Lưu Dương lại nâng chén khinh thường liếc nàng: " Dù ngươi là ma khí hóa thần thì cũng là đệ tử Hồng Thương ta."
Mộ Cửu cười hắc hắc, không thèm mặt mũi mà nói: " Vậy nếu có ngày con muốn xưng bá lục giới, thống trị Nho Thích Đạo, sư phụ cũng sẽ nhận đồ đệ này sao?"
" Ta nghe nói Nhân giới có một loại bệnh gọi là bệnh ảo tưởng, ngươi thật giống như bị bệnh không nhẹ." Lưu Dương không chút nghĩ ngợi tiếp chuyện.
Mộ Cửu bị sặc nước bọt, ho khan.
" Có là yêu mà thì cũng không có gì đáng sợ."
Lưu Dương giật giật quái tượng trên bàn, lại nói: " Lòng người thế nào không quan trọng, tâm ma mới là chí địch của Thiên Đạo. Năm đó Thông Thiên Giáo Chủ luôn làm theo ý mình, thu đồ đệ không quản lai lịch xuất thân, chưa bao giờ để Xiển giáo vào trong mắt. Vì thế đệ tử của hắn loại hình nào cũng có. Nhưng giáo lí của họ ban đầu không phải là phá hủy lục giới, mà là luôn lấy năng lực định cao thấp, cũng không dùng việc công để làm việc tư."
Mộ Cửu trầm ngâm một khắc, nói: " Nhưng trong thiên địa này, hầu hết mọi người đều không đánh giá hai giáo như vậy."
" Đối với Thông Thiên Giáo Chủ mà nói thì chuyện này không có ảnh hưởng gì, chỉ có Xiển giáo mới coi danh tiếng địa vị còn quan trọng hơn so với mạng mình." Lưu Dương khẽ nhấp một hớp trà, nói, " Còn nữa, cái môn phái trong lục giới nào có chuyện thịnh đã lâu mà không suy? Thứ không suy chỉ có Thiên Đạo, thế nên mới có câu, đức tự vĩnh."
(Đức tự vĩnh: đức ắt sẽ tồn tại mãi mãi)
Mộ Cửu gật đầu: " Con hiểu rồi. Ý của sư phụ là, bất kể Tiên ma, nếu tu luyện theo sự tuần hoàn của Thiên Đạo thì liền có thể đắc đạo?"
" Phải." Lưu Dương nói, " Sự tồn tại của ma giới không phải để đối kháng với thiên địa, mà là khiến thế lực trong thiên địa cân bằng. Tiệt giáo vì sinh tồn mới trở thành ma đạo, cũng mới có trận chiến năm đó. Tu đạo phải có sự cân bằng, có ngày thì phải có tháng, có thần tiên chính thông thì phải có yêu ma quỷ quái, không bên nào có thể độc bá thiên địa.
Nếu chính đạo độc chiếm thiên địa, sau một thời gian dài, chung quy cũng sẽ sinh ra nghiệp chướng. Còn nếu tà lực đóng giữ lâu, cũng gần như sẽ sinh ra những lực lượng không chịu khuất phục. Tương sinh tương khắc, sẽ không bên nào triệt để tiêu diệt được bên nào. Ngươi có thể rõ ràng điểm đó, vậy không cần biết ngươi là ai, ngươi cũng sẽ không nảy sinh tâm ma."
Mộ Cửu lại trầm ngâm: " Lời của sư phụ khiến con nghĩ tới Xiển giáo, hiện tại Xiển giáo gần như đã chỉ còn là cái danh, đã có rất nhiều tiếng xấu rồi."
Lưu Dương không đáp lại ngay, sau một lúc lâu mới bình phẩm: " Cực thịnh tất suy, đó là chiều hướng phát triển."
Mộ Cửu ngẩn người, nàng nhớ hình như Lục Áp đã từng mơ hồ nói những lời tương tự...
" Ngươi cũng không cần lo rằng lai lịch của mình có vấn đề." Câu chuyện của Lưu Dương bỗng đột ngột xoay chuyển, " Linh lực của ngươi thuần túy vô cùng hiếm thấy, yêu ma chắc chắn không thể như ngươi. Hơn nữa, không chỉ linh lực của ngươi tinh khiết mà tâm địa của ngươi cũng tinh khiết, chuyện tình trong thế giới này có quá nhiều, cả nghĩ trái lại rất dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt."
" Con biết rồi." Mộ Cửu gật đầu, " Nhưng nếu không tìm được mấy kiếp trước, vậy làm thế nào để đề phòng linh lực của con bạo phát đây?"
Lưu Dương nhướn mày, nói: " Linh lực của ngươi bạo phát là vì Lục Áp, tâm ma mất khống chế cũng là vì hắn, bí mật này, e rằng chỉ có Lục Áp mới có thể giúp ngươi khai thông."
Đột nhiên nghe hắn nhắc đến Lục Áp, trong lòng Mộ Cửu lại nhói lên.
Nàng cúi đầu: " Quên đi, ngày đó con đã nói với hắn như vậy, sao có thể đi tìm hắn được nữa."
Lưu Dương mỉm cười: " Vậy thì hãy nghĩ thông đi rồi hẵng đi tìm."
Mộ Cửu hừ hừ mấy tiếng: " Con đã nghĩ một tháng mà vẫn chưa thể nghĩ thông."
