* Hội đèn lồng đêm thất tịch.
"Cổ đại phu, thương thế của ta đã khỏi hẳn rồi, phải không?"
Từ khi nhập phủ tới nay, cứ bảy ngày, Cổ Nguyệt lại đến xem mạch cho Lưu Liên Thành.
"Đúng vậy. Có điều, khí huyết vẫn chưa lưu thông. Để ta kê thêm cho ngươi vài thang dược để điều trị trước. Ngươi cần tránh không được tự ý vận nội lực để tránh tổn thương đến phổi."
Lưu Liên Thành nhìn Cổ Nguyệt, nói, "Được. Cảm ơn."
Hiện giờ đã là giữa hè. Hoa phượng tiên bên cửa sổ nở bung, khẽ lay động trong gió nhẹ, thướt tha, diễm lệ. Hương hoa thoang thoảng không khỏi làm người ta có chút say mê.
Ngày bảy tháng bảy, đêm thất tịch.
Người người đi lại nhốn nháo, rộn ràng trên khắp phố lớn, ngõ nhỏ quanh thành Trường An. Tiểu thương hai bên đường rao bán đủ loại vật phẩm tinh xảo cầu Chức Nữ* [ngày xưa, vào ngày rằm tháng bảy, con gái thường làm những vật phẩm để cầu xin Chức Nữ cho mình khéo tay thêu thùa]. Một số tiểu thương bày bán những ngọn đèn lồng màu sắc rực rỡ trên bàn. Ánh đèn hắt ra những bức tranh màu trắng bạc được vẽ trên chụp đèn thật đẹp mắt. Còn có, những bông sen, bông hồng, dạ hợp, sơn trà được bày trong những lọ nhỏ, bông thật xen với bông giả, thật khó phân biệt. Lại có, những bộ quần áo, giầy hoa, guốc gỗ in hoa; những tấm mành được thêu bằng chỉ kim tuyến màu vàng và bạc lấp lánh tinh xảo, chăn đơn, màn che, váy áo... Không khí tràn ngập vẻ vui tươi, náo nhiệt. Ánh sáng từ những đèn lồng đủ màu sắc và hình dạng treo trên cao phủ sắc vàng ấm áp lên cảnh vật khiến cảnh vật càng thêm quyến rũ.
Vũ Văn Trữ Kha đắc ý len lỏi trong dòng người náo nhiệt trên phố, mặt tràn đầy hưng phấn. Một tay cầm mứt quả, tay kia giơ cao ra sức vẫy người phía sau.
"Uy! Nhanh lên a."
Lưu Liên Thành day day huyệt thái dương, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Hắn vốn định cự tuyệt nhưng quả thật hắn không nhịn được sự nhõng nhẽo ngạnh triền của vị công chúa này. "Hôm nay là đêm thất tịch a!! Ngươi sao có thể ngồi trong phủ ngẩn người ngắm trăng a?". Vừa nói, công chúa một tay giật lấy bút trong tay Liên Thành, tay kia kiên quyết kéo hắn ra khỏi phủ thái tử làm bọn thị vệ dọc đường đi trố mắt nhìn theo. Nhưng nếu chỉ vậy, hắn cũng không ý kiến gì. Dù sao, hắn đã đến Trường An hơn hai tháng song vẫn chưa có cơ hội hảo hảo thăm thú phong cảnh hoàng thành Bắc Chu một phen. Chính là...
"Trữ Kha! Đừng đi xa quá, nguy hiểm."
Lưu Liên Thành giương mắt nhìn người bên cạnh, vẻ mặt có chút gượng gạo, "Vũ Văn công tử hảo hưng trí."
Người nọ không để ý đến vẻ mặt đeo đá của hắn, trái lại còn nhếch miệng cười với hắn, "Hôm nay là đêm thất tịch. Toàn phủ nghỉ một ngày."
"......"
"Ly Yến, ngươi xem xem đây là cái gì?" Trữ Kha chạy lại, kéo tay Lưu Liên Thành về phía các cửa hàng rực rỡ muôn màu phía bên đường mà không hề để ý đến tâm tình của người bên cạnh. Vũ Văn Thác có chút tự ái. Quả nhiên, nha đầu trưởng thành có tình nhân sẽ không đoái hoài đến ca ca nữa.
Vũ Văn Thác khoanh tay nhìn hai người đứng trước cửa hàng bên đường. Nói đúng ra, là hắn nhìn Lưu Liên Thành. Người nọ liền như vậy đứng ở kia. Đã hơn ba tháng từ ngày hắn cứu được người nọ bên bờ sông Xích Thủy. Thân thể vốn tiều tụy, yếu ớt giờ đã khôi phục lại bình thường. Mặt người nọ không còn tái nhợt như trước nữa, mà ngẫu nhiên còn có thể ửng đỏ một chút, ví như khi Trữ Kha đem khăn che mặt phủ lên đầu hắn bây giờ.
Nghĩ lại, từ khi hai người lần đầu gặp mặt đến nay, hắn có thể cảm nhận được sự thù địch cùng căm hận đối phương dành cho mình. Song hắn không hiểu vì lý do gì mà đối phương luôn ẩn nhẫn... Phải rồi, hắn sớm nên nghĩ ra, dung nhan khuynh thành như vậy, cầm kỹ tinh trạm như vậy, ánh mắt quật cường như vậy, cùng người trong ký ức của hắn không khác chút nào. Chính là, hắn không nghĩ tới chuyện lại là như vậy.
Dân phong Bắc Chu kỳ thật rất tự do và cởi mở. Nam phong dù không phổ biến nhưng cũng không bị ngăn cản. Đối với người dân Bắc Chu mà nói, chuyện nam nữ hoan ái chính là bình đẳng, hài hòa, thuận theo tình cảm tự nhiên. Cứ nhìn cảnh náo nhiệt đêm thất tịch lúc này cũng đủ minh chứng cho điều này. Cho nên, đối với Vũ Văn Thác vốn không kỳ thị nam phong mà nói, biết được việc mình vì trúng mê dược mà nghĩ Ly Yến vốn nam phẫn nữ trang là con gái cũng không phải khó tiếp nhận lắm. Chỉ là, khi hắn biết hồng nhan tri kỷ hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm suốt sáu năm qua thực ra là một nam nhân, hắn quả thật có chút chán nản.
Đang miên man suy nghĩ, Trữ Kha chạy đến, nhét vào tay hắn một tờ giấy màu đỏ thẫm, "Ca, lão nhân ngồi kia nói đây là nhân duyên ký. Nghe nói, chỉ cần cầm vật này cùng người mình yêu đứng trên Thất Xảo kiều vào nửa đêm thất tịch thì sẽ được bên nhau tới thiên trường địa cửu nha ~~~~"
Vũ Văn Thác cúi đầu nhìn đồ vật Trữ Kha vừa đưa, nhíu nhíu mày rồi lại nhìn vẻ mặt đầy tin tưởng của Trữ Kha, không nỡ làm nàng mất hứng nên bất đắc dĩ lắc lắc đầu nhưng vẫn đem bỏ vào trong ngực áo.
"Ly Yến đâu?"
"Nga, hắn nói còn hắn còn muốn xem...... Di? Người đâu rồi?" Trữ Kha chỉ về phía dòng người chen chúc phía trước, lại duy không thấy bóng dáng của Ly Yến.
Nguy rồi! Vũ Văn Thác cau mày, thấp giọng dặn Trữ Kha vài câu rồi lập tức hướng phía trước đuổi theo.
Thành Trường An tối nay hoa đăng sáng rực, đêm tối như ban ngày. Bên bờ sông Thất Xảo tụ tập không ít cả nam lẫn nữ mang theo đèn lồng nhỏ tự làm đủ các màu, bên trên viết những câu nói yêu đương, đem thả xuống dòng sông.
Vũ Văn Thác đứng giữa đám người, lẳng lặng chăm chú nhìn bóng dáng của người nọ phía bờ bên kia.
Người nọ mục quang sáng quắc, nhãn thần sắc bén, khóe miệng khẽ cong lên khiêu khích giống như đang cười, lập tức xoay người, lại biến mất trong đám đông.
Vũ Văn Thác thi triển khinh công, mũi chân điểm nhẹ trên mặt hồ làm bắn lên những bọt nước li ti, một đường phi thân phóng qua dòng sông, hướng bóng người nọ đuổi theo. Một mạch đi qua vài chỗ rẽ, ngày càng cách xa bờ sông Thất Xảo. Góc đường, ngõ nhỏ dần trở nên uốn lượn, quanh co. Bốn phía yên tĩnh, không một tiếng động. Đột nhiên, một bóng đen lóe lên sau lưng hắn, như quỷ mỵ, như gió như điện. Vũ Văn Thác chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, mũi kiếm sắc bén liền kề trên cổ hắn.
"Điện hạ, Ly Yến chờ đã lâu."
"......"
Vũ Văn Thác nhắm mắt lại, nói, "Công lực của ngươi khôi phục rồi?"
"Dĩ nhiên," Kiếm trong tay Lưu Liên Thành chậm rãi di chuyển tới trước mặt hắn, vẻ mặt lạnh lùng, "Thuốc của Cổ đại phu rất đắng. Quả thật, ta uống không nổi đi."
"Ngươi phát hiện ra khi nào?"
"Hoa kỳ của phượng tiên rất ngắn. Thường, qua Cốc vũ* [cuối tháng tư], hoa sẽ tàn. Khổ hoàng mạn lại có thể kéo dài hoa kỳ của phượng tiên. Tiểu Tuấn mỗi lần đều đem thuốc thừa tưới vào vườn hoa ngoài cửa sổ."
"Nói vậy, một tháng trước ngươi đã phát hiện?"
"Phải"
"Cho nên, bởi vậy ngươi cố ý thân cận Trữ Kha."
"......" Mặt Lưu Liên Thành thoáng chần chờ, rồi nói, "Phải"
"Ngươi thật đúng là dụng tâm lương khổ* [chịu khổ để đạt được mục đích]."
Người cầm kiếm cười lạnh một tiếng, "Đối phó ngươi, chuyện kia đâu đáng kể."
Vũ Văn Thác nhún vai, khẽ thở dài, nhìn người trước mặt, nói, "Ly Yến, chỉ vì chuyện sáu năm trước mà ngươi đã lên kế hoạch kỹ càng để giết ta?"
Bàn tay nắm chuôi kiếm thoáng run lên, "Ngươi nói gì?" Lưu Liên Thành không ngờ người này còn dám nhắc lại chuyện sáu năm trước.
Gió ngày hè lặng lẽ thổi trên mặt hai người. Sợi tóc đen nhánh trên trán nhẹ nhàng xòa xuống mặt Liên Thành, lay động trong gió. Bầu không khí tĩnh mịch mang theo độ ẩm của mùa hè khiến lòng người trĩu nặng.
Vũ Văn Thác chậm rãi nhìn Lưu Liên Thành, muốn nắm bắt vẻ mặt của đối phương, sau đó gằn giọng nói từng chữ, "Ly Yến, sáu năm trước. có phải. ngươi. nam phẫn nữ trang. muốn ám sát ta?"
"......"
Lưỡi kiếm kề trên cổ Vũ Văn Thác ấn vào nửa phần, ẩn ẩn có vết máu lưu lại. Đồng tử Lưu Liên Thành hơi co lại, ánh mắt lạnh như băng, không hề có một tia độ ấm. Chuyện sáu năm trước đó không chỉ là ác mộng trong lòng Tam Nương mà còn là ác mộng của chính hắn. Từ sau chuyện đó, hắn liền mất đi người mà hắn yêu thương nhất, "Không được nhắc lại chuyện sáu năm trước!" Ngữ khí đột nhiên có chút dồn dập cùng ngoan tuyệt.
Vũ Văn Thác từ nhỏ lớn lên ở Bắc Chu, hắn không rõ người trước mặt mình vì sao lại thẹn quá hóa giận. Nói thế nào, cũng là đối phương muốn ám sát hắn trước. Người muốn báo thù, tính sổ phải là hắn mới đúng. Được rồi, lệnh cho Cổ Nguyệt phong bế nội lực của người nọ là không đúng. Nhưng chuyện này cũng để đề phòng người nọ ám sát hắn.
Năm đó, hai người làm ra chuyện như vậy cũng bởi trúng Hoặc Hương. Huống hồ, cả hai đều là nam nhân, lại không có khái niệm gì về trinh tiết. Chẳng lẽ, còn muốn hắn cưới về sao? Chính là, hiện tại nhìn bộ dáng Ly Yến thống hận, chỉ tiếc không thể đem hắn nuốt sạch khiến Vũ Văn Thác không khỏi thấy nam nhân Nam Sở hoặc Bắc Hán này quá nghiêm trọng hóa vấn đề đi. Vì thế, hắn liền kiên trì nói:
"Ly Yến, về chuyện này, ta có thể hướng ngươi bồi tội. Lúc ấy là do ta trúng Hoặc Hương, không có cách nào khống chế chính mình. Huống hồ, ngươi cũng là nam nhân......" Vũ Văn Thác muốn nói, tất cả mọi người đều là nam nhân, hào phóng một chút cũng đâu có hại gì. Cứ coi như là tửu hậu loạn tính đi. Kết quả, đối phương lại căn bản không muốn nghe hắn giải thích.
"Câm mồm!" Lưu Liên Thành dùng thân kiếm đè Vũ Văn Thác tựa vào tường, hung tợn nói, "Ngươi nghĩ là việc này có thể bồi tội sao?"
Vũ Văn Thác nhất thời cũng cảm thấy giận dữ. Nói gì thì nói, dù sao hắn là thái tử điện hạ, thi thoảng ngủ cùng một người thì đã sao. Hơn nữa, tối hôm đó cũng là do bất đắc dĩ. Vì sao cứ muốn giết hắn như vậy? Người này cũng thật quá bạc đi.
"Uy, ta nói......"
Đột nhiên, tiếng kêu cứu của một người con gái từ xa vọng lại. Hai người lắng tai nghe. Là Trữ Kha!
Lưu Liên Thành sửng sốt. Vũ Văn Thác lập tức nghiêng người, hất kiếm của đối phương khỏi cổ mình, tay kéo đối phương chạy về phía tiếng kêu kia, "Chuyện của hai ta để sau nói. Cứu người trước đã!"
Danh sách chương