Lôi Thường Minh đến thẳng vùng núi ngoài trăm dặm Tì Châu. Trời đã hạ cơn mưa nhỏ. Hắn không tùy tiện tiến quân mà chiếm nơi nghỉ ngơi, bắt đầu dựng trại đóng quân.
“Đây là muốn trường kỳ kháng chiến rồi, ” Đàm Đài Hổ ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn phía dưới, “hắn mang theo đội ngũ dài như vậy, khiến người ta căn bản không nhìn ra nổi có bao nhiêu binh mã.”
“Nhưng bọn hắn mang theo đống bếp lít nhít, ta nhìn cũng sợ.” Đinh Đào vẽ một vòng tròn lên nơi Lôi Thường Minh trú binh, “Ta đi thôn trấn ven đường tìm hiểu tin tức, đều nói lần này hắn mang người quả thật có hơn bốn vạn đấy, trên đường bọn hắn đã chiếm hết lưu phỉ vùng gần Tì Châu này rồi.”
“Thật giả trộn lẫn mới có thể làm người không phân biệt được, ” Tiêu Trì Dã đứng dậy, đẩy cành lá đọng nước ra, “nếu hắn thật sự có nhiều người như vậy, hà tất lại tiếp tục kết bè kết đảng? Một nhánh quân đội muốn đánh trận, sợ nhất chính là nhất thời bổ sung người, điều đó sẽ quấy nhiễu quân sĩ vốn phối hợp trước nay, khiến một đoàn quân sói hổ biến thành đám người ô hợp.”
“Ta cũng suy đoán thế, ” Đàm Đài Hổ theo Tiêu Trì Dã đi ra cánh rừng, “hắn càng muốn người khác biết hắn có bốn vạn người, trên thực tế lại càng chột dạ. Chủ tử, hắn đang sợ chúng ta.”
Tiêu Trì Dã trong mưa nhỏ cởi chiếc áo choàng, ném cho Đinh Đào phía sau. Hắn vừa đeo đao, vừa nhìn Đàm Đài Hổ nói: “Nếu hắn sợ sệt thì sẽ không tới. Hắn đây là dựa thế đe dọa, thấy chúng ta đi ra từ Khuất Đô cho nên muốn hù dọa chúng ta.”
Bãi săn Nam Lâm không đánh vang ra tiếng, đó là Thích Trúc Âm mang theo thủ bị quân Khải Đông áp chế phản loạn xuống, rõ ràng nhìn bề ngoài thì chẳng liên quan tới Tiêu Trì Dã. Cấm quân trước đây tại Khuất Đô cũng bị tám đại doanh xem thường, như đồ phế bỏ, mấy năm qua tuy rằng đã tiếp quản tuần phòng Khuất Đô, nhưng đó đều là quyền lực thay đổi luân phiên. Bọn họ chưa từng đánh trận chiến thế này. Bọn họ cùng Tiêu Trì Dã, đều bị Lôi Thường Minh coi như là tiểu tử mới sinh vắt mũi chưa sạch.
“Hắn khinh địch, đó là ưu thế của chúng ta, nhưng nếu tự chúng ta cũng khinh địch, đó chính là đáng đời chịu đòn. Lôi Thường Minh không phải người bình thường, hắn có thể xưng nhất bá tại phía đông nam Trung Bác, dĩ nhiên hắn có chỗ hơn người.” Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, mang theo dây cương nói, “Đàm Đài Hổ, sáu năm trước ngươi từ Đăng Châu chạy trốn tới Khuất Đô, hiện giờ chúng ta đã trở về rồi, ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ lời ta từng nói lúc ngươi mang binh mã nhập hộ Cấm quân hay không?”
Nước mưa rơi lăn xuống đôi mắt Đàm Đài Hổ, hắn ngửa đầu nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “Ty chức một khắc cũng không dám quên, chủ tử nói nhục nước còn chưa tẩy, thù nhà còn chưa báo!”
“Không sai, ” Tiêu Trì Dã ghìm ngựa ngước mắt, nhìn đầu người đen kịt trong mưa, trầm giọng nói, “người Biên Sa đã tàn sát mấy toà thành tại Trung Bác, thiết kỵ Ly Bắc cùng thủ bị quân Khải Đông đánh đuổi được bọn chúng, nhưng thù này đã được báo rồi ư? Đây đối với kỵ binh Biên Sa mà nói chỉ là cho ngựa chạy tiêu khiển một trận thôi! Trong Khuất Đô đã lan truyền thế nào? Bọn họ nói thà làm một con chó, không làm binh Trung Bác! Sỉ nhục mà Trung Bác phải nhận dưới đồ đao, bây giờ có thể chắp tay nhường cho người khác đi tẩy sao? Chúng ta trắng đêm không ngớt rong ruổi trong mơ, giờ khắc này Lôi Thường Minh chính là vật cản ngăn trở ngươi với ta, cơ hội cùng kỵ binh Biên Sa tái chiến đang ở ngay trước mắt —— muốn thua sao?”
Thắng bại là chuyện thường nhà binh, thế nhưng không có một quân đội nào tình nguyện thua mãi. Trong sáu năm này, bọn họ từ doanh đội con ong cái kiến năm bè bảy mảng biến thành quân đội sắc bén huấn luyện nghiêm chỉnh, Cấm quân cũng như mặt bên của Tiêu Trì Dã, bọn họ cùng bị vùi vào trong bụi cát vàng, trở thành giun dế không đáng nhắc tới kẹt giữa mấy vạn hùng binh của Đại Chu. Quá khứ người khác hình dung bọn họ thế nào cũng có thể, bêu danh là tột cùng phế vật cũng có thể, cuối cùng rồi bọn họ sẽ từ trong đất cát lộ lưỡi đao ra.
Gió lớn bỗng thổi giương lá cờ, Đàm Đài Hổ mím chặt môi nói: “Phải thắng.”
Tiếng mưa rơi phút chốc chuyển dồn dập.
Đàm Đài Hổ hung hăng quệt mắt, ở sau lưng từ từ hình thành tiếng hô như làn sóng: “Phải thắng!”
Phải thắng! Từ trận này bắt đầu, mãi cho đến tận một khắc tử trận kia, ‘phải thắng’ nhất định phải trở thành ý niệm duy nhất của Cấm quân. Bọn họ đối diện với tiền bối thành danh đã lâu, bọn họ muốn rút đao lộ kiếm, muốn thúc ngựa giục sói mà phi, muốn từng người từng người đánh bại bất cứ ai ngăn trở trước mặt —— bọn họ chỉ có thể thắng! Thiết kỵ Ly Bắc có thể thua, thủ bị quân Khải Đông có thể thua, thậm chí là quân đội Lôi Thường Minh cũng có thể thua, thế nhưng Cấm quân và Tiêu Trì Dã không thể. Bọn họ đã thoát khỏi trói buộc đồng thời cũng rời khỏi chống đỡ rồi, nếu như bọn họ không thể thắng, thì chỉ có thể chết.
Tiêu Trì Dã quay đầu ngựa lại, lau sạch nước mưa trên cằm, như một con sói đang ngửi mùi huyết nhục. Hắn rút ra thanh đao tượng trưng cho tham lam cùng tàn nhẫn kia, nói với bầy sói phía sau: “Đến lượt chúng ta ăn rồi.”
Nước mưa “độp độp” nện phá mặt nước lặng.
***
Lôi Thường Minh nghe nói đặc sứ của Tì Châu đến rồi, hắn đang trong lều tiếp kiến đối phương.
“Thành Phong tiên sinh, ” Lôi Thường Minh ngồi ở ghế cọp trên cao, chăm chú đánh giá Khổng Lĩnh, “nhiều ngày không gặp rồi đấy.”
Khổng Lĩnh hành lễ, nói: “Đại đương gia trước đây thường đến Tì Châu chúng ta, đều là người quen biết đã lâu, sao lần này lại động binh lớn như vậy?”
Lôi Thường Minh chẳng phải một tên lỗ mãng như đã tưởng. Hai tay đầy vết sẹo không đeo thêm bất kỳ phục sức gì, quần áo giản dị, mang cây đao đã bị mài ra vết hằn. Thoạt nhiên nhìn sang, hắn chẳng khác biệt so với bách tính bình thường Trung Bác mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời là mấy. Hắn không đọc sách, trên người có một luồng phỉ khí giang hồ quanh năm trà trộn, nhưng đây tựa hồ chỉ là ngụy trang, bởi vì hắn khá nhạy bén.
Lôi Thường Minh không xã giao giả tạo cùng Khổng Lĩnh, lần nhìn thứ hai liền tập trung vào Thẩm Trạch Xuyên, hắn nhếch miệng cười, nói: “Nếu đều là quen biết đã lâu, chuyện uống chén rượu, sao Thành Phong tiên sinh còn mang theo Cẩm y vệ đến?”
Thần sắc Khổng Lĩnh như thường, nói: “Đại đương gia mang trọng binh áp thành, không phải là muốn gặp Hầu gia cùng Thẩm Đồng tri một lần hay sao? Hiện nay ta cả gan thay hai vị tiến cử lẫn nhau luôn. Đồng tri đại nhân, vị này chính là Lôi đại đương gia Lôi Thường Minh danh chấn sáu châu Trung Bác, là lão tử thiên vương của hai châu Đoan, Đôn. Đại đương gia, vị này chính là Khuất Đô tự mình phá lệ đề bạt, Thẩm Đồng tri Thẩm Trạch Xuyên đứng hàng cận thần thiên tử.”
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ” Lôi Thường Minh như có chút hứng thú, hắn nói, “Thẩm Trạch Xuyên hả, ngươi chính là Thẩm Trạch Xuyên sao? Nghe nói Hàn Thừa thiết trí đóng thành vây quét, một mình ngươi có thể giết chết quân binh tinh nhuệ còn sót lại của hắn, lưỡi đao mất mạng, nhanh tới mức không thấy ảnh. Ngươi bây giờ theo Tiêu Trì Dã, không đi hướng Ly Bắc, sao lại pha tạp cùng bọn Chu Quế vậy? Hắn là một Châu phủ quy củ, không chứa nổi sát thần như ngươi đâu.”
“Ta cũng là người quy củ, ” Thẩm Trạch Xuyên hơi nâng tay phải, lộ ra bên eo, “ta tới gặp Lôi Đại đương gia, nhưng đao cũng không mang theo này.”
Lôi Thường Minh nâng tay phất lui thị vệ áp sát trước động tác của Thẩm Trạch Xuyên, chỉ chỉ Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi gặp thiên tử đều không tháo đao, gặp ta lại tận tâm như vậy.” Hắn cười ha ha, tiếng hệt chuông lớn, cao giọng nói, “Lẽ nào ta còn còn tôn quý hơn thiên tử?”
“Bây giờ thái hậu chủ chánh, triều cương không vượng, đã sớm nói không còn thiên tử rồi.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, “Đại đương gia anh hùng cái thế, ta đương nhiên phải tuân thủ lễ nghi như vậy.”
“Các ngươi là người ở Khuất Đô lâu, nói chuyện đều dễ nghe.” Lôi Thường Minh tựa vào ghế cọp, đẩy đĩa khoai lang ra, ăn hai miếng, nói, “Ngươi nói thẳng đi, ngươi gặp ta làm gì?”
“Ta hôm nay tới dưới trướng đại đương gia, một là đặc biệt thăm hỏi, hai là muốn cùng Đại đương gia đàm luận ngày sau.” Thẩm Trạch Xuyên nói tường tận, “Đại đương gia ở đây dựng trại đóng quân đến cùng không phải kế sách lâu dài, nếu Cấm quân chậm chạp không đến, chẳng lẽ đại đương gia còn muốn ngày ngày chờ đợi?”
“Ngươi biết rõ Tiêu Trì Dã hơn ta, ” Lôi Thường Minh bốc mấy miếng đã ăn xong đĩa khoai lang, “cha hắn và đại ca hắn đều là danh tướng, hắn có thể kém chỗ nào? Ta chờ hắn đến đàm luận cùng ta đấy. Tì Châu lại là nơi có chút xíu như vậy, ta thậm chí không cần tìm cũng đoán được hắn trốn ở đâu. Hắn chiếm cứ Tì Châu không đi, ta liền không có cách nào đi vào còn gì! Việc này nói chung phải giải quyết đúng không? Ta chờ hắn, ta không có vội.”
“Hai vạn Cấm quân của hắn tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, năng lực ở trên ngựa không thua gì thiết kỵ Ly Bắc. Hiện tại đánh cùng hắn, trái lại không ổn đối với đại đương gia.” Thẩm Trạch Xuyên thấy những thị vệ kia lại muốn động, liền trước tiên nở nụ cười, nói, “Hắn ở trong thành, có kho lương Tì Châu chống đỡ. Đại đương gia ở ngoài thành, chỉ có thể dựa vào lương thảo chống đỡ. Tiêu xài một ngày của bốn vạn người chính là con số doạ người, trận đấu này kéo dài càng lâu, đại đương gia càng thiệt nhiều hơn. Khoản chi tiêu này, chắc chắn đại đương gia hiểu hơn ta.”
“Vậy thì thế nào? Ta kéo dài được. Cấm quân không đi phải không? Tiêu Trì Dã không thể ăn lương thực Tì Châu cả đời, Ly Bắc vương còn đang đánh trận tại Ly Bắc kìa, Tiêu Trì Dã nóng lòng về nhà lắm. Thời gian kéo càng lâu, ta chỉ là thua tiền, thế nhưng Tiêu Trì Dã lại phải thiệt mệnh. Hắn phản rồi, nhưng thủ bị quân Khải Đông thì không, Thích Trúc Âm dẫn người chạy tới đây chỉ cần nửa tháng, lúc đó thiết ky Ly Bắc đến đây trợ giúp sẽ rơi vào hai đầu lo lắng. Thích Trúc Âm không hề dễ đánh hơn so với kỵ binh Biên Sa, cô ả này có bản lãnh gì, các ngươi thường giao thiệp là rõ ràng nhất, đến cả vương toạ của Biên Sa mà ả cũng dám thiêu, đánh một cái Tì Châu căn bản chẳng cần phải nói. Tiêu Trì Dã dám sao?” Lôi Thường Minh lau miệng, cười tùy tiện, ánh mắt nguội lạnh, “Tiêu Trì Dã xứng sao?”
Thẩm Trạch Xuyên lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: “Nếu lương thảo hậu bị của đại đương gia quả thật dồi dào như thế, vậy hôm nay ta không cần nhiều lời với đại đương gia rồi. Thực không dám giấu giếm, ta chính là bởi vì lo lắng Thích đại soái có thể đến bất cứ lúc nào, cho nên mới muốn tới đàm luận chuyện buôn bán cùng đại đương gia.”
Khổng Lĩnh hơi biến sắc, theo sát Thẩm Trạch Xuyên đi hai bước, nói: “Đồng tri, chúng ta trước đó không có…”
“Ngươi muốn nói chuyện buôn bán gì với ta?” Lôi Thường Minh cắt lời Khổng Lĩnh.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nếu Tiêu Trì Dã có thể thuận lợi thông qua Tì Châu, đó chính là mừng lớn, thế nhưng nếu đại đương gia dẫn binh đến đây, hai vạn Cấm quân của hắn liền không còn là lựa chọn duy nhất của ta nữa. Chuyện ta muốn đàm luận cùng đại đương gia chính là buôn bán lương thảo, trong tay ta còn có hai trăm vạn bạc, nguyện ý gửi đại đương gia, tiêu hao cho lương thảo trong trận này. Nhưng để trao đổi, sau này đại đương gia vào triều làm quan nhất định phải bảo đảm một mạng cho ta trước mặt Hàn Thừa.”
Khổng Lĩnh kinh ngạc nói: “Thẩm Trạch Xuyên! Sao ngươi có thể lừa chúng ta! Hai trăm vạn bạc kia, không phải đã nói là cho Tì Châu dùng để trùng kiến thủ bị quân sao?!”
“Ta chỉ nói là nguyện ý, ” Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, thành khẩn nói với Khổng Lĩnh, “cũng đâu có nói nhất định.”
Khổng Lĩnh lôi ống tay áo Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi gạt chúng ta! Ngươi đúng là nhãi ranh gian trá!”
Lôi Thường Minh liền cười rộ lên, hắn chống đầu gối, nói: “Thật hay giả vậy? Thẩm Trạch Xuyên, nếu ngươi thật sự có nhiều bạc như thế, lại có thể để mặc Cấm quân gặm bùn thoát thân dọc đường sao? Các ngươi chắc không phải đang thiết kế gạt ta chứ?”
Khổng Lĩnh nào còn nghe lọt, trên mặt hắn đỏ bừng lên, râu mép run rẩy, nhìn Thẩm Trạch Xuyên không thể tin nổi nói: “Một đoạn hùng hồn phân trần kia của ngươi, cũng là giả sao? Ngươi! Ngươi dùng nguy nan Trung Bác gạt chúng ta vào tròng, ngươi còn là người sao?!”
“Mỗi người một chí mà, ” Thẩm Trạch Xuyên cười một cách thờ ơ, “Tì Châu và Cấm quân đã là cua trong rọ, ta tìm chủ mới cũng là hợp tình hợp lý. Thành Phong tiên sinh, ngươi rõ ràng nhất.”
“Nếu như ngươi thật sự lấy ra hai trăm vạn bạc, ” Lôi Thường Minh vẫn ngồi yên không động, nói, “lại giúp ta cứu Hàn Cận ra, về phía Hàn Thừa ta sẽ bảo đảm cho ngươi.”
“Ta đã sai người đem theo chút bạc trắng rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đại đương gia xem như vậy có tính là thành ý hay không?”
“Đây là muốn trường kỳ kháng chiến rồi, ” Đàm Đài Hổ ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn phía dưới, “hắn mang theo đội ngũ dài như vậy, khiến người ta căn bản không nhìn ra nổi có bao nhiêu binh mã.”
“Nhưng bọn hắn mang theo đống bếp lít nhít, ta nhìn cũng sợ.” Đinh Đào vẽ một vòng tròn lên nơi Lôi Thường Minh trú binh, “Ta đi thôn trấn ven đường tìm hiểu tin tức, đều nói lần này hắn mang người quả thật có hơn bốn vạn đấy, trên đường bọn hắn đã chiếm hết lưu phỉ vùng gần Tì Châu này rồi.”
“Thật giả trộn lẫn mới có thể làm người không phân biệt được, ” Tiêu Trì Dã đứng dậy, đẩy cành lá đọng nước ra, “nếu hắn thật sự có nhiều người như vậy, hà tất lại tiếp tục kết bè kết đảng? Một nhánh quân đội muốn đánh trận, sợ nhất chính là nhất thời bổ sung người, điều đó sẽ quấy nhiễu quân sĩ vốn phối hợp trước nay, khiến một đoàn quân sói hổ biến thành đám người ô hợp.”
“Ta cũng suy đoán thế, ” Đàm Đài Hổ theo Tiêu Trì Dã đi ra cánh rừng, “hắn càng muốn người khác biết hắn có bốn vạn người, trên thực tế lại càng chột dạ. Chủ tử, hắn đang sợ chúng ta.”
Tiêu Trì Dã trong mưa nhỏ cởi chiếc áo choàng, ném cho Đinh Đào phía sau. Hắn vừa đeo đao, vừa nhìn Đàm Đài Hổ nói: “Nếu hắn sợ sệt thì sẽ không tới. Hắn đây là dựa thế đe dọa, thấy chúng ta đi ra từ Khuất Đô cho nên muốn hù dọa chúng ta.”
Bãi săn Nam Lâm không đánh vang ra tiếng, đó là Thích Trúc Âm mang theo thủ bị quân Khải Đông áp chế phản loạn xuống, rõ ràng nhìn bề ngoài thì chẳng liên quan tới Tiêu Trì Dã. Cấm quân trước đây tại Khuất Đô cũng bị tám đại doanh xem thường, như đồ phế bỏ, mấy năm qua tuy rằng đã tiếp quản tuần phòng Khuất Đô, nhưng đó đều là quyền lực thay đổi luân phiên. Bọn họ chưa từng đánh trận chiến thế này. Bọn họ cùng Tiêu Trì Dã, đều bị Lôi Thường Minh coi như là tiểu tử mới sinh vắt mũi chưa sạch.
“Hắn khinh địch, đó là ưu thế của chúng ta, nhưng nếu tự chúng ta cũng khinh địch, đó chính là đáng đời chịu đòn. Lôi Thường Minh không phải người bình thường, hắn có thể xưng nhất bá tại phía đông nam Trung Bác, dĩ nhiên hắn có chỗ hơn người.” Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, mang theo dây cương nói, “Đàm Đài Hổ, sáu năm trước ngươi từ Đăng Châu chạy trốn tới Khuất Đô, hiện giờ chúng ta đã trở về rồi, ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ lời ta từng nói lúc ngươi mang binh mã nhập hộ Cấm quân hay không?”
Nước mưa rơi lăn xuống đôi mắt Đàm Đài Hổ, hắn ngửa đầu nhìn Tiêu Trì Dã, nói: “Ty chức một khắc cũng không dám quên, chủ tử nói nhục nước còn chưa tẩy, thù nhà còn chưa báo!”
“Không sai, ” Tiêu Trì Dã ghìm ngựa ngước mắt, nhìn đầu người đen kịt trong mưa, trầm giọng nói, “người Biên Sa đã tàn sát mấy toà thành tại Trung Bác, thiết kỵ Ly Bắc cùng thủ bị quân Khải Đông đánh đuổi được bọn chúng, nhưng thù này đã được báo rồi ư? Đây đối với kỵ binh Biên Sa mà nói chỉ là cho ngựa chạy tiêu khiển một trận thôi! Trong Khuất Đô đã lan truyền thế nào? Bọn họ nói thà làm một con chó, không làm binh Trung Bác! Sỉ nhục mà Trung Bác phải nhận dưới đồ đao, bây giờ có thể chắp tay nhường cho người khác đi tẩy sao? Chúng ta trắng đêm không ngớt rong ruổi trong mơ, giờ khắc này Lôi Thường Minh chính là vật cản ngăn trở ngươi với ta, cơ hội cùng kỵ binh Biên Sa tái chiến đang ở ngay trước mắt —— muốn thua sao?”
Thắng bại là chuyện thường nhà binh, thế nhưng không có một quân đội nào tình nguyện thua mãi. Trong sáu năm này, bọn họ từ doanh đội con ong cái kiến năm bè bảy mảng biến thành quân đội sắc bén huấn luyện nghiêm chỉnh, Cấm quân cũng như mặt bên của Tiêu Trì Dã, bọn họ cùng bị vùi vào trong bụi cát vàng, trở thành giun dế không đáng nhắc tới kẹt giữa mấy vạn hùng binh của Đại Chu. Quá khứ người khác hình dung bọn họ thế nào cũng có thể, bêu danh là tột cùng phế vật cũng có thể, cuối cùng rồi bọn họ sẽ từ trong đất cát lộ lưỡi đao ra.
Gió lớn bỗng thổi giương lá cờ, Đàm Đài Hổ mím chặt môi nói: “Phải thắng.”
Tiếng mưa rơi phút chốc chuyển dồn dập.
Đàm Đài Hổ hung hăng quệt mắt, ở sau lưng từ từ hình thành tiếng hô như làn sóng: “Phải thắng!”
Phải thắng! Từ trận này bắt đầu, mãi cho đến tận một khắc tử trận kia, ‘phải thắng’ nhất định phải trở thành ý niệm duy nhất của Cấm quân. Bọn họ đối diện với tiền bối thành danh đã lâu, bọn họ muốn rút đao lộ kiếm, muốn thúc ngựa giục sói mà phi, muốn từng người từng người đánh bại bất cứ ai ngăn trở trước mặt —— bọn họ chỉ có thể thắng! Thiết kỵ Ly Bắc có thể thua, thủ bị quân Khải Đông có thể thua, thậm chí là quân đội Lôi Thường Minh cũng có thể thua, thế nhưng Cấm quân và Tiêu Trì Dã không thể. Bọn họ đã thoát khỏi trói buộc đồng thời cũng rời khỏi chống đỡ rồi, nếu như bọn họ không thể thắng, thì chỉ có thể chết.
Tiêu Trì Dã quay đầu ngựa lại, lau sạch nước mưa trên cằm, như một con sói đang ngửi mùi huyết nhục. Hắn rút ra thanh đao tượng trưng cho tham lam cùng tàn nhẫn kia, nói với bầy sói phía sau: “Đến lượt chúng ta ăn rồi.”
Nước mưa “độp độp” nện phá mặt nước lặng.
***
Lôi Thường Minh nghe nói đặc sứ của Tì Châu đến rồi, hắn đang trong lều tiếp kiến đối phương.
“Thành Phong tiên sinh, ” Lôi Thường Minh ngồi ở ghế cọp trên cao, chăm chú đánh giá Khổng Lĩnh, “nhiều ngày không gặp rồi đấy.”
Khổng Lĩnh hành lễ, nói: “Đại đương gia trước đây thường đến Tì Châu chúng ta, đều là người quen biết đã lâu, sao lần này lại động binh lớn như vậy?”
Lôi Thường Minh chẳng phải một tên lỗ mãng như đã tưởng. Hai tay đầy vết sẹo không đeo thêm bất kỳ phục sức gì, quần áo giản dị, mang cây đao đã bị mài ra vết hằn. Thoạt nhiên nhìn sang, hắn chẳng khác biệt so với bách tính bình thường Trung Bác mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời là mấy. Hắn không đọc sách, trên người có một luồng phỉ khí giang hồ quanh năm trà trộn, nhưng đây tựa hồ chỉ là ngụy trang, bởi vì hắn khá nhạy bén.
Lôi Thường Minh không xã giao giả tạo cùng Khổng Lĩnh, lần nhìn thứ hai liền tập trung vào Thẩm Trạch Xuyên, hắn nhếch miệng cười, nói: “Nếu đều là quen biết đã lâu, chuyện uống chén rượu, sao Thành Phong tiên sinh còn mang theo Cẩm y vệ đến?”
Thần sắc Khổng Lĩnh như thường, nói: “Đại đương gia mang trọng binh áp thành, không phải là muốn gặp Hầu gia cùng Thẩm Đồng tri một lần hay sao? Hiện nay ta cả gan thay hai vị tiến cử lẫn nhau luôn. Đồng tri đại nhân, vị này chính là Lôi đại đương gia Lôi Thường Minh danh chấn sáu châu Trung Bác, là lão tử thiên vương của hai châu Đoan, Đôn. Đại đương gia, vị này chính là Khuất Đô tự mình phá lệ đề bạt, Thẩm Đồng tri Thẩm Trạch Xuyên đứng hàng cận thần thiên tử.”
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ” Lôi Thường Minh như có chút hứng thú, hắn nói, “Thẩm Trạch Xuyên hả, ngươi chính là Thẩm Trạch Xuyên sao? Nghe nói Hàn Thừa thiết trí đóng thành vây quét, một mình ngươi có thể giết chết quân binh tinh nhuệ còn sót lại của hắn, lưỡi đao mất mạng, nhanh tới mức không thấy ảnh. Ngươi bây giờ theo Tiêu Trì Dã, không đi hướng Ly Bắc, sao lại pha tạp cùng bọn Chu Quế vậy? Hắn là một Châu phủ quy củ, không chứa nổi sát thần như ngươi đâu.”
“Ta cũng là người quy củ, ” Thẩm Trạch Xuyên hơi nâng tay phải, lộ ra bên eo, “ta tới gặp Lôi Đại đương gia, nhưng đao cũng không mang theo này.”
Lôi Thường Minh nâng tay phất lui thị vệ áp sát trước động tác của Thẩm Trạch Xuyên, chỉ chỉ Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi gặp thiên tử đều không tháo đao, gặp ta lại tận tâm như vậy.” Hắn cười ha ha, tiếng hệt chuông lớn, cao giọng nói, “Lẽ nào ta còn còn tôn quý hơn thiên tử?”
“Bây giờ thái hậu chủ chánh, triều cương không vượng, đã sớm nói không còn thiên tử rồi.” Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười, “Đại đương gia anh hùng cái thế, ta đương nhiên phải tuân thủ lễ nghi như vậy.”
“Các ngươi là người ở Khuất Đô lâu, nói chuyện đều dễ nghe.” Lôi Thường Minh tựa vào ghế cọp, đẩy đĩa khoai lang ra, ăn hai miếng, nói, “Ngươi nói thẳng đi, ngươi gặp ta làm gì?”
“Ta hôm nay tới dưới trướng đại đương gia, một là đặc biệt thăm hỏi, hai là muốn cùng Đại đương gia đàm luận ngày sau.” Thẩm Trạch Xuyên nói tường tận, “Đại đương gia ở đây dựng trại đóng quân đến cùng không phải kế sách lâu dài, nếu Cấm quân chậm chạp không đến, chẳng lẽ đại đương gia còn muốn ngày ngày chờ đợi?”
“Ngươi biết rõ Tiêu Trì Dã hơn ta, ” Lôi Thường Minh bốc mấy miếng đã ăn xong đĩa khoai lang, “cha hắn và đại ca hắn đều là danh tướng, hắn có thể kém chỗ nào? Ta chờ hắn đến đàm luận cùng ta đấy. Tì Châu lại là nơi có chút xíu như vậy, ta thậm chí không cần tìm cũng đoán được hắn trốn ở đâu. Hắn chiếm cứ Tì Châu không đi, ta liền không có cách nào đi vào còn gì! Việc này nói chung phải giải quyết đúng không? Ta chờ hắn, ta không có vội.”
“Hai vạn Cấm quân của hắn tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, năng lực ở trên ngựa không thua gì thiết kỵ Ly Bắc. Hiện tại đánh cùng hắn, trái lại không ổn đối với đại đương gia.” Thẩm Trạch Xuyên thấy những thị vệ kia lại muốn động, liền trước tiên nở nụ cười, nói, “Hắn ở trong thành, có kho lương Tì Châu chống đỡ. Đại đương gia ở ngoài thành, chỉ có thể dựa vào lương thảo chống đỡ. Tiêu xài một ngày của bốn vạn người chính là con số doạ người, trận đấu này kéo dài càng lâu, đại đương gia càng thiệt nhiều hơn. Khoản chi tiêu này, chắc chắn đại đương gia hiểu hơn ta.”
“Vậy thì thế nào? Ta kéo dài được. Cấm quân không đi phải không? Tiêu Trì Dã không thể ăn lương thực Tì Châu cả đời, Ly Bắc vương còn đang đánh trận tại Ly Bắc kìa, Tiêu Trì Dã nóng lòng về nhà lắm. Thời gian kéo càng lâu, ta chỉ là thua tiền, thế nhưng Tiêu Trì Dã lại phải thiệt mệnh. Hắn phản rồi, nhưng thủ bị quân Khải Đông thì không, Thích Trúc Âm dẫn người chạy tới đây chỉ cần nửa tháng, lúc đó thiết ky Ly Bắc đến đây trợ giúp sẽ rơi vào hai đầu lo lắng. Thích Trúc Âm không hề dễ đánh hơn so với kỵ binh Biên Sa, cô ả này có bản lãnh gì, các ngươi thường giao thiệp là rõ ràng nhất, đến cả vương toạ của Biên Sa mà ả cũng dám thiêu, đánh một cái Tì Châu căn bản chẳng cần phải nói. Tiêu Trì Dã dám sao?” Lôi Thường Minh lau miệng, cười tùy tiện, ánh mắt nguội lạnh, “Tiêu Trì Dã xứng sao?”
Thẩm Trạch Xuyên lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: “Nếu lương thảo hậu bị của đại đương gia quả thật dồi dào như thế, vậy hôm nay ta không cần nhiều lời với đại đương gia rồi. Thực không dám giấu giếm, ta chính là bởi vì lo lắng Thích đại soái có thể đến bất cứ lúc nào, cho nên mới muốn tới đàm luận chuyện buôn bán cùng đại đương gia.”
Khổng Lĩnh hơi biến sắc, theo sát Thẩm Trạch Xuyên đi hai bước, nói: “Đồng tri, chúng ta trước đó không có…”
“Ngươi muốn nói chuyện buôn bán gì với ta?” Lôi Thường Minh cắt lời Khổng Lĩnh.
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nếu Tiêu Trì Dã có thể thuận lợi thông qua Tì Châu, đó chính là mừng lớn, thế nhưng nếu đại đương gia dẫn binh đến đây, hai vạn Cấm quân của hắn liền không còn là lựa chọn duy nhất của ta nữa. Chuyện ta muốn đàm luận cùng đại đương gia chính là buôn bán lương thảo, trong tay ta còn có hai trăm vạn bạc, nguyện ý gửi đại đương gia, tiêu hao cho lương thảo trong trận này. Nhưng để trao đổi, sau này đại đương gia vào triều làm quan nhất định phải bảo đảm một mạng cho ta trước mặt Hàn Thừa.”
Khổng Lĩnh kinh ngạc nói: “Thẩm Trạch Xuyên! Sao ngươi có thể lừa chúng ta! Hai trăm vạn bạc kia, không phải đã nói là cho Tì Châu dùng để trùng kiến thủ bị quân sao?!”
“Ta chỉ nói là nguyện ý, ” Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, thành khẩn nói với Khổng Lĩnh, “cũng đâu có nói nhất định.”
Khổng Lĩnh lôi ống tay áo Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi gạt chúng ta! Ngươi đúng là nhãi ranh gian trá!”
Lôi Thường Minh liền cười rộ lên, hắn chống đầu gối, nói: “Thật hay giả vậy? Thẩm Trạch Xuyên, nếu ngươi thật sự có nhiều bạc như thế, lại có thể để mặc Cấm quân gặm bùn thoát thân dọc đường sao? Các ngươi chắc không phải đang thiết kế gạt ta chứ?”
Khổng Lĩnh nào còn nghe lọt, trên mặt hắn đỏ bừng lên, râu mép run rẩy, nhìn Thẩm Trạch Xuyên không thể tin nổi nói: “Một đoạn hùng hồn phân trần kia của ngươi, cũng là giả sao? Ngươi! Ngươi dùng nguy nan Trung Bác gạt chúng ta vào tròng, ngươi còn là người sao?!”
“Mỗi người một chí mà, ” Thẩm Trạch Xuyên cười một cách thờ ơ, “Tì Châu và Cấm quân đã là cua trong rọ, ta tìm chủ mới cũng là hợp tình hợp lý. Thành Phong tiên sinh, ngươi rõ ràng nhất.”
“Nếu như ngươi thật sự lấy ra hai trăm vạn bạc, ” Lôi Thường Minh vẫn ngồi yên không động, nói, “lại giúp ta cứu Hàn Cận ra, về phía Hàn Thừa ta sẽ bảo đảm cho ngươi.”
“Ta đã sai người đem theo chút bạc trắng rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “đại đương gia xem như vậy có tính là thành ý hay không?”
Danh sách chương