Trong màn đêm thâm trầm, một nam tử vận cẩm y hoa phục đứng trên hành lang. Ngón tay thon dài chậm rãi mân mê chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón cái. Hơn nửa khuôn mặt khuất trong bóng đêm, nhìn không rõ vẻ trên mặt. Trước mặt người nọ, một hắc y nhân che mặt đang quỳ, tựa như đang bẩm báo gì đó.
Khóe miệng cẩm y nam tử khẽ cong lên một tia cười sâu xa ý vị. Tay phải tao nhã vung lên, hắc y nhân che mặt liền điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên tường nhà, biến mất trong ánh trăng.
"Vũ Văn Thác, không ngờ ngươi cũng có người để ý."
Giờ Sửu, Lâm Hoa các, phủ Thái tử.
Lưu Liên Thành nhìn đám người bận rộn đi lại trong phòng, trên mặt không có biểu tình gì. Một chậu, lại một chậu nước ấm cùng băng vải nhiễm máu được bưng ra. Một chậu, lại một chậu nước ấm mới được bưng vào. Trong khoảnh khắc rèm cửa được vén lên, hắn thoáng thấy người đang nằm úp sấp trên giường, mày nhíu chặt, hai má tái nhợt, vô lực. Áo ngủ bằng gấm thượng hạng loang đầy máu nhìn ghê người. Tất cả đại phu giỏi nhất trong Thái y viện đều bị thỉnh nhập phủ suốt đêm, đứng quanh giường thành một vòng, sắc mặt ngưng trọng. Vũ Văn Trữ Kha hai mắt đỏ hoe ngồi ở một góc trong phòng, hai tay nắm chặt đầy lo lắng. Mặc cho các tỳ nữ khuyên nhủ thế nào, nàng vẫn không chịu rời đi. Lưu Liên Thành cúi đầu nhìn xuống tay mình, trên tay vẫn còn lưu lại máu của Vũ Văn Thác. Một cỗ mùi tanh xộc lên mũi.
Nghe nói hoàng đế Bắc Chu Vũ Văn Giác nghe tin cũng đang trên đường từ hoàng cung tới. Vũ Văn Thác lần này bị thương không nhẹ đi. Trong lòng Lưu Liên Thành hắn, lẽ ra phải cảm thấy rất cao hứng mới phải. Vì gì, hắn lại cảm thấy có chút khác thường... Lưu Liên Thành nhíu mày, quay người dợm bước đi.
"Ly chủ bộ, xin dừng bước." Thanh âm ôn nhuận từ phía sau truyền đến.
"Công Tôn tiên sinh."
Đối phương gật gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Có thể dừng bước nói chuyện với ta một chút không?"
"Như ngươi nói, ba người đột nhiên bị tấn công khi đang xem hội hoa đăng?"
"Phải"
"Bọn họ tự xưng là người Tây Thục?"
"Phải"
"Xem hội hoa đăng vốn ở bên bờ sông Thất Xảo. Nơi ba người bị tập kích lại cách chỗ đó một đoạn. Hơn nữa, lại có phần hẻo lánh..."
"Bởi vì...... công chúa muốn tìm một nơi hảo hảo ngắm pháo hoa."
"...... Công chúa nói, Ly chủ bộ võ công không kém."
"Chỉ là có biết một chút."
Công Tôn Ngao lẳng lặng quan sát người vừa nhậm chức chủ bộ gần hai tháng đang đứng trước mặt. Ánh mắt người này trước sau như một, không có chút độ ấm. Trên mặt cũng luôn không có biểu tình gì. Từ khi nhìn thấy người này tới nay, Công Tôn Ngao thấy ở hắn luôn ẩn ẩn một loại khí chất rất đặc biệt nhưng rất khó gọi tên, dù hắn luôn che giấu rất tốt. Nhưng, trong buổi thọ yến của thái tử, khi một khúc "Thủy Long Ngâm" được tấu lên, Công Tôn Ngao đã thấy, chỉ trong một giây, đáy mắt người nọ lướt qua một tia phong mang. Loại ánh mắt này chỉ những người hàng năm chinh chiến trên sa trường, đao dính máu mới có thể có được. Đến tột cùng thì người nọ là ai? Có mục đích gì? Có quan hệ với sự kiện ám sát lần này hay không? Lưu Liên Thành cũng đồng dạng thẳng tắp nhìn Công Tôn Ngao. Đôi khi, tránh né chính là che dấu. Thật lâu sau, Công Tôn Ngao mới rốt cục khẽ lắc đầu, nói, "Nếu đã vậy, thỉnh Ly chủ bộ đi nghỉ trước."
Trên dưới phủ Thái tử tấp nập một phen suốt ba ngày, ba đêm. Cuối cùng, mạng Vũ Văn Thác cũng được bảo vệ. Nhóm thái y kéo tay áo thấm mồ hôi trên trán, thở phào một cái. Chỗ kiếm kia đâm chỉ cách tim mấy tấc. Nếu chệch sang trái một chút thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được.
Đêm hè, ve kêu ra rả không ngừng, tựa hồ vĩnh viễn không biết đến nghỉ ngơi. Cành dương liễu bên hồ nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Lưu Liên Thành một mình ngồi trên ghế đá trong Tây uyển phủ Thái tử. Tuy không còn uống thuốc của Cổ Nguyệt, nhưng đúng như lời Vũ Văn Thác, nội lực của hắn không thể khôi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn. Kinh mạch toàn thân vì bị trở trệ trong thời gian dài có chút không thuận. Tuy nhiên, trong đan điền đã không còn trống rỗng như trước. Trong cơ thể đã ẩn ẩn có một cỗ chi khí đang dần lan tỏa. Xem ra, chỉ cần có thời gian, nội lực của hắn chắc chắn sẽ khôi phục hoàn toàn. Lưu Liên Thành chậm rãi mở mắt, giương mắt nhìn về phía Đông, là hướng có Lâm Hoa các, hồi tưởng lại đêm thất tịch.
Khi Vũ Văn Thác người đầy máu nói không muốn hắn tái bị thương rồi ngã xuống ngay trước mặt khiến thâm tâm Liên Thành hắn vốn luôn bình lặng lại gợn lên một tia sóng. Ra là, trên đời này, vẫn còn người quan tâm đến sống chết của hắn. Nhưng, mỉa mai là, người này lại cố tình là Vũ Văn Thác. Nghĩ đến chuyện sáu năm trước, rồi lại nhớ đến ánh mắt kiên quyết của Tam Nương, tay Liên Thành liền không kiềm chế được mà run lên.
Vũ Văn Thác, vì sao ngươi lại dũng cảm quên mình mà cứu ta? Hẳn là ngươi biết, chỉ một khắc trước, ta đã muốn giết ngươi. Vì sao ngươi lại làm như vậy? Vũ Văn Thác, ngươi cho là ngươi làm vậy, ta sẽ không giết ngươi nữa sao?
Nhưng, đúng là, lúc đó, kiếm trong tay hắn lại trì trệ không hướng phía người đang nằm trong vũng máu kia mà đâm xuống. Chỉ trong nháy mắt do dự ấy, Quách Hoài cùng Lí Tiến liền chạy tới. Nếu họ đến muộn một chút, chính mình sẽ không giết Vũ Văn Thác thật sao? Lưu Liên Thành lắc đầu vô lực. Chính hắn đến giờ vẫn không thể đưa ra đáp án.
Lưu Liên Thành tự cười mỉa mai bản thân. Hắn cư nhiên bị cừu nhân cứu hai lần liên tục. Hơn nữa, cả hai lần đều là ơn cứu mạng.
"Ly chủ bộ?"
"Tiểu Tuấn? Có chuyện gì?"
"Thái tử tỉnh. Thái tử nói muốn gặp người."
"......"
Lâm Hoa các, tẩm cung thái tử.
Hàng ngày, các tỳ nữ luôn tiến hành thông gió song trong phòng vẫn đậm đặc mùi huyết tinh. Có thể thấy, vết thương do kiếm đâm kia thật sâu, làm Vũ Văn Thác mất không ít máu. Lưu Liên Thành đứng bên giường, mặt không biểu tình, thản nhiên nhìn Vũ Văn Thác. Người nọ nằm trên giường, từ trước ngực đến sau lưng đều bị quấn băng vải thật dày. Mặt tái nhợt. Môi trắng bệch. Tình cảnh này thật giống ba tháng trước. Chỉ khác là, hai chủ thể đã đổi chỗ cho nhau.
"Thế nào? Còn muốn giết ta?" Giọng nói lộ chút suy yếu.
"......"
Đang là giữa hè, không hiểu sao Vũ Văn Thác lại ẩn ẩn cảm thấy từng đợt hàn khí khiếp người. Biểu tình người trước mặt luôn thật lạnh lùng. Rõ ràng, người nọ đẹp vậy nhưng lại luôn sầm mặt với hắn như vậy. Vũ Văn Thác thở dài, vẫy lui nội thị tả hữu rồi chậm rãi nói:
"Ly Yến, việc năm đó, sau này ta đã phái người điều tra. Hoặc Hương muốn công hiệu phải có sự phối hợp của hai loại dược. Nói cách khác, chính người phái ngươi ám sát ta mới là chủ mưu. Ta thừa nhận, ta có thể........" Vũ Văn Thác dừng một chút, bối rối tìm từ, "Ân.... Ta có thể bồi tội cho việc làm nhục thân trong sạch của ngươi. Nhưng muốn nhanh thì không được. Nếu ngươi nhất định đòi ngay thì một kiếm này coi như ta trả nợ cho ngươi."
Ngươi cho là một kiếm này của ngươi là có thể bồi tội sao? Mắt Lưu Liên Thành hoa lên, định nói. Đột nhiên, hắn cảm thấy trong lời nói của đối phương có gì đó không ổn. Cái gì mà "làm nhục thân trong sạch của ngươi"? Nghĩ một lát, đột nhiên, Lưu Liên Thành hiểu ý đối phương muốn nói, mặt Lưu Liên Thành không kiềm chế được mà đỏ lên.
"Vô sỉ! Ngươi nói gì?"
Nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của đối phương, Vũ Văn Thác nghĩ là do đối phương bị vạch trần tâm sự nên ngượng ngùng; vậy nên, thản nhiên nói, "Kỳ thật cũng không có gì. Chuyện này ở Bắc Chu chúng ta rất bình thường. Ngươi đừng để luẩn quẩn trong lòng."
Lưu Liên Thành thật vất vả áp chế cơn tức đang trào lên trong lồng ngực, tay nắm cổ áo Vũ Văn Thác. Hắn rất muốn cho đối phương hai quyền. Nhưng nhìn đống băng vải thật dày trên ngực, nghĩ nghĩ, hắn vẫn là từ bỏ ý định, nói:
"Năm đó không phải......" Nhưng lời nói đến miệng đột nhiên ríu lại. Lưu Liên Thành nghĩ, chuyện sáu năm trước vốn là mối hận và nỗi nhục suốt đời Tam Nương. Giờ, Tam Nương đã mất, vậy nói rõ với người này thì có ích gì. Tốt nhất là đem bí mật này cùng chôn xuống đất. Vì thế, Liên Thành liền im bặt.
"Ngươi nói cái gì?" Vũ Văn Thác nhìn phản ứng kỳ quái của đối phương.
"Không có gì." Một khi đã vậy, để Vũ Văn Thác hiểu lầm người đó là hắn cũng tốt. Dù sao, mình cũng là nam nhân. Loại chuyện này bị hiểu lầm cũng không có vấn đề gì. Chỉ là, hắn không nghĩ nam nhân này lại vô liêm sỉ như thế.
"Ai, không ngờ Vũ Văn Thác ta cư nhiên thê lương tưởng tưởng nhớ nhớ một nam nhân suốt sáu năm qua. Có điều... " Vũ Văn Thác vừa nói vừa tiến đến trước mặt Liên Thành, đưa tay nâng chiếc cằm tinh xảo của đối phương, đánh giá trên dưới một hồi rồi nói tiếp, giọng hết sức ngả ngớn, "Nói thật, Ly Yến, ngươi lớn lên vẫn thật đẹp. Khó trách, năm đó, khiến ta mê mệt."
Thái tử Bắc Chu ngay sau đó liền bị đẩy ngã xuống giường. Vết thương trên lưng khiến Vũ Văn Thác đau một trận đến nhe răng nhếch miệng. Thị nữ nghe tiếng kêu liền hoảng sợ chạy tới.
"Tê ~~~~~~~ không có gì. Không có gì ~~~~~~ tê ~~~~~~" Vũ Văn Thác cố nén đau, cố hết sức để xả ra một khuôn mặt tươi cười thật khó coi, khoát tay ý bảo bọn họ lui ra. Sau đó, không hề sợ chết mà lại tiến đến, thì thầm vào tai Liên Thành, "Dù thế nào thì chúng ta cũng từng ân ái một hồi. Ngươi nhất định phải dữ tợn với ta thế sao?" Dứt lời, liền vội vàng co người, rụt về về phía sau, rồi hướng thị nữ ở một bên nói, "Bản thái tử phải nghỉ ngơi. Thỉnh Ly chủ bộ về đi."
Vũ Văn Thác thỏa mãn nhìn Lưu Liên Thành mặt đầy hắc tuyến rời đi. Lòng cảm thấy rất vui sướng. Hắn thấy đối phương thật thú vị. Cuối cùng thì hắn cũng có thể nhìn thấy loại biểu tình khác trên mặt đối phương.
Việc thái tử bị tập kích làm chấn động cả Bắc Chu. Vũ Văn Giác hạ lệnh lập tức lục tung toàn thành để tìm nghi phạm. Nhưng những hắc y nhân này xuất hiện và biến mất như quỷ mị, không hề lưu lại tung tích gì.
"Thái tử điện hạ, Công Tôn tiên sinh đến."
"Ân, ban thưởng tọa."
Đã gần nửa tháng từ sau ngày bị tập kích, kiếm thương trên lưng Vũ Văn Thác rốt cục cũng đóng vảy, hiện đang ngứa ngáy hết sức khó chịu. Đang là giữa hè, các thái y lại yêu cầu không được tắm rửa, không được đi lại, không được uống rượu, không được ra gió để vết thương nhanh lành khiến Vũ Văn Thác cảm thấy cả người hắn thật hôi hám, sắp phát mốc lên.
Công Tôn Ngao vừa vào điện liền thấy thái tử Bắc Chu luôn oai hùng bất phàm đang cực kỳ buồn bực, vẻ mặt tràn đầy nghẹn khuất. Công Tôn Ngao lắc đầu, cười, "Điện hạ, người chịu khó nhẫn nhịn, chỉ sau nửa tháng nữa là tốt rồi."
Vũ Văn Thác thở dài một tiếng, nhìn đối phương ngồi xuống xong liền vẫy lui nội thị hai bên trái phải, thần sắc ngưng trọng, hỏi: "Tình hình thế nào?"
Công Tôn Ngao chậm rãi gật gật đầu, "Quả như điện hạ tiên đoán. Chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?" Chẳng lẽ ngoài Cảnh vương còn có người khác?
"Điện hạ, theo thám tử hồi báo, Mạnh Kì Hữu không chết."
Vũ Văn Thác cau mày. Ngày đó, trên Thanh Loan điện, quân đội Bắc Chu tìm thấy một khối thi thể đã bị thiêu rụi. Trên xương ngón tay ám khói đen sì có đeo một chiếc nhẫn vàng, trên mặt nhẫn có hoa văn của hoàng thất Tây Thục. Lại thêm lời khai của cung nhân, hắn mới biết vào hôm thành bị công phá, Mạnh Kỳ Hữu liền đốt lửa tự thiêu. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Công Tôn Ngao, Vũ Văn Thác nói, "Nói vậy, là do Mạnh Kì Hữu cùng Cảnh vương liên thủ?"
"Hẳn là vậy. Cho nên, đến tận bây giờ, Hoàng Thượng vẫn chưa tra ra nhóm sát thủ này."
Vũ Văn Thác hiểu rõ. Nếu bọn họ vốn là thị vệ của Cảnh vương phủ, làm sao có thể để lại dấu vết.
"Đúng rồi, Tây lâu bên kia có động tĩnh gì không?"
"Mạnh Tri Tường cả ngày vẫn uống rượu mua vui, không khác ngày thường."
"...... Tiếp tục theo dõi hắn."
"Ân, ngoài ra......" Vũ Văn Thác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Công Tôn Ngao.
"Sao vậy? Tiên sinh có điều gì cứ nói, đừng ngại."
Công Tôn Ngao đứng dậy, khoanh tay, thong thả bước vài bước rồi thở dài nói, "Không có gì, có lẽ do tại hạ nghĩ nhiều. Thái tử điện hạ hảo hảo nghỉ ngơi. Tại hạ cáo lui."
Nhìn thân ảnh đi xa của Công Tôn Ngao, Vũ Văn Thác cúi đầu hờ hững. Tiên sinh là muốn nói về chuyện của Ly Yến đi. Chính là, đến tận hôm nay, hắn vẫn không thể giải thích chuyện xảy ra đêm đó. Hắn thấy đối phương cầm kiếm chậm rãi lại gần hắn. Hắn biết, có lẽ, ngay sau đó, đối phương sẽ lấy mạng của hắn. Chỉ là, khi thấy thanh kiếm kia phi đến, trong đầu hắn chỉ đơn thuần hi vọng đối phương sẽ không lại bị thương. Có lẽ, đây là chấp niệm trong suốt sáu năm qua của hắn. Chỉ là, hắn thấy mắt mình thật kém đi, đến nam nữ cũng không phân biệt được.
Tử Hàng nói đúng. Lưu người như vậy ở bên, thật là nguy cơ tứ phía. Chỉ cần không cẩn thận một chút là mất mạng ngay. Tuy đối phương thừa nhận là người năm đó, thân phận người này vẫn là một bí ẩn. Đến tột cùng thì người nọ là ai? Vì sao lại hận hắn quyết tuyệt đến thế? Nếu chỉ đơn thuần vì bị hắn khinh bạc thì phản ứng của người nọ tựa hồ có hơi quá đi. Chẳng lẽ, chuyện năm đó còn có ẩn tình gì khác sao? Vũ Văn Thác nhắm mắt lại, tựa lưng vào chiếc gối tơ trên giường. Hắn nhớ lại đêm điên cuồng năm đó. Người nọ ở ngay dưới thân hắn, hai má thanh lệ trắng nõn ửng hồng, da thịt nõn nà như tơ, mặt mày thật đẹp tựa như tranh vẽ. Thật làm người ta như si như túy. Đột nhiên. Dung nhan khuynh thành luôn thẹn thùng liền biến thành gương mặt đeo đá luôn lạnh lùng của Ly Yến.
Vũ Văn Thác trợn mắt, giật mình tỉnh giấc.
Hắn chợt cảm thấy một cái gì đó vốn luôn bị kiềm nén thật lâu bỗng chốc bung ra, trào dâng trong lồng ngực.
Khóe miệng cẩm y nam tử khẽ cong lên một tia cười sâu xa ý vị. Tay phải tao nhã vung lên, hắc y nhân che mặt liền điểm nhẹ mũi chân, nhảy lên tường nhà, biến mất trong ánh trăng.
"Vũ Văn Thác, không ngờ ngươi cũng có người để ý."
Giờ Sửu, Lâm Hoa các, phủ Thái tử.
Lưu Liên Thành nhìn đám người bận rộn đi lại trong phòng, trên mặt không có biểu tình gì. Một chậu, lại một chậu nước ấm cùng băng vải nhiễm máu được bưng ra. Một chậu, lại một chậu nước ấm mới được bưng vào. Trong khoảnh khắc rèm cửa được vén lên, hắn thoáng thấy người đang nằm úp sấp trên giường, mày nhíu chặt, hai má tái nhợt, vô lực. Áo ngủ bằng gấm thượng hạng loang đầy máu nhìn ghê người. Tất cả đại phu giỏi nhất trong Thái y viện đều bị thỉnh nhập phủ suốt đêm, đứng quanh giường thành một vòng, sắc mặt ngưng trọng. Vũ Văn Trữ Kha hai mắt đỏ hoe ngồi ở một góc trong phòng, hai tay nắm chặt đầy lo lắng. Mặc cho các tỳ nữ khuyên nhủ thế nào, nàng vẫn không chịu rời đi. Lưu Liên Thành cúi đầu nhìn xuống tay mình, trên tay vẫn còn lưu lại máu của Vũ Văn Thác. Một cỗ mùi tanh xộc lên mũi.
Nghe nói hoàng đế Bắc Chu Vũ Văn Giác nghe tin cũng đang trên đường từ hoàng cung tới. Vũ Văn Thác lần này bị thương không nhẹ đi. Trong lòng Lưu Liên Thành hắn, lẽ ra phải cảm thấy rất cao hứng mới phải. Vì gì, hắn lại cảm thấy có chút khác thường... Lưu Liên Thành nhíu mày, quay người dợm bước đi.
"Ly chủ bộ, xin dừng bước." Thanh âm ôn nhuận từ phía sau truyền đến.
"Công Tôn tiên sinh."
Đối phương gật gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Có thể dừng bước nói chuyện với ta một chút không?"
"Như ngươi nói, ba người đột nhiên bị tấn công khi đang xem hội hoa đăng?"
"Phải"
"Bọn họ tự xưng là người Tây Thục?"
"Phải"
"Xem hội hoa đăng vốn ở bên bờ sông Thất Xảo. Nơi ba người bị tập kích lại cách chỗ đó một đoạn. Hơn nữa, lại có phần hẻo lánh..."
"Bởi vì...... công chúa muốn tìm một nơi hảo hảo ngắm pháo hoa."
"...... Công chúa nói, Ly chủ bộ võ công không kém."
"Chỉ là có biết một chút."
Công Tôn Ngao lẳng lặng quan sát người vừa nhậm chức chủ bộ gần hai tháng đang đứng trước mặt. Ánh mắt người này trước sau như một, không có chút độ ấm. Trên mặt cũng luôn không có biểu tình gì. Từ khi nhìn thấy người này tới nay, Công Tôn Ngao thấy ở hắn luôn ẩn ẩn một loại khí chất rất đặc biệt nhưng rất khó gọi tên, dù hắn luôn che giấu rất tốt. Nhưng, trong buổi thọ yến của thái tử, khi một khúc "Thủy Long Ngâm" được tấu lên, Công Tôn Ngao đã thấy, chỉ trong một giây, đáy mắt người nọ lướt qua một tia phong mang. Loại ánh mắt này chỉ những người hàng năm chinh chiến trên sa trường, đao dính máu mới có thể có được. Đến tột cùng thì người nọ là ai? Có mục đích gì? Có quan hệ với sự kiện ám sát lần này hay không? Lưu Liên Thành cũng đồng dạng thẳng tắp nhìn Công Tôn Ngao. Đôi khi, tránh né chính là che dấu. Thật lâu sau, Công Tôn Ngao mới rốt cục khẽ lắc đầu, nói, "Nếu đã vậy, thỉnh Ly chủ bộ đi nghỉ trước."
Trên dưới phủ Thái tử tấp nập một phen suốt ba ngày, ba đêm. Cuối cùng, mạng Vũ Văn Thác cũng được bảo vệ. Nhóm thái y kéo tay áo thấm mồ hôi trên trán, thở phào một cái. Chỗ kiếm kia đâm chỉ cách tim mấy tấc. Nếu chệch sang trái một chút thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được.
Đêm hè, ve kêu ra rả không ngừng, tựa hồ vĩnh viễn không biết đến nghỉ ngơi. Cành dương liễu bên hồ nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Lưu Liên Thành một mình ngồi trên ghế đá trong Tây uyển phủ Thái tử. Tuy không còn uống thuốc của Cổ Nguyệt, nhưng đúng như lời Vũ Văn Thác, nội lực của hắn không thể khôi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn. Kinh mạch toàn thân vì bị trở trệ trong thời gian dài có chút không thuận. Tuy nhiên, trong đan điền đã không còn trống rỗng như trước. Trong cơ thể đã ẩn ẩn có một cỗ chi khí đang dần lan tỏa. Xem ra, chỉ cần có thời gian, nội lực của hắn chắc chắn sẽ khôi phục hoàn toàn. Lưu Liên Thành chậm rãi mở mắt, giương mắt nhìn về phía Đông, là hướng có Lâm Hoa các, hồi tưởng lại đêm thất tịch.
Khi Vũ Văn Thác người đầy máu nói không muốn hắn tái bị thương rồi ngã xuống ngay trước mặt khiến thâm tâm Liên Thành hắn vốn luôn bình lặng lại gợn lên một tia sóng. Ra là, trên đời này, vẫn còn người quan tâm đến sống chết của hắn. Nhưng, mỉa mai là, người này lại cố tình là Vũ Văn Thác. Nghĩ đến chuyện sáu năm trước, rồi lại nhớ đến ánh mắt kiên quyết của Tam Nương, tay Liên Thành liền không kiềm chế được mà run lên.
Vũ Văn Thác, vì sao ngươi lại dũng cảm quên mình mà cứu ta? Hẳn là ngươi biết, chỉ một khắc trước, ta đã muốn giết ngươi. Vì sao ngươi lại làm như vậy? Vũ Văn Thác, ngươi cho là ngươi làm vậy, ta sẽ không giết ngươi nữa sao?
Nhưng, đúng là, lúc đó, kiếm trong tay hắn lại trì trệ không hướng phía người đang nằm trong vũng máu kia mà đâm xuống. Chỉ trong nháy mắt do dự ấy, Quách Hoài cùng Lí Tiến liền chạy tới. Nếu họ đến muộn một chút, chính mình sẽ không giết Vũ Văn Thác thật sao? Lưu Liên Thành lắc đầu vô lực. Chính hắn đến giờ vẫn không thể đưa ra đáp án.
Lưu Liên Thành tự cười mỉa mai bản thân. Hắn cư nhiên bị cừu nhân cứu hai lần liên tục. Hơn nữa, cả hai lần đều là ơn cứu mạng.
"Ly chủ bộ?"
"Tiểu Tuấn? Có chuyện gì?"
"Thái tử tỉnh. Thái tử nói muốn gặp người."
"......"
Lâm Hoa các, tẩm cung thái tử.
Hàng ngày, các tỳ nữ luôn tiến hành thông gió song trong phòng vẫn đậm đặc mùi huyết tinh. Có thể thấy, vết thương do kiếm đâm kia thật sâu, làm Vũ Văn Thác mất không ít máu. Lưu Liên Thành đứng bên giường, mặt không biểu tình, thản nhiên nhìn Vũ Văn Thác. Người nọ nằm trên giường, từ trước ngực đến sau lưng đều bị quấn băng vải thật dày. Mặt tái nhợt. Môi trắng bệch. Tình cảnh này thật giống ba tháng trước. Chỉ khác là, hai chủ thể đã đổi chỗ cho nhau.
"Thế nào? Còn muốn giết ta?" Giọng nói lộ chút suy yếu.
"......"
Đang là giữa hè, không hiểu sao Vũ Văn Thác lại ẩn ẩn cảm thấy từng đợt hàn khí khiếp người. Biểu tình người trước mặt luôn thật lạnh lùng. Rõ ràng, người nọ đẹp vậy nhưng lại luôn sầm mặt với hắn như vậy. Vũ Văn Thác thở dài, vẫy lui nội thị tả hữu rồi chậm rãi nói:
"Ly Yến, việc năm đó, sau này ta đã phái người điều tra. Hoặc Hương muốn công hiệu phải có sự phối hợp của hai loại dược. Nói cách khác, chính người phái ngươi ám sát ta mới là chủ mưu. Ta thừa nhận, ta có thể........" Vũ Văn Thác dừng một chút, bối rối tìm từ, "Ân.... Ta có thể bồi tội cho việc làm nhục thân trong sạch của ngươi. Nhưng muốn nhanh thì không được. Nếu ngươi nhất định đòi ngay thì một kiếm này coi như ta trả nợ cho ngươi."
Ngươi cho là một kiếm này của ngươi là có thể bồi tội sao? Mắt Lưu Liên Thành hoa lên, định nói. Đột nhiên, hắn cảm thấy trong lời nói của đối phương có gì đó không ổn. Cái gì mà "làm nhục thân trong sạch của ngươi"? Nghĩ một lát, đột nhiên, Lưu Liên Thành hiểu ý đối phương muốn nói, mặt Lưu Liên Thành không kiềm chế được mà đỏ lên.
"Vô sỉ! Ngươi nói gì?"
Nhìn vẻ mặt thẹn quá hóa giận của đối phương, Vũ Văn Thác nghĩ là do đối phương bị vạch trần tâm sự nên ngượng ngùng; vậy nên, thản nhiên nói, "Kỳ thật cũng không có gì. Chuyện này ở Bắc Chu chúng ta rất bình thường. Ngươi đừng để luẩn quẩn trong lòng."
Lưu Liên Thành thật vất vả áp chế cơn tức đang trào lên trong lồng ngực, tay nắm cổ áo Vũ Văn Thác. Hắn rất muốn cho đối phương hai quyền. Nhưng nhìn đống băng vải thật dày trên ngực, nghĩ nghĩ, hắn vẫn là từ bỏ ý định, nói:
"Năm đó không phải......" Nhưng lời nói đến miệng đột nhiên ríu lại. Lưu Liên Thành nghĩ, chuyện sáu năm trước vốn là mối hận và nỗi nhục suốt đời Tam Nương. Giờ, Tam Nương đã mất, vậy nói rõ với người này thì có ích gì. Tốt nhất là đem bí mật này cùng chôn xuống đất. Vì thế, Liên Thành liền im bặt.
"Ngươi nói cái gì?" Vũ Văn Thác nhìn phản ứng kỳ quái của đối phương.
"Không có gì." Một khi đã vậy, để Vũ Văn Thác hiểu lầm người đó là hắn cũng tốt. Dù sao, mình cũng là nam nhân. Loại chuyện này bị hiểu lầm cũng không có vấn đề gì. Chỉ là, hắn không nghĩ nam nhân này lại vô liêm sỉ như thế.
"Ai, không ngờ Vũ Văn Thác ta cư nhiên thê lương tưởng tưởng nhớ nhớ một nam nhân suốt sáu năm qua. Có điều... " Vũ Văn Thác vừa nói vừa tiến đến trước mặt Liên Thành, đưa tay nâng chiếc cằm tinh xảo của đối phương, đánh giá trên dưới một hồi rồi nói tiếp, giọng hết sức ngả ngớn, "Nói thật, Ly Yến, ngươi lớn lên vẫn thật đẹp. Khó trách, năm đó, khiến ta mê mệt."
Thái tử Bắc Chu ngay sau đó liền bị đẩy ngã xuống giường. Vết thương trên lưng