Lưu Liên Thành không biết vì sao hắn lại đồng ý đi cùng Vũ Văn Thác cứu Trữ Kha. Có lẽ bởi Trữ Kha rất giống người con gái hắn luôn tưởng niệm nên hắn không muốn nàng gặp chuyện không may. 



Khi hai người đuổi tới nơi, mười mấy hắc y nhân che mặt, tay cầm lợi kiếm đang bức Vũ Văn Trữ Kha vào góc tường. Công chúa điện hạ tuy bình thường thích vũ đao lộng kiếm, nhưng các võ sư của nàng không ai dám dùng hết sức với nàng. Cho nên, khi thực chiến với các cao thủ chân chính, mấy chiêu khoa tay múa chân của nàng đương nhiên đại bại. Lúc này, nàng đang luống cuống nhìn đám người dần thu nhỏ vòng vây quanh mình. 

"Thả nàng ra!" Vũ Văn Thác thấy vậy lập tức rút kiếm khỏi vỏ, tức thì, kiếm phong quét về phía đám người vây quanh Trữ Kha. Song, hắn chợt cảm thấy khí tức trong đan điền có chút hỗn loạn. Vũ Văn Thác ngưng thần. Quả nhiên, hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ trên ngực truyền đến. Không cần suy nghĩ, hắn liền rút nhân duyên ký trong ngực áo ném đi, lạnh lùng nói: 

"Kẻ xấu nơi nào lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy?"

Lời vừa dứt, trong nháy mắt, trên nóc nhà phía góc đường lóe lên mấy ngọn đuốc. Mấy chục võ sĩ tay cầm lợi kiếm, hông đeo đao từ trong bóng tối nhảy ra, chậm rãi vây quanh Lưu Liên Thành cùng Vũ Văn Thác. Hóa ra, Trữ Kha chỉ là mồi nhử. Vũ Văn Thác mới là mục tiêu của đám người này.

Một nam tử vóc người vạm vỡ khoảng ba mươi tuổi bước lên trước, tách khỏi đám người, mặt đầy vẻ bi mẫn, cao giọng nói: "Tháng ba năm thứ tám Bình Hòa, thái tử Bắc Chu Vũ Văn Thác dẫn mười vạn đại quân thẳng phá Thục đô, bắt giữ quốc chủ, sát hại bách tính. Từ đó trở đi, Tây Thục nơi nơi hoạn nạn, dân chúng lầm than!" vừa nói, trên mặt người này lộ đầy vẻ bi phẫn, mắt hung ác trừng Vũ Văn Thác, kiếm trên tay tinh quang lòe lòe. 

Lưu Liên Thành liếc mắt nhìn Vũ Văn Thác, trong lòng cười lạnh, "hừ" nhẹ một tiếng. Xem ra, người muốn ngươi chết không chỉ có mình ta. Vũ Văn Thác, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Nhưng, Lưu Liên Thành không ngờ Vũ Văn Thác lại thoáng điều chỉnh nội tức, đem kiếm chắn trước mình, rồi khẽ quay đầu nói nhỏ: 

"Nội lực của ngươi hiện giờ nhiều nhất mới khôi phục được năm thành. Những người này đều là cao thủ. Ta sẽ nghĩ cách đánh lạc hướng bọn chúng. Ngươi tìm cách đem Trữ Kha đi trước." Sau đó, liền quay đầu, đối nam tử vạm vỡ kia cười khinh miệt, "Quân đội Bắc Chu ta quân kỷ nghiêm minh. Sau khi nhập Thục không hề nhiễu dân nhất phân nhất hào, sao có thể làm những việc vô sỉ như ngươi nói?"

Nam tử kia lại lập tức cười lạnh, nói: "Gian tặc còn dám giảo biện. Vũ Văn Thác, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!" Rồi lập tức vung tay. Đám võ sĩ vây quanh liền triển khai thế công sắc bén nhằm vào Vũ Văn Thác. 

Kiếm thuật Vũ Văn Thác lăng lệ* [sắc bén, mạnh mẽ] tinh trạm, mỗi chiêu đều đâm thẳng vào sơ hở của địch. Dù bị mười mấy võ sĩ vây quanh nhưng hắn không để địch chiếm được chút tiện nghi nào. Mắt nam tử cầm đầu đám người kia hiện lên một tia ngoan tuyệt, "Thái tử Bắc Chu quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ tiếc, hôm nay ngươi phải chết." Dứt lời, liền vung kiếm lên, nhảy vào vòng đấu. 

Tranh thủ địch nhân sơ hở, Lưu Liên Thành huy kiếm về phía hắc y nhân đứng gần Trữ Kha. Sau đó, hắn ôm lấy nàng, mũi chân điểm nhẹ, phóng qua nóc nhà bên cạnh, hướng phía sông Thất Xảo đèn đuốc sáng trưng phía xa xa bay đi. 

Trữ Kha bị Liên Thành ôm trong ngực, gió bên tai thổi vù vù. Giương mắt nhìn lên, nàng chợt thấy sườn mặt thanh tú của người nọ tràn đầy anh khí, tinh lượng trong mắt lộ ra quang mang khiếp người. Hắn lúc này thật khác xa "hắn" trong phủ thái tử mà nàng từng biết. Thật không ngờ, con người có bộ dáng văn nhược thư sinh trong phủ thái tử này lại có võ công tốt đến vậy. Nghĩ đến thời gian hai người ở cùng nhau trong phủ thái tử, mặt Trữ Kha không khỏi có chút ửng đỏ. Nhưng mà, nhớ đến việc hoàng huynh lúc này đang gặp nguy hiểm, nàng vội kéo vạt áo Lưu Liên Thành, nói, "Ly Yến, chúng ta không thể bỏ lại hoàng huynh a!"

Mí mắt Lưu Liên Thành khẽ giật giật. Với hắn mà nói, Vũ Văn Thác sống hay chết, hắn không quan tâm. Mà tốt nhất là, người nọ bị đám người kia đâm loạn, giết chết thì càng tốt. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của người con gái trước mặt, hắn có chút nói không nên lời, đành nhẹ nhàng trấn an, "Võ nghệ của hoàng huynh ngươi trinh trạm. Đừng lo."

Nhưng, Trữ Kha lúc này lại bật khóc ô ô lên, "Đều do ta không tốt. Ta không nên trái lời hoàng huynh, không nên chạy loạn, kết quả chọc tới đám người đó..."

Lưu Liên Thành nhìn nàng, cũng không biết nên nói gì cho phải. Nghĩ lại lúc hắn đem Trữ Kha rời đi, biểu tình trên mặt Vũ Văn Thác rõ ràng có chút không đúng. Xem ra, khói mê kia thực lợi hại.

"Tờ giấy nhân duyên ký kia là do ta vì huynh ấy mà xin. Sáu năm trước, từ sau khi đi Nam Sở về, huynh ấy liền rốt cuộc không chịu nhìn ngó cô nương nào nữa. Hoàng huynh đã hơn hai sáu, lại mãi không chịu thành thân. Ta biết, huynh ấy nhất định không quên được vị cô nương Nam Sở kia. Cho nên, ta hi vọng, đêm thất tịch năm nay, huynh ấy có thể quên được quá khứ. Thế nên, ta mới đi cầu cái nhân duyên ký kia. Đáng giận, lão nhân kia, cư nhiên, cư nhiên...." Chưa nói xong, Trữ Kha lại òa khóc nức nở. 

Vừa nghe lời kể đứt quãng của Trữ Kha, Lưu Liên Thành vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm phía thành Trường An. Lúc này, pháo hoa muôn màu đang được bắn lên sáng rực cả một góc trời. Hắn như lại thấy gương mặt nàng mỉm cười với hắn, rồi cả hình ảnh bàn tay nàng trắng bệch vì dùng sức, nắm chặt rồi thả lỏng... Biểu tình trên mặt hắn do dự bất định, cuối cùng, vẫn là nhắm mắt lại. Hắn thở dài, nói: "Trữ kha, nơi này cách phủ thái tử không xa. Ngươi về phủ báo tin trước, lệnh Quách tướng quân và Lí tướng quân nhanh chóng tới cứu giá." Sau đó, liền xoay người lại mà đi.

Hơn mười hắc y võ sĩ đã ngã xuống, nam tử cầm đầu kia đã cùng hắn đấu mấy trăm hiệp mà chưa thấy có dấu hiệu xuống sức, Vũ Văn Thác thầm có chút nóng vội. Tuy rằng kiếm thuật của hắn trên cơ nam tử kia nhưng xung quanh lại có mười mấy võ sĩ cầm kiếm luôn rình cơ hội đánh lén hắn. Hơn nữa, mê hương khiến nội lực của hắn có chút hỗn loạn, khí tức không hề thuần chính. Cứ thế này, đối phương người đông thế mạnh, nếu không có viện binh, hắn chắc chắn sẽ kiệt lực mà chết. 

Nghĩ vậy, mặt Vũ Văn Thác biến sắc. Câu "cầm tặc, tiên cầm vương"* [đánh rắn đánh dập đầu] quả không sai. Bất chấp thế công của những võ sĩ bên cạnh, trường kiếm dưới tay Vũ Văn Thác hướng nam tử nọ thẳng tắpđâm tới. Đòn công sắc bén khiến đối phương bất ngờ, không kịp phòng bị. Nhìn nhãn thần hung ngoan của Vũ Văn Thác, người nọ biết Vũ Văn Thác đã dùng đến sát chiêu, liền được thể xông lên tiếp chiêu. Vũ Văn Thác lập tức lợi dụng nửa khe sơ hở, đột ngột quay người lại, một kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương. Máu tươi tóe ra. Người nọ thét lên đau đớn, lùi lại vài bước rồi gục trên mặt đất. 

Lúc này, Vũ Văn Thác chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Quay người lại, hắn thấy mấy người thừa dịp hắn chưa kịp chuẩn bị liền đánh lén. Lập tức vung tay, một cỗ kiếm khí đánh tới đám người kia. Tuy là cỗ kiếm khí này rút hết toàn bộ nội lực còn lại của hắn, hắn vẫn kiên cường đứng tại chỗ, ánh mắt sắc bén đảo qua đám người xung quanh.

Thấy thủ lĩnh đã ngã xuống, đại thế đã mất, các võ sĩ còn lại đều lùi lại, ẩn mình vào bóng tối. 

Khi Lưu Liên Thành tới nơi, hắn thấy Vũ Văn Thác tay cầm kiếm đang quỳ rạp giữa đống thi thể. Người nọ một thân toàn huyết, không biết là của người khác hay của chính mình. Nghe tiếng bước chân, chỉ thấy Vũ Văn Thác ngẩng đầu nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong lên, cười nói, "Vì sao ngươi trở lại?"

Lưu Liên Thành không trả lời. Hắn lặng lẽ bước qua vũng máu, chậm rãi rút ra thanh kiếm tùy thân, bước tới, đứng trước mặt Vũ Văn Thác. Ánh trăng trong vắt chiếu lên gương mặt trắng nõn, gầy yếu của hắn. Con ngươi đen nhánh không chút gợn sóng. 

Phải rồi, tất cả đều nên kết thúc rồi.

Tam Nương, hôm nay, ta sẽ báo thù cho nàng.

Nhưng, ngay lúc ấy, hắn đột nhiên bị Vũ Văn Thác ôm lấy, sau đó, quay người một cái. Hắn liền nghe đối phương thét lên một tiếng. Miệng phun ra một ngụm máu to. Hắn vội đưa tay sờ phía sau lưng người nọ. Một phen lợi kiếm đâm thẳng vào lưng Vũ Văn Thác. Ra là, tên nam tử cầm đầu kia đã dùng tia khí lực cuối cùng phóng bội kiếm trong tay về phía này. Mà khi ấy, Liên Thành lại trùng hợp đứng cạnh Vũ Văn Thác. Nếu không phải nhờ Vũ Văn Thác che giúp, chính hắn mới là người bị kiếm đâm trúng. Lưu Liên Thành khẽ cau mày, lạnh lùng hỏi, "Vì sao ngươi cứu ta?"

Hắn chỉ nghe Vũ Văn Thác vô thức lẩm bẩm, "Vết thương của ngươi vừa lành, không thể bị thương lần nữa." Rồi lịm đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện