" Trùng hợp như vậy." Lưu Dương như có điều suy nghĩ.

Mộ Cửu không khỏi đi tới án kỷ của hắn, quỳ xuống: " Sư phụ có ý gì?"

Lưu Dương nói: " Khi trước ngươi xử lý vụ án của Cách Hàng, Phi Y và Thanh Bình, điểm đáng ngờ không phải phát sinh từ năm ngàn năm trước sao?"

Mộ Cửu sững sờ, điều hắn vừa nói đúng là...

Năm ngàn năm trước, Thanh Bình Tinh Quân tái thế trở thành Hoàng Đế, bắt đầu một mối nhân quả khác, mà Phi Y cũng là đúng lúc đó không thấy bóng dáng... Mấu chốt là nếu nói đây chỉ là trùng hợp, vụ án này đã không có nội tình, tại sao pháp khí trong Hỏa Vương động lại mất tích đây?

Những pháp khí đó đến nay vẫn không thấy tung tích.

Mộ Cửu vắt óc suy nghĩ, bắt đầu thấy có chút sợ hãi.

Lưu Dương lại nói: " Cũng không phải thực sự có liên quan, ta chỉ vừa vặn nhớ tới, nhắc nhở ngươi một chút mà thôi. Gỉa như hai vụ việc này thật sự có quan hệ, vậy thân phận kẻ này vô cùng khả nghi, về sau khi ngươi làm việc phải tự mình chú ý. Có thể điều tra được thì điều tra, không được thì cũng không sao."

" Con biết rồi." Mộ Cửu bò lên.

Mộ Cửu đã ở Hồng Thương mấy ngày, nhưng đối với Lục Áp, thời gian chỉ là trong nháy mắt.

Hắn nghiêng người ngồi trên giường ngọc, một tay cầm quạt, một tay chống lên thái dương, nhìn Ngao Sâm đã quỳ trên mặt đất một hồi lâu.

Hắn không nói câu gì, cũng không có nửa điểm di động, nhìn qua thật giống một bức tượng đá.

Ngao Sâm đang đổ đầy mồ hôi. Khi trước hắn đã làm những việc đáng chết kia, nên bây giờ đang gặp quả báo sao?

Chuyến đi này hắn vốn không muốn đi, nhưng lại không thể không đi. Lão nhân gia đã ra lệnh, cho dù bây giờ có bảo hắn lập tức nhảy xuống Tru Tiên Đài thì hắn cũng không dám không nhảy.

Nhưng Lục Áp cứ như vậy không nói một lời mà nhìn hắn, đây là chuyện gì?

Hắn thực sự chưa từng gặp qua chuyện như vậy.

Hắn cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt Lục Áp, một giây sau đột nhiên nhớ đến gì đó, đưa tay lấy từ trong tay áo ra một vật được bọc lại trong khăn lụa: " Bẩm Thánh Tôn, đây là vòng tay Tử Kim mà khi trước Quách đại nhân đã cho khuyển tử mượn, bây giờ tiểu nhân xin được trả lại. Khuyển tử vô tri, mong Thánh Tôn không trách tội."

Hắn mở khăn ra, lộ ra chiếc vòng tay.

Ngày đó khi mọi người tản đi, hắn lập tức quay lại đường cũ tìm được Ngao Khương. Sau khi về Băng Hồ, Ngao Khương hôn mê mười ngày nửa tháng, trong khi hôn mê vẫn lẩm bẩm gọi tên Mộ Cửu, vì thế khiến Ngao Sâm bực mình, liền bị hắn đánh thức tại chỗ.

Ánh mắt Lục Áp lập lòe, nhìn về chiếc vòng tay.

Chốc lát sau, hắn bưng chén trà lên, nói: " Đồ mà ta cho đi, ta chưa bao giờ thu hồi lại."

Ngao Sâm choáng váng.

Bạch Trạch ngoài cửa tiến vào: " Bẩm Thánh Tôn, Nhị Thánh Tôn và Tam Thánh Tôn mời ngài qua Linh Tê Cung dùng bữa."

Lục Áp đặt chén xuống bàn, vứt một chiếc bình sứ cho Ngao Sâm, đứng dậy ra khỏi cửa.

Trong Linh Tê Cung đã bày biện xong đầy bàn đồ ăn và đồ nhắm rượu, Hỗn Côn và Nữ Oa đang nói gì đó, nhìn thấy Lục Áp đi tới, bên dưới liêm long liền lập tức có người đến đón.

" Lão Tứ, tại sao mặt mày đệ lại ủ rũ thế kia?" Nữ Oa đợi hắn ngồi xuống xong liền hỏi.

Lục Áp không lên tiếng, trước tiên uống chén rượu trước mặt, ăn hai miếng, dừng tay lại, sau đó lại chậm rì rì làm lại một lần nữa.

Nữ Oa nhìn dáng vẻ của hắn cũng có chút sốt ruột: " Đệ xem trọng bảo bối của ai?" Trong ấn tượng của nàng, vị tiểu sư đệ này chỉ khi không chiếm được bảo bối mới có thể không cao hứng. Năm đó sư phụ cưng chiều hắn, phàm là hắn muốn cái gì liền bằng mọi cách mang đến cho hắn, hiện tại sư phụ đã mất, họ không thể để hắn phải chịu oan ức.

Lục Áp nuốt miếng thức ăn trong miệng, lại im lặng không lên tiếng, rót rượu ra chén.

" Đừng uống." Hỗn Côn không nhìn nổi nữa, " Buồn rượu thương thân, không muốn cưới vợ sao?"

" Không cưới được." Hắn vừa nói vừa đem chén rượu uống sạch.

Hỗn Côn hít một ngụm khí lạnh, vốn chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ lại làm lộ ra chút chân tướng!

Lần này cả hai người đều càng khẩn trương: " Nói vậy đệ đúng là đã nghĩ tới chuyện này?" Điều này thật mới mẻ a, vị sư huynh là hắn tuy rằng cũng hơi lưu manh, nhưng trong hơn triệu năm cũng không thiếu nữ tiên bên người, ngược lại, Lục Áp hoàn toàn không thèm đi tìm, hắn được cưng chiều đến mức không gì không có, nào còn để ý đến người khác?

Vậy mà hắn lại có suy nghĩ muốn cưới vợ?!

Hơn nữa còn thất tình, buồn bực uống rượu?!

Lục Áp nhìn họ một lúc, lại vươn tay lấy bầu rượu.

Hỗn Côn đè tay hắn xuống: " Nói rõ ràng ra rồi uống."

Lục Áp rút tay về, yên lặng một lát, sau đó hắn phất tay, trên bàn ăn liền hiện ra một mảnh rừng rậm: " Hai người có biết ở Đông Côn Luân có một Hắc Thủy Đàm không?"

" Đông Côn Luân?" Nhắc tới chính sự, Hỗn Côn liền nghiêm túc lại. Hắn nhìn cánh rừng trên mặt bàn một lát, nói, " Năm đó Xi Vưu giao chiếm với Viêm Hoàng, trên đường chạy trốn đã từng đến Đông Côn Luân ẩn cư ba năm, sau khi ra ngoài, trong tay liền có một thanh thần kiếm vô địch thiên hạ. Đệ nói Hắc Thủy Đàm, chẳng lẽ là ao rửa kiếm của hắn năm đó?"

" Không biết. Không có đặc điểm gì để xác nhận." Lục Áp nhíu mày, " Linh lực trong đầm nước này rất mạnh, nhưng đó vẫn chưa phải điều kì quái nhất. Điều kì quái nhất chính là, trong cơ thể nàng có một luồng linh lực bị phong ấn, vô cùng phù hợp với linh lực trong Hắc Thủy Đàm này. Nhưng nàng rõ ràng không có bối cảnh phức tạp nào cả." Nói tới đây, hắn mím chặt môi, trong mắt có chút ủ dột.

Hỗn Côn nhướn mày, xoay cốc không lên tiếng.

Nữ Oa nói: " Có linh lực bị phong ấn cũng không phải chuyện gì kì quái, chuyện kì lạ trong lục giới vốn có rất nhiều." Họ sống nhiều năm như vậy, có chuyện lạ gì chưa từng thấy? Có điều, trọng điểm của nàng hiển nhiên không phải điều này, " Nàng mà ngươi vừa nhắc đến trong miệng là nói ai?"

Lục Áp không đáp lời tra hỏi của nàng, chỉ nhìn hình phản chiều của mình trong chén rượu, nói: " Nhưng nàng còn lâu mới điều khiển được luồng linh lực đó, ta sợ nàng bị phản phệ, thương tổn chính mình."

Nữ Oa yên lặng không nói.

" Vậy đệ muốn làm gì?" Nàng hỏi.

Lục Áp sững người, bỗng nhiên buông chén, đứng lên, ra khỏi cửa.

Muốn làm gì? Hắn cũng không biết hắn có thể làm gì.

Hắn ở Thanh Huyền Cung đã hơn một ngày, dưới Tiên giới đã trôi qua hơn một tháng.

Hơn một tháng này nàng vẫn chưa tìm đến, hắn sợ rằng nàng sẽ không tới. Nàng nói họ không thích hợp ở bên nhau, nói họ sẽ không nhượng bộ lẫn nhau, nói hắn không lí giải được tình cảnh của nàng, nhưng trời mới biết, hắn có thể nhượng bộ, mặc dù khi đó không thể, nhưng bây giờ có thể. Chỉ cần nàng đến, hắn cam nguyện biến thành một người không cần nguyên tắc.

Chỉ cần nàng đến.

Đương nhiên... cũng có thể là hắn đi.

Hắn đứng trên đỉnh núi, đột nhiên thân thể chuyển động, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Mộ Cửu chưa có ý định về Thiên Đình. Thượng Quan Duẩn đã nói rõ chuyện hai nhà Ngao Vân, nàng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, vừa vặn khi làm thiên binh không có nhiều thời gian tu luyện thêm, thừa dịp này, nàng có thể học từ Lưu Dương cách chế tạo bùa hoặc quẻ gì đó. Vốn nàng không dụng tâm vì không có hứng thú, bây giờ lại phát hiện ra nó rất có tác dụng khi phá án.

Khi nàng đến Tùng Ngâm Hiên cũng mang theo A Phục và Duệ Kiệt.

Lục Áp đi rồi, nàng cũng không thể để mặc chúng chơi bời khiến pháp lực bị thụt lùi đi chứ.

Lưu Dương cũng không phải người gàn bướng, Duệ Kiệt đã chính thức bái sư, mặc dù hắn không chỉ điểm thêm được gì nhưng cũng không ngại để Mộ Cửu mang theo chúng xuyến môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện