Khí trời rất đẹp, Mộ Cửu đặt một chiếc bàn nhỏ trên sân thương, ba người mỗi người một nơi tập trung học vẽ bùa.

A Phục không cầm được bút, thế nhưng cũng tham gia, nghiêng đầu nhìn Mộ Cửu và Duệ Kiệt đang vẽ một đống thứ như xương sườn, một lúc sau lại như đùi dê, nước miếng như thác nước chảy liên tục. Lưu Dương khi đi ngang qua liền nhìn thấy, gọi nó lại, quan sát một chút bèn nói: " Sắp phải ứng kiếp rồi. Sắp tới chớ có đi loạn xung quanh."

A Phục thường ngày giương nanh múa vuốt trước mặt người xa lạ, nhưng trước mặt hắn cũng ngoan ngoãn hiền lành.

Lưu Dương đút cho nó một viên đan dược, nó nhai rôm rốp như ăn đậu tương.

Khi Lục Áp đến Hồng Thương, núi Hồng Thương được bao trong một tầng kết giới nghiêm ngặt, có điều cũng chỉ nghiêm hơn so với tông môn bình thường một chút mà thôi. Hắn dễ như ăn cháo phá trận, bay vào trong núi.

Trong tay hắn có chiếc khăn vẽ ấn hoa mai trên trán này, tìm nàng rất dễ, hắn ngồi trên một đám mây, ẩn thân bay đến một tòa tiểu viện sâu trong rừng trúc.

Trên sân thượng, nàng ngồi trong ánh mặt trời yên lặng vẽ bùa chú, khác hẳn với hắn đã phải trải qua một quãng thời gian không muốn sống.

Nhưng nàng không đi tìm hắn, cũng không ai nói hắn không thể đi tìm nàng.

Đúng, hắn chính là một người không có nguyên tắc như thế đấy, nếu nàng không đi tìm hắn, vậy hắn liền đến tìm nàng là được rồi.

Hắn hạ mây xuống, đứng sau lưng nàng, cách nàng chỉ trong gang tấc, đưa tay lên liền có thể chạm vào mái tóc dài của nàng, nhưng hắn lại không dám đưa tay. Tuy hắn đang ẩn thân, nhưng khi động vào nàng thì nàng vẫn sẽ cảm nhận được, nếu bị lộ, không biết kết cục sẽ như thế nào.

Lưu Dương đứng cách đó không xa nhìn thấy Lục Áp xuất hiện như một tên si tình, bàn tay đang vuốt đầu A Phục lập tức dừng lại giữa không trung.

Lục Áp không quá để tâm đến hắn.

" Sư phụ, Hàng Ma Chú trên bùa này vẽ thế nào?"

Mỗi người đều mang trong lòng tâm tư khác nhau, tiếng nói của Mộ Cửu liền làm kinh động cả hai người.

Lưu Dương thu hồi ánh mắt, yên lặng có đến nửa ngày, lúc này mới đứng lên, dường như trên chân đang treo một quả tạ nặng ngàn cân, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng. Hắn không để mâu thuẫn giữa Mộ Cửu và Lục Áp trong lòng, bởi vậy cũng vạn lần không nghĩ tới Lục Áp sẽ chạy tới đây, hơn nữa còn ẩn thân... Lục Áp hắn từ khi nào lại cẩn thận như vậy?

Hắn chỉ chỉ mấy chỗ trên bùa, sau đó nói: " Pha một bình trà đến đây đi, ta khát."

" Vâng." Mộ Cửu không nói hai lời liền đứng lên, nhẹ nhàng đi vào trong tiểu viện.

Lưu Dương lại nhìn người đang ẩn thân từng bước từng bước như rập khuôn đi theo nàng, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

Pha trà rồi rửa ấm trà, còn phải luộc cam lộ, Mộ Cửu bận bịu chạy qua chạy lại làm tất cả mọi thứ. Lục Áp chắp tay đứng bên cạnh nhìn nàng. Hắn phát hiện, thay vì nằm trên Thanh Huyền Cung uống rượu giải sầu, không bằng đến ngắm nàng đi tới đi lui còn thoải mái hơn. Hắn không nghĩ nàng lại ngoan tuyệt như vậy, nói không gặp, liền hơn một tháng không thấy mặt.

Trà pha xong rồi, Mộ Cửu liền mang lên sân thương.

Lưu Dương nhận trà, ánh mắt lại liếc thấy người đang bám nàng như một cái đuôi kia, không biết nói gì cho phải. Chờ trà nguội, hắn chậm rì rì nếm một ngụm, sau đó mới phân phó: " Ta muốn ăn canh nấm vào giờ Ngọ, ngươi lên núi hái đi."

" Vâng."

Tuy rằng Mộ Cửu cảm thấy hôm nay sư phụ hơi kì quái, thế nhưng nàng vẫn nghe theo, mang theo A Phục leo lên núi. Ngày thường hắn kĩ tính, khó hầu hạ cực kì, hiếm thấy có ngày lại chủ động muốn ăn canh nấm, thân là đệ tử, nàng đương nhiên phải cố gắng hầu hạ.

Lục Áp cũng cảm thấy Lưu Dương có nhiều tật xấu, không ngờ tên sư phụ này của nàng nhìn dáng dấp thì lịch sự, nhưng hóa ra lại là một thân tật xấu. Dáng dấp như vậy thật giống một tên ngốc đi? Hắn không đành lòng nhìn nàng bị một tên ngốc sai khiến đâu. Lại nghĩ tới sau đó, nếu hắn muốn cầu hôn, dựa vào tính tình của tên sư phụ này chỉ sợ sẽ không dễ nói chuyện.

Ừ, hắn cả nghĩ quá rồi.

Nàng và hắn đã mỗi người một ngả hơn một tháng.

Phía sau núi Hồng Thượng có rất nhiều cây cỏ, vì nằm trên Tiên giới nên quanh năm mưa thuận gió hòa, các loại động vật hoang dã cũng rất nhiều.

Mộ Cửu hái được hơn nửa rổ nấm, ôm A Phục nằm xuống thảm có trên núi.

Sườn núi phía đối diện chính là núi Mật Dương Tông, khi trước đã bị nàng và Lục Áp đánh sập, hiện tại họ đã tìm nơi khác để khai sơn.

Đây là nơi nàng và Lục Áp gặp nhau lần đàu tiên, loáng một cái đã hơn một năm, khi đó nàng một chút cũng không nghĩ rằng người nàng giúp lại chính là một đại thần siêu cấp, còn tưởng rằng là một tiểu tiên môn phái nào đó ra ngoài đi dạo, chính hắn đã giúp nàng một chưởng phá núi, mới khiến nàng phải lên Thiên Đình. Nhân sinh quả nhiên có nhiều trùng hợp.

Nàng ôm gối, nhìn đỉnh núi trống không, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.

Lúc này, nàng thậm chí có chút hoài niệm những tháng ngày náo nhiệt trong khu nhà nhỏ trên Thiên Đình kia. Tiểu Tinh bận bịu khói lửa, Thượng Quan Duẩn lắm mồ, A Phục bướng bỉnh, Duệ Kiệt ngoan ngoãn, còn có, phong thái làm chủ gia đình của hắn. Không sai, chính là phong thái làm chủ gia đình, nếu khu nhà nhỏ kia không có hắn liền cứ như thế không còn linh hồn vậy.

Nàng lại nhớ hắn rồi.

Nàng ôm gối, chôn mặt xuống.

Lục Áp đứng đối diện nàng, nhìn nàng lúc cười lúc sầu lúc lo, hoàn toàn không biết nàng đang suy nghĩ gì.

Dáng vẻ của nàng, thật giống như một thiếu nữ mới biết yêu.

Hắn từ trước tới nay chưa từng thấy nàng như vậy, có thể tình ý của nàng không phải là vì hắn mà tỏa ra.

Hắn sâu sắc nhìn nàng một cái, triệu hồi mây, bay ra khỏi Hồng Thương.

Khi Mộ Cửu trở lại Tùng Ngâm Hiên, Lưu Dương đã vào trong nhà, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, phong thái tiên phong đạo cốt. Mộ Cửu buông rổ nấm, đi tới ngồi xuống trước bàn dài: " Sư phụ, con hái nấm về rồi. Con cũng có chuyện muốn nói với sư phụ."

Lưu Dương ngẩng đầu lên từ cuốn kinh văn, chậm rì rì khép kinh văn lại, nhìn nàng: " Chuyện gì?"

" Con muốn quay lại Thiên Đình."

" Ồ?" Ánh mắt Lưu Dương lơ đãng quét về phía sau nàng, không hề kinh ngạc.

Không sai, nàng thật sự muốn quay lại Thiên Đình.

Nàng đã ngốc trên núi đủ lâu, thân thế không tra ra được, nàng cũng không có biện pháp. Lưu Dương nói nếu nàng muốn tìm ra bí mật thì Lục Áp có thể giúp nàng, nhưng nàng càng không muốn đi tìm hắn vào lúc này. Bất kể nói thế nào, về Thiên Đình trước đã rồi nói.

Nàng quyết định xong, liền nói đi là đi, đêm hôm ấy, nàng liền đi chào tạm biệt các sư huynh.

Đương nhiên các sư huynh của nàng đều không nỡ, thay đổi các loại biện pháp giữ nàng ở lại, Mộ Cửu đành phải thuyết phục thật lâu. Dù sao nếu nàng đi rồi, trên núi chỉ còn lại mấy tiểu nha đầu Thanh Hà, rất hiển nhiên tháng ngày lại trở nên nhạt nhẽo, có tiểu sư muội là nàng ở trên núi làm sủng vật, đương nhiên có thể tăng thêm bao nhiêu phần lạc thú.

Mộ Cửu hỏi họ sao không đi tìm nữ tiên nào đó kết làm đạo lữ, họ lại rất xấu xa nói phụ cận đều là địa bàn của Xiển giáo, nói không muốn kết thân với đám người rắn rết đó, thật giống như chính họ không như vậy.

Mộ Cửu cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là vỗ vai an ủi họ vài câu, sau đó quay về phòng thu thập hành lý.

Duệ Kiệt nghe nói phải về Thiên Đình cũng rất cao hứng, nhưng lại không nỡ xa đám Thanh Trúc. Một đám tiểu mao đầu ngồi trong hoa viên thầm thì lúc nửa đêm, mãi đến khi ánh trăng ngả về phía Tây mới giải tán.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Cửu từ biệt Lưu Dương. Lưu Dương theo thường lệ dặn dò nàng vài câu, sau đó đưa cho nàng mấy bình đan dược, lại giải phong ấn mấy món pháp khí đưa cho nàng, sau đó mới lặng lẽ nhìn theo nàng xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện