Chuyến này Thẩm Trạch Xuyên mang không đến hai trăm vạn, thế nhưng y mang đến thành ý. Lôi Thường Minh nhìn mấy hòm bạc trắng kia đều là hàng thật giá thật, đặt chồng chất ngay ngắn. Hắn tiện tay nắm một cái, cảm thụ được trọng lượng nặng trình trịch, nói: “Chỉ mấy hòm bạc trắng thế này, huynh đệ dưới tay ta đi bán bánh đường cũng kiếm ra được, ngươi muốn dùng chút ít đồ này thuyết phục thì cũng quá xem thường Lôi Thường Minh ta rồi.”

“Nếu như ta thật sự mang đến hai trăm vạn, lúc này đại đương gia cũng chưa chắc dám nhận.” Thẩm Trạch Xuyên đã ngồi xuống, y nói, “Chuyện buôn bán đều phải từ từ nói chuyện, trước mắt người nên gấp chính là Tì Châu và Tiêu Trì Dã.”

Lôi Thường Minh vẫy tay sai người kéo Khổng Lĩnh ra khỏi lều, chỉ để lại thị vệ của mình cùng Thẩm Trạch Xuyên. Từ đầu đến cuối hắn không chịu rời khỏi ghế cọp, không tới gần Thẩm Trạch Xuyên nửa bước, nói: “Ngươi cùng Tiêu Trì Dã phá vòng vây Khuất Đô cũng xem như là giao tình sinh tử, làm sao đột nhiên lại đổi mặt muốn đòi phần cơm ăn từ chỗ ta?”

“Nếu đại đương gia biết ta, chắc chắn cũng biết Thẩm Vệ là cha ta. Thẩm Vệ đã chọc thủng trời tại Đôn Châu, khiến ta và Ly Bắc rơi vào mối oán lâu năm. Ta với Tiêu Trì Dã tuy rằng có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, nhưng Tiêu Kí Minh không hẳn đã chịu dùng đến ta.” Thẩm Trạch Xuyên dường như khổ não, “Công thành danh toại là chí nam nhi, chính Tiêu Trì Dã hắn cũng chỉ là bồ tát qua sông, nào còn có tinh lực thay ta nghĩ một đường sống? Giữa ta và Hàn đại nhân Hàn Thừa có chút hiểu lầm, nhưng đó đều là chuyện nhỏ tội không đáng chết thôi, chỉ cần có người bảo đảm cho ta, ta liền có thể về Khuất Đô lại cống hiến cho triều đình rồi.”

“Nói như vậy là ngươi vẫn muốn làm quan à? ” Hai tay Lôi Thường Minh vịn đầu gối, “Huynh đệ, không nói gạt ngươi, ta cũng muốn làm quan. Trước đây chúng ta trà trộn sơn dã, ngày tháng đó có thể coi là tiêu dao, nhưng dù sao cũng không phải làm việc nghiêm túc, cử động gì cũng bị thủ bị quân Khải Đông theo dõi chặt chẽ!”

“Ta với đại nhân cùng chung chí hướng,” Thẩm Trạch Xuyên khẽ nâng quạt tre nhỏ, “đây không phải vừa khéo sao?”

“Nhưng ta ấy à, bị loại người đọc sách các ngươi lừa đến sợ rồi.” Lôi Thường Minh tỏ mấy phần kiêng kỵ, “Hai trăm vạn của ngươi còn tại Tì Châu, sao lấy đưa cho ta được? Còn có Hàn Cận kia, ngươi giúp ta cứu hắn kiểu gì? Hôm nay ngươi với ta nói cho rõ ràng, để trong lòng ta có cái cơ sở, ta mới có thể thật sự mang ngươi theo.”

“Bạc thì dễ bàn, đại đương gia chọn một người tin cẩn đi Tì Châu hỏi Chu Quế đòi tiền, hắn biết bạc đều để ở đó. Chỉ cần đại đương gia lấy chúng được, hiện tại có thể cầm bạc đi luôn.”

“Ta đòi hắn, hắn liền chịu cho ta chắc?” Ngón tay Lôi Thường Minh vuốt nhẹ, tựa hồ vẫn còn muốn sờ đống bạc trắng đó.

“Trong tay ngươi có Khổng Lĩnh, đó là tâm phúc của Chu Quế.” Thẩm Trạch Xuyên cười nói, “Ngươi còn có bốn vạn binh mã, sao Chu Quế dám không cho? Hắn luôn muốn làm một ông quan tốt yêu dân như con, sẽ không ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này làm ngươi tức giận đâu.”

Lôi Thường Minh nhìn Thẩm Trạch Xuyên, như là đang đánh giá gì đó. Trong lều yên ắng xuống, xung quanh Thẩm Trạch Xuyên đều là thị vệ của Lôi Thường Minh, y sờ chén trà nhưng không uống. Trong khoảng đối lập dài lâu, Lôi Thường Minh bỗng nhiên cười lên, nói: “Ta dự bị vật tư phong phú, không vội đòi tiền, hai trăm vạn này cứ để đó mấy ngày cũng không hề gì. Người đâu, dâng trà cho Thẩm công tử, việc cấp bách của chúng ta là nói xem làm sao cứu Hàn Cận ra, dù sao hắn mới là mấu chốt để ngươi và ta đi Khuất Đô gặp Hàn Thừa.”

***

Khổng Lĩnh đã bị nhốt vào chuồng ngựa, hắn nằm ngang trên cỏ dại thở gấp không thôi. Dây thừng thô ráp trói hắn thật chặt, ngựa nghỉ ngay trước mặt, mỗi lần nhấc móng toàn là phân ngựa nóng hổi. Hắn bị dây thừng kia siết cho đầu váng mắt hoa, ráng sức quay đầu thở dốc. Bên ngoài một vòng lưu phỉ vây quanh đều đang cười ha ha.

Khổng Lĩnh bực tức nói: “Tặc tử gạt ta! Phi! Sĩ có thể giết không thể nhục, đừng hòng bắt ta đi uy hiếp Tì Châu!”

Mấy cái roi ngựa lại chọc lên mặt Khổng Lĩnh, cả người hắn đều là nước bùn cùng phân ngựa, bị vây quanh quan sát mà choáng váng từng trận, vừa thẹn vừa hận nói: “Các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, các ngươi! Lôi Thường Minh! Ngươi đồng mưu cùng kẻ không nói đạo nghĩa như vậy, ngươi sẽ nhận kết quả tốt gì?!”

Nhưng mặc cho Khổng Lĩnh mắng trời chửi đất, bốn phía đều là một trận cười vang. Hắn cũng là hạng người đọc đủ thứ thi thư, trước đây bất luận là Đàm Đài long hay là Chu Quế đều lấy lễ để tiếp đón hắn, nơi từng đi qua, ai mà không tuân theo xưng một tiếng Thành Phong tiên sinh? Bây giờ không chỉ bị trói tại chuồng ngựa, còn bị người cười nói thế này. Hắn lại nghĩ tới đêm tuyết lúc thoát thân từ Đôn Châu, khuôn mặt của bọn lưu phỉ đó cùng kỵ binh Biên Sa như từ từ trùng khớp, đều là tiếng cười mơ hồ. Trong lúc nhất thời Khổng Lĩnh khó tự đè nén tâm tình, cuối cùng ồ ồ khóc nức lên.

“Tuần doanh!” Đầu kia bỗng nhiên có một tướng sĩ đi ra, quát lên, “Tụ tập hết ở đây làm gì? Lớp da của một con chó già lại khẩn cấp hơn cả nhiệm vụ tuần doanh à? Làm trễ nải tuần phòng rồi ta thấy tất cả các ngươi cũng phải bị lột da! Đi, tản đi!”

Người chung quanh giải tán ngay tức khắc, Khổng Lĩnh dịch đến mép chuồng ngựa, tựa đầu vào thanh chắn, để nước mưa chảy xuống giội rửa. Hắn như đang thông khí, dùng sức hít thở, chòm râu cũng bẩn thành một túm bùn rồi.

Xa xa trong lều người ra người vào, xốc mành lên có thể nhìn thấy Lôi Thường Minh đang chuẩn bị thiết yến khoản đãi Thẩm Trạch Xuyên. Khổng Lĩnh nhổ nước bọt, trong nước mưa nhắm hai mắt lại. Không biết qua bao lâu, có ai đó vỗ nhẹ lên má Khổng Lĩnh.

Khổng Lĩnh mở mắt ra, nhìn thấy tướng sĩ ban nãy. Người này nhìn ngoài ba mươi, khuôn mặt ngăm đen, lộ một luồng khí sắc bén, hắn nói: “Thành Phong tiên sinh!”

Khổng Lĩnh bị kinh động.

“Tiên sinh đừng sợ, ta là bộ hạ cũ của tướng quân Đàm Đài Long, từng nhậm chức trong thủ bị quân Đôn Châu, đã từng gặp mặt ngài một lần rồi.” Người này miễn cưỡng cười cười, rồi lại than thở, “Tiên sinh… sa vào tình cảnh như vậy, thực sự không nên.”

“Nếu ngươi là bộ hạ cũ của Đàm Đài Long, sao lại có thể cùng một tên thổ phỉ như Lôi Thường Minh làm loạn?” Khổng Lĩnh thẫn thờ nói, “Khi Đàm Đài Long còn sống hận những kẻ xấu đó nhất.”

“Ta cũng là cùng đường mạt lộ thôi tiên sinh, ” Người này cười khổ, “sau khi Đôn Châu bị thu phục, triều đình điều lương thực đi mất rồi, lấy để bổ khuyết cho lỗ thủng Quyết Tây. Mấy người chúng ta may mắn còn sống sót, đói đến nỗi phải nhai vỏ cây. Đại đương gia mặc dù là thổ phỉ nhưng là một người trượng nghĩa, làm việc hào phóng, theo hắn mới được ăn cơm no, chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Khổng Lĩnh biết lời hắn nói là thật, lại không có gì để đáp, chỉ có thể trầm mặc.

Người này kéo Khổng Lĩnh lên, nói: “Ta vừa mới tại chỗ ngồi nghe được ý tứ của đại đương gia, là chuẩn bị dùng tiên sinh để giao thiệp với Châu phủ Tì Châu đấy. Ta lo lắng tiên sinh quá mức kiên cường, chịu không nổi nhục nhã nên tìm cơ hội chạy ra đây. Tiên sinh, ta lập tức cưỡi ngựa mang ngài đi ngay!”

Khổng Lĩnh thấy thần sắc hắn chân thành liền nói: “Ngươi thả cho ta chạy, Lôi Thường Minh tất sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu.”

Người này cởi dây thừng ra cho Khổng Lĩnh, nhanh chóng nói: “Ta đưa tiên sinh đi Tì Châu rồi sẽ tự trở về thỉnh tội với đại đương gia. Ta vốn là người trung nghĩa dưới cờ tướng quân Đàm Đài Long, bây giờ lại vì phần cơm ăn mà lâm vào lưu phỉ, trong lòng vẫn luôn không thoải mái. Thế nhưng đại đương gia có ân với ta, ta cũng không thể phản bội hắn được. Tiên sinh, ta dìu ngài lên ngựa!”

Khổng Lĩnh được hắn nhấc lên ngựa, nắm cánh tay hắn, ngưng nghẹn nói:

“Ngươi là người hiểu biết.”

Người này cũng cùng lên ngựa, phủ thêm đấu bồng cho Khổng Lĩnh, giật giây cương một cái mang theo Khổng Lĩnh vượt về hướng cửa lớn của trại. Trong mưa còn có người đang tuần phòng, nhìn thấy hắn thì cấp tốc hành lễ. Hắn cũng không nói nhiều, lấy yêu bài ra, đưa Khổng Lĩnh ra khỏi trại.

Hai người lên ngựa chạy băng băng chỉ chốc lát đã nghe được phía sau có tiếng quát lớn, hiển nhiên là truy binh.

“Nơi này còn cách Tì Châu ngàn dặm, tiên sinh!” Người này đội mưa dẫn đường, “Chúng ta hãy chạy trắng đêm không ngừng thôi!”

Khổng Lĩnh bị xóc đến tròng trành, siết chặt lấy dây cương, phi nhanh theo người này. Tiếng truy đuổi sau lưng vẫn không ngừng lại, trong đêm tối cành cây quất vào mặt, Khổng Lĩnh ngay cả quay đầu cũng không dám. Hắn nhẫn nhịn cơn đau, một lòng muốn chạy về Tì Châu, nhanh chóng mật báo cho Chu Quế! ***

Thẩm Trạch Xuyên ăn rất ít, y không nhìn ca vũ trong lều, chỉ ngồi ở phía dưới uống rượu.

Lôi Thường Minh hành quân mang theo không ít thiếp thất, phần nhiều đều là nữ nhân hắn trắng trợn cướp đoạt lúc ở Đoan Châu. Hắn gọi một người trong đó đi rót rượu cho Thẩm Trạch Xuyên, ngồi trên ghế cọp ra sức khuyên nhủ:

“Thẩm huynh đệ, ngươi uống đi! Chuyến này ta mang không ít rượu ngon đâu, tối nay ngươi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.”

Thẩm Trạch Xuyên thấy Lôi Thường Minh uống đến mặt mày hồng hào, tiếng nói càng lúc càng lớn, lúc trêu đùa người không hề e dè, cấu véo cổ vai nữ tử trong lòng đến xanh tím một mảng. Thẩm Trạch Xuyên khẽ nâng chén, uống cạn rượu, không lên tiếng.

Lôi Thường Minh ăn thịt, nói: “Ngươi là con trai của Kiến Hưng vương Thẩm Vệ, từ nhỏ không phải chịu khổ, không biết lương thực quý giá thế nào. Hai trăm vạn này nói cho liền cho, thế lại có mấy phần sảng khoái của người giang hồ đấy! Thẩm huynh đệ, không phải ta nói chứ, trước mắt ngươi nương nhờ vào ta, ta cảm thấy làm vậy rất hay! Tiêu Trì Dã kia một tiểu tử chưa ráo máu đầu, ở Khuất Đô còn có chút đất dụng võ, bây giờ trở lại Ly Bắc, có cơ hội gì? Hắn còn mang theo hai vạn tạp binh, thiết kỵ Ly Bắc nhất định sẽ không thu nhận! Chẳng lẽ Ly Bắc vương còn có thể cho hắn làm thống soái Ly Bắc sao? Tiêu Kí Minh kia mới thật sự lợi hại!”

Thẩm Trạch Xuyên không để những cô nương kia đụng tới bình rượu của y, tự mình rót một chén, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”

Lôi Thường Minh nuốt chân giò xuống, quẹt miệng nói: “Nói đến những tướng quân này, Lôi Thường Minh ta chỉ sợ mỗi đại soái Khải Đông Thích Trúc Âm thôi! Bốn tướng thiên hạ chỉ có nàng là nữ tử, lúc ta còn ở Hà Châu áp tải từng gặp nàng một lần rồi. Mẹ nó, một tiểu nương tử đẹp đẽ như vậy, lại nắm một cây đao đầu quỷ! Đao đầu quỷ đấy, thứ Tiêu Trì Dã dùng cũng là đao đầu quỷ mà! Lúc chém thẳng vào có thể bổ ra xương cốt, phải dựa vào khí lực thực sự. Lần này sở dĩ ta đến Tì Châu cũng là để cho nàng chú ý, thay nàng bắt Tiêu Trì Dã làm tù binh, đuổi về Khuất Đô, tách Khải Đông bọn họ với Ly Bắc ra, không đến nỗi bị liên luỵ vào. Ngươi nói xem ta dựa vào công lao như vậy, có thể mưu cầu giành lấy chức tướng quân dưới trướng nàng hay không?”

“Nghe nói dưới trướng Thích đại soái có ngũ hổ, mỗi người đều là mãnh tướng giỏi đánh, tất cả đều là người do một tay nàng bồi dưỡng tại thủ bị quân Khải Đông trong những năm qua.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Nếu đại đương gia mà đi, đương nhiên là phải đứng đầu, làm đại ca luôn.”

Lôi Thường Minh cười như sấm, hắn sờ soạng nữ nhân trong ngực, không để ý đến tiếng kêu đau, hôn người lung tung một trận, cái tay bóng mỡ lau hết sạch lên những tấm lụa đó, nói: “Ta là kẻ phát tài từ sơn dã, mấy năm nay hối hả ngược xuôi cũng từng đánh mấy trận chiến. Tại Trung Bác nhắc đến Lôi Thường Minh ta, ai mà không biết ta đánh giỏi? Thẩm huynh đệ, ngươi biết Lục Quảng Bạch của Biên quận phải không? Lục gia bọn hắn quá nghèo, cảm giác như cái xương cứng vậy, ở Biên quận liều chết với địch, dựa vào sức lực chứ chẳng còn bản lĩnh gì khác. Ta cảm thấy trong bốn tướng thiên hạ, Lục Quảng Bạch là người không có năng lực nhất, hắn tên cái gì mà ‘phong hỏa xuy sa’, Biên quận năm nào cũng héo rụi Lang Yên đài, đây có gì hiếm lạ? Vị trí này của hắn chi bằng để cho ta đứng, bảo đảm lợi hại hơn hắn!”

Thẩm Trạch Xuyên thấy hắn uống say rồi, đã bắt đầu nói khoác lung tung, y liền rũ ngón tay xuống, nhẹ nhàng đặt đũa ngay ngắn trên bàn, cười nói: “Hắn quả thực không xứng.”

“Như Tả soái mới là anh hùng thật sự, ” Lôi Thường Minh dốc rượu rớt ướt mất nửa thân, hắn cũng không kịp lau chùi, ném bát rượu đi, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “bên ngoài ngàn dặm đoạt địch thủ, một mũi tiễn xuyên mây phá quân thù! Hồi đó mấy quán trà ở Hà Châu toàn kể chuyện về ông ấy, nói ông giết vợ để bảo vệ thành, lập tức bạc đầu, ai dà, người nghe được cũng không nhịn được rơi nước mắt! Đáng tiếc cuối cùng cũng không tránh được anh hùng khí đoản, vẫn là sớm thoái ẩn, nếu không ta cùng với ông ta, nói không chừng còn có thể bái kết nghĩa đấy!”

Trong lều như quần ma loạn vũ, những tên được gọi là thị vệ, phó tướng đều lộ ra nguyên hình, hoặc đứng hoặc nằm lôi kéo kỹ nữ uống rượu mua vui. Đội ngũ như vậy có thể nói là không hề có kỷ luật quân đội gì hết, bọn chúng giống hệt Lôi Thường Minh, chỉ là lũ thổ phỉ dựa vào đao thương gậy gộc vào nhà cướp của thôi.

Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở trong đó, lại sinh ra sự khó chịu nhỏ bé.

Lôi Thường Minh không phải là người như vậy, nếu như hắn là người tầm nhìn hạn hẹp, tận hưởng lạc thú trước mắt, làm sao hắn có thể bộc lộ tài năng bên trong đám thổ phỉ? Người này thể hiện cùng với hắn trong lời đồn hoàn toàn khác biệt.

Lôi Thường Minh đứng dậy đuổi theo kỹ nữ, kéo người vào trong ngực dâm loạn. Hắn uống rượu, lải nhải khúc ruộng điền Đăng Châu mà chẳng ai hiểu được, khua tay múa chân như con trâu lỗ mãng lao vào lá cờ. Hắn mừng rỡ tận hứng, uống tới say mèm, lại vỗ ót một cái, chỉ vào Thẩm Trạch Xuyên nói: “Mẹ ngươi là vũ kỹ Đoan Châu! Thẩm huynh đệ, mau đứng lên, nhảy cho chúng ta một điệu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện