đấy, Hồ Vương nhìn chỉ như đến làm khách mà thôi, " Mặc dù ta đến phá án, chỉ là tiên sai, nhưng cũng không phải là người để các ngươi bắt nạt, Hồ Vương nói sao?"
Hồ Vương hơi đỏ mặt: " Vậy ngươi định làm gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ một tiểu tiên như người có thể cưỡng ép Thanh Khâu chúng ta?"
" Thanh Khâu các ngươi đối đầu với Xiển giáo, coi như một mình ta không làm gì được các ngươi, nhưng ta có thể đến Cách Hận Thiên, kết giao với người Xiển giáo nha. Ta có thể nói với họ, chúng ta mang theo thành ý đến Thanh Khâu tìm hiểu ngọn ngành, ngược lại lại năm lần bảy lượt bị ức hiếp trên địa bàn nhà người ta, Cách Hận Thiên chắc không có mấy người có thể ngồi yên được đâu."
" Hừ, ngươi cho rằng cứ như vậy là có thể chèn ép được lão phu?" Hồ Vương đứng lên, chắp tay đi dạo trước mặt hắn, " Thanh Khâu chúng ta có quan hệ mật thiết, cùng tiến cùng lùi với Thần tộc Thượng cổ, không nói tới chuyện này, chỉ cần nhắc đến chuyện chúng ta là hậu duệ của Nữ Oa, đã từng liên thủ cùng thập đại Chiến thần, đừng nói tới Xiển giáo, ngay cả Tiệt giáo của Thông Thiên Giáo Chủ năm đó cũng không thể làm gì được.
Thông Thiên giáo chủ giáo lý tự do, đệ tử không quy củ lịch lãm khắp nơi, ai cũng có tu vi vạn năm, uy lực mạnh hơn rất nhiều, lẽ nào chúng ta có thể sợ một Xiển giáo Trương Dương chí thượng vô vi?! Không biết trời cao đất rộng!"
Hồ Vương híp đôi mắt phượng cười gằn, tuy lão nhìn qua chỉ là một lão đầu gầy gò, nhưng khí chất vương giả xưng bá một phương lại khiến người ta khó có thể khinh thường.
Lục Áp đem tách trà vừa uống đặt lên bàn, suy nghĩ một chút rồi nhún vai: " Hay là ngươi thử xem?"
Câu này của hắn vừa dứt, đột nhiên trong không trung xuất hiện ngàn vạn chiếc kim châm, phóng nhanh về phía Hồ Vương. Những chiếc kim chân đó bay được nửa đường liền biến thành những tia sáng, bao quanh Hồ Vương khiến lão phát sáng giống hệt con nhím, mà lão cấp tốc ứng đối, cũng không mảy may có thể vùng vẫy được khỏi chùm sáng đó! Ngay sau đó, chùm sáng thu lại trong phút chốc, lão sửng sốt, quần áo trên người lão đã biến thành một bộ quần áo giống hệt Lục Áp!
Gương đồng phía đối diện hiện lên thân ảnh của một bạch y nam tử, bất quá... sao lại là tiểu Tán Tiên kia?!
Lão khiếp sợ nhìn về phía Lục Áp, nhưng Lục Áp nào còn ở đó? Rõ ràng an vị trên ghế chính là một Hồ Vương giống bản thân lão y như đúc!
Hồ Vương kia thật đến mức nào, ngay cả dáng vẻ cười gằn cũng giống hệt lão!
" Ngươi..."
Thần sắc lão đại biến, chỉ vào Lục Áp mà không biết nói gì cho phải!
Lão có tu vi mười, hai mươi vạn năm, có thể được coi là nguyên lão Thần tộc, vậy mà lại bị tiểu tử này biến thân?!
Hắn làm sao có thể làm được!
Mộ Cửu đứng phía sau Hồ Vương giả cười đến sắp không thở nổi, mấy ngày vừa qua uất khí tích tụ trong lòng cũng có chỗ phát tiết, còn chuyện gì có thể thoải mái hơn chuyện này sao? Trước kia lục giới chỉ nghe nói có một mình Tôn hầu tử mới có thể bất hảo đến mức này, không ngờ tới hôm nay lại có thêm một Lục Nhai!
Có điều, cười xong nàng lại trở nên trầm tư, cái tên này cũng thật là thâm tàng bất lộ...
" A Duẩn, còn không mời vị Thượng Tiên đến từ Thiên Đình này ngồi xuống?" Lục Áp vừa nói, Thượng Quan Duẩn liền lập tức xách một cái ghế đến, mạnh mẽ ấn Hồ Vương xuống!
Việc ngồi xuống này cũng không có gì quan trọng, vấn đề là lão căn bản không thể đứng lên nổi!
" Ngươi đã làm gì trên người lão phu?!" Hồ Vương vừa giận vừa sợ, lão từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng chật vật như vậy, tên khốn kiếp!
" Làm sao ta có khả năng làm gì với ngươi?"
Lục Áp lạnh nhạt lên tiếng, hai tay phủi phủi vương bào trên người, học lão mà nói: " Lão phu chẳng qua là không nhịn được nữa, muốn trị tội tên tiểu tiên không có quy củ như ngươi mà thôi! Lại còn muốn hủy ba vạn năm tu vi của khuyển tử? Ngươi cũng thật không sợ khoác lác nhiều quá thành ra gãy lưỡi! Người đâu! Mời Nhị điện hạ và Tuyết Cơ Đế Cơ đến đây, nói rằng tên tiểu tiên phá hủy Tử Kim chuông của hắn đã bị lão phu bắt lại rồi!"
Đám thị vệ đứng rất ra bên ngoài cửa điện, nào biết đâu là thật giả, liền lập tức chạy ra ngoài.
Mộ Cửu có trò hay để xem, liền vội vàng ném tiểu hồ ly vào lòng Lục Áp, sau đó hỏa tốc chạy tới phía sau Hồ Vương thật, đứng cùng với Thượng Quan Duẩn.
Cơ hồ chỉ thoáng qua, ngoài cửa liền truyền tới tiếng bước chân nặng nề, theo sau đó, một bóng người lóe lên, Mộ Dung Thiếu Khanh xuất hiện như một cơn gió, sau khi nhìn thấy tiểu hồ ly đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Áp liền đưa tay, đánh tơi cái mông đang bị dính vào trên ghế của Hồ Vương: " Ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh thông thiên, cuối cùng cũng có ngày rơi vào tay ta!"