Hồ Vương quả thực muốn bùng nổ, đưa tay lên ngăn cản: " Dừng tay! Ta là phụ thân của ngươi!"
Mộ Dung Thiếu Khanh làm sao có thể tin? Ông già nhà hắn đã gần hai trăm ngàn năm tu vi, đánh nhau cùng Thái Thượng Lão Quân còn chưa biết ai thua ai thắng đâu, ai có đủ bản lĩnh để giả dạng lão? Bởi vậy, tiếp tục đánh!
Lục Áp ôm tiểu hồ ly đang ngủ say không biết trời trăng gì, ngồi xem vở kịch miễn phí.
Dưỡng bất giáo phụ chi quá, dạy dỗ ra được một tiểu tử ngông cuồng như vậy, lão bị như thế cũng đáng đời!
" Dám hủy Tử Kim chuông, lão tử đánh chết ngươi!"
Mộ Dung Thiếu Khánh nói xong lại đấm một cái vào bụng Hồ Vương, khiến lão tức giận đến nỗi chỉ muốn nhét hắn quay lại bụng mẹ hắn! Tiểu tử đáng chết, đây là muốn đánh phụ thân hắn đến chết sao? Mà thừa dịp lão không thể động đậy, đương nhiên Mộ Dung Thiếu Khanh dùng sức không ít, những cú đấm hạ xuống như mưa, trong chốc lát đã đánh cho Hồ Vương sưng mặt sưng mũi.
Cái danh hẹp hòi của Mộ Dung Thiếu Khanh không phải là danh hão, vừa đánh Hồ Vương còn vừa chửi má nó, còn vẫy tay gọi hai tên thị vệ tới: " Đem hắn đến Lăng Vân đài, chịu hình phạt ngàn năm băng đao tước cốt!"
Hồ Vương nghe vậy liền biến sắc: " Ngươi dám!"
Lúc này, Lục Áp nhìn qua Mộ Dung Tuyết Cơ, hiền lành khuyên nhủ: " Không phải con nhìn trúng tiểu tử này, muốn hắn làm nội thị sao? Không bằng bây giờ hỏi hắn một chút, xem hắn có muốn đi theo không? Nếu đi theo, con tự mình đưa hắn về xử lí, còn nếu không liền để cho ca ca con xử lí đi."
Hồ Vương nghe đến đó, thực sự hận không thể lập tức biến ra vào đạo lôi, tự đánh mình cho đến chết!
Mộ Dung Tuyết Cơ muốn Lục Áp làm nội thị, không phải lão, lão là cha ruột của nàng ta a! Tên tiểu tiên kia dám để Mộ Dung Tuyết Cơ đem lão về làm nội thị, không sợ thiếu đạo đức sao!
" Thiếu đạo đức? À, không sao." Lục Áp khí định thần nhàn nhìn rõ tâm tư của lão, " Đây là chuyện tốt." Dám đối xử với hắn như vậy, còn không phải muốn chết?
" Không sai không sai!" Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn cũng nhảy ra góp vui, "tận tình khuyện nhủ", " Đã vậy ngươi liền đi theo đi! Thay vì mất mạng ở đây, không bằng đi theo Tuyết Cơ Đế cơ ăn ngon uống say!"
Hồ Vương trừng mắt nhìn, suýt nữa thì phun một ngụm máu lên mặt họ!
" Hai đứa các ngươi mắt mù sao, ta chính là phụ thân của các ngươi!" Hồ Vương hướng về phía huynh muội Mộ Dung Thiếu Khanh gào thét, cắn chặt răng, chỉ cảm thấy mặt mũi cả đời này đều mất hết!
Nhưng như thế cũng vô dụng thôi, nhân gia huynh muội kia căn bản không thèm tin lão!
" Chết đến nơi rồi mà vẫn còn nói hươu nói vượn! Nhị ca, đánh hắn!" Mộ Dung Tuyết Cơ cũng bộc phát tính khí.
Chuyện này là đương nhiên, dung mạo ngươi anh tuấn như vậy, giả dạng phụ thân ta để làm gì?
Mộ Dung Thiếu Khanh không chần chừ, nắm đấm lại vung xuống.
Mộ Cửu không quên thêm dầu vào lửa, hắn đánh càng hăng, đương nhiên sau đó sẽ bị phụ thân của hắn đánh cho thảm hại hơn, vì thế không cần hủy tu vi của hắn thì cũng chiếm được lợi nha! Không nghĩ tới Lục Nhai lại thông minh như vậy, tia cảnh giác vừa xuất hiện ngay lập tức bị nàng quăng ra sau gáy!
" Được rồi! Lão phu biết rồi được chưa!" Hồ Vương bưng trán bò dậy từ dưới đất, không thể nhịn được nữa gào ầm lên, chỉ tiếc cái ghế đang dính chặt trên mông lão lại khiến lão nhìn qua chẳng khác nào con rùa rụt cổ.
Lục Áp ngẩng đầu lên nhìn lão: " Biết rồi?"
Hồ Vương đặt mông ngồi xuống, cắn răng: " Ngươi muốn cái gì? Lão phu đều cho hết!"
" Nha." Lục Áp nhấp một ngụm trà, không tiếp tục nói nữa.
Hồ Vương lại thỏa hiệp: " Lão phu đáp ứng, không chỉ vô điều kiện phối hợp với các ngươi điều tra vụ án, mà còn từ bây giờ sẽ ngừng tàn sát!"
Lục Áp đặt chén xuống.
Hồ Vương sắp điên rồi: " Lão phu cũng đáp ứng giam cầm khuyển tử ba tháng, đến khi các ngươi phá xong án mới thôi!"
" Giam cầm ba tháng mà thôi?" Lục Áp cười cười, " Không ngờ ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ. Không phế bỏ 3 vạn năm tu vi của hắn thì chớ tìm ta bàn điều kiện!"
Hồ Vương giận run cả người, Mộ Dung Thiếu Khanh đứng đó cũng như ngửi ra được điều gì, đôi mắt đảo qua đảo lại giữa lão và Lục Áp.
" Ta... đáp ứng!" Lão nôn ra mấy chữ này vô cùng vất vả.
Mộ Dung Thiếu Khanh tổng cộng 38 ngàn tuổi, phế đi 3 vạn năm tu vi sẽ chỉ còn lại 8 ngàn tuổi mà thôi. Thế nhưng không sao, trước tiên qua được cửa ải này đã rồi nói! Thanh Khâu của lão có bảo bối gì không có? Chỉ là 3 vạn năm tu vi mà thôi, mấy trăm năm sau sẽ có thể dùng pháp bảo bù đắp lại!
" Vậy hãy viết giấy chứng nhận đi." Lục Áp nói, đồng thời móc từ trong túi áo ra văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), đẩy đến trước mặt lão, " Viết rõ vào đây, 3 vạn năm tu vi nhất định phải phế bỏ, hơn nữa trong 3 vạn năm tiếp theo không được dùng pháp khí khôi phục, nếu không sẽ cam tâm tình nguyện bị thiên lôi đánh. Còn nữa, từ nay về sau tuyệt đối không được bất kính với tiên nhân."
" Ngươi dám!" Mộ Dung Thiếu Khanh biến sắc, giương quyền vung lên về phía "Lục Áp".
Lục Áp căn bản không thèm nhúc nhích chút nào, nhìn Hồ Vương bị chính con trai mình đánh bay.
Hồ Vương thổ huyết, nhìn chằm chằm văn phòng tứ bảo một lát, sau đó cũng đành bất đắc dĩ nhịn đau cầm bút lên viết.
Mộ Dung Thiếu Khanh nhìn thấy bút tích quen thuộc, lập tức tâm trạng chấn động, cấp tốc đứng lên: " Phụ thân?!"
" Ngươi tên súc sinh này!" Hồ Vương cũng không nhịn được nữa, giơ tay đập Mộ Dung Thiếu Khanh một cái, đồng thời vừa dứt lời, toàn thân bạch y trên người lão liền biến trở về vương bào, khuôn mặt và thân hình cũng hoàn toàn khôi phục trở lại.
Mộ Dung Thiếu Khanh kinh hãi biến sắc, Mộ Dung Tuyết Cơ nhìn Lục Áp hóa ra từ trước đến giờ vẫn ngồi yên một chỗ xem trò vui trên ghế, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã phịch xuống đất!
Kẻ vừa rồi họ đánh lại chính là phụ thân?
Chuyện này cũng thật mụ nội nó không thể tin nổi đi!
Phụ thân của họ lại bị một tiểu tiên khống chế, sao có thể có chuyện đó?
" Người đâu! Áp giải nhị điện hạ xuống, uống ba viên Phệ Linh Bảo Đan!" Hồ Vương đá ghế.
Đám thị vệ nghe lệnh bước vào, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của lão cũng không khỏi sửng sốt, nhưng nào dám thất lễ, lập tức kéo Mộ Dung Thiếu Khanh ra ngoài!
Hồ Vương quay sang trừng Mộ Dung Tuyết Cơ, nàng ta cũng mang theo khuôn mặt trắng bệch lui xuống.
" A Duẩn, lấy ghế cho Hồ Vương." Lục Áp thân thiện phất tay.
Thế nhưng, Hồ Vương nào dám ngồi vào cái ghế do Thượng Quan Duẩn mang đến?
" Lão phu chuyện gì cũng đều đã đáp ứng ngươi, bây giờ ngươi cũng nên trả Duệ nhi cho ta rồi!" Hồ Vương đưa tay lên ngăn lại lỗ mũi đang chảy máu, oán hận vô cùng.
Lúc này, Lục Áp mới đem tiểu hồ ly đang ngáy khò khò đưa tới.
Hồ Vương ôm nó vào ngực, vừa muốn gọi nó dậy, nào ngờ Mộ Dung Tuyết Cơ vừa chạy ra ngoài lại nghiêm mặt chạy về: " Phụ quân! Có người của Xiển giáo đang chửi bậy bên ngoài kết giới! Chúng còn đang tụ chân khí, muốn phá kết giới xông vào!"
" Đuổi chúng cút hết đi!" Hồ Vương nổi trận lôi đình. Tại sao ai cũng mẹ kiếp thích tham gia náo nhiệt? Nghĩ hắn dễ ức hiếp lắm đúng không?
" Xiển giáo?" Nghe nàng ta nói xong, Mộ Cửu cũng nhảy đến, " Không thể nào! Có phải các ngươi lại nghĩ ra âm mưu quỷ quái gì không?!"
Người của Xiển giáo tại sao lại xông đến Thanh Khâu?
Họ chỉ dám cáo trạng và tạo áp lực với Thiên Đình thôi a!
Xiển giáo và hồ ly Thanh Khâu sống chết với nhau chỉ có trên chín tầng trời, đệ tử Xiển giáo dưới hạ giới lại có từng đó sức lực?