Lưu Dương rũ mắt nhìn nàng, nói: " Khó khăn đến thế sao? Ngươi suy nghĩ mọi thứ, chẳng qua là đang lo lắng gặp phải chướng ngại và biến số trong tương lai. Ngươi đây là đang phân cao thấp với chính mình."
Mộ Cửu không dám nói thêm lời nào.
Nàng không thể không lo lắng, bởi thân phận chênh lệch, biến số và chướng ngại trong tương lai sẽ càng nhiều, khiến họ đến cùng sẽ mệt bở hơi tai. Cái gì mà nói đùa, cái gì mà lý niệm không giống, cái gì mà tồn tại sự chênh lệch, những điều này quả thực đều là sự thật. Không phải nàng muốn nhân cơ hội công bố cho hắn nguyên nhân tồn tại sự chênh lệch này.
Mà lo lắng như vậy, cũng trực tiếp dẫn đến chuyện nàng không dám đáp lại hắn.
Nàng nghe xong, một lát sau mới chuyển tư thế, mím môi nhìn Lưu Dương: " Trước kia sao con chưa bao giờ nghe sư phụ nói những lời này?"
" Đó là bởi trước kia ngươi chưa từng thích ai." Lưu Dương gõ tay lên thành cốc, chậm rì rì đáp nàng.
Mộ Cửu đỏ bừng mặt, bắt đầu có chút ngại ngùng.
Có điều, lời Lưu Dương nói khiến lòng Mộ Cửu thoáng đãng hơn nhiều. Thân thế không tra được là chuyện bất đắc dĩ không có cách nào, hiện nay nàng vẫn chưa nghĩ kỹ nên đi tìm Lục Áp thế nào, cũng chí có thể tìm thời cơ phù hợp.
Cũng không biết Lục Áp gần đây đang làm gì.
Về Thanh Huyền Cung của hắn, hắn nhất định sẽ quên hết tất cả phiền não này rồi chứ?
Nàng nắm tay, ầm thầm nghĩ.
Có điều, sau đó nàng lại có chút hiếu kì với Lưu Dương, khi nàng quay về từ Thiên Đình, hắn còn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, làm sao mới xuống núi vài hôm, khi về đã nắm rõ nàng như lòng bàn tay vậy rồi? Nửa tháng này hắn đã đi đâu?
Còn có, thân là Kim Tiên, Lục Áp dù sao cũng là tiền bối của hắn, tại sao hắn có thể đàm luận chuyện của nàng và Lục Áp mà không hoảng hốt, không rối loạn? Còn có, Duệ Kiệt là đồ đệ của Lục Áp, bối phận này ném lên Thiên Đình đã đủ khủng bố, hắn làm sao lại hoàn toàn không để ý, cũng không lộ ra dáng vẻ Duệ Kiệt cần sự đối xử đặc biệt?
Nàng cảm thấy, Lưu Dương gần đây có gì đó thay đổi.
Bất quá, tình cảm đối với nàng thì một chút cũng không thay.
Hắn khi rảnh rỗi sẽ dạy nàng phép thuật, không rảnh sẽ gọi nàng đến giúp hắn luyện đan, bói quẻ gì đó, hiện tại dù không mắng nàng nhiều như trước nhưng những thứ khác thì cũng không có gì không giống, có đều Mộ Cửu tin rằng, khi nàng quay lại sau hơn một năm rời nhà, sư phụ cũng rất cao hứng.
Nàng nhận được hạc giấy Thượng Quan Duẩn truyền lại, mới biết rằng sau khi nàng đi, Lục Áp vẫn ở lại giúp đỡ Ngao gia và Vân gia, Thượng Quan Duẩn hiện tại vẫn còn ở Ngọc Lĩnh, trong thư chỉ nói đại khái. Hắn hỏi về Tiểu Tinh, Mộ Cửu vừa vặn đang ngồi trong phòng Lưu Dương, thuận tay cầm bút của hắn lên viết thư trả lời.
Lưu Dương nói: " Vụ án Ngao gia này là chuyện gì?"
Mộ Cửu ngày đó chỉ cường điệu nói với hắn chuyện ở Đông Côn Luân, còn chuyện này thì chưa từng nói rõ, vì thế liền đem một loạt chuyện từ khi nàng giết Trần Bình ở Bắc Di kể cho hắn.
" Hiện tại việc này nghe nói đã giải quyết xong rồi, Ngao Sâm đã đến Thanh Huyền Cung tìm Lục Áp, 500 năm sau hắn sẽ đem Băng Phách Khóa cho Vân gia mượn. Vân Tha đã nhận Băng Phách Âm Khóa, chuẩn bị bế quan."
Lưu Dương nghe xong trầm mặc một chút: " Năm ngàn năm trước?"
" Không sai." Mộ Cửu gật đầu, " Chính là vào năm ngàn năm trước, Ngao Sâm bị linh lực của Hắc Thủy Đàm đả thương, mà không lâu sau, Vân Tha lại bị một kẻ thần bí đả thương."
Nói tới đây, nàng vẫn có chút tiếc nuối, tuy chuyện giữa hai nhà Vân gia và Ngao gia đã kết thúc, nhưng hung thủ sau màn lại không thể tìm được, cũng không biết sẽ là ai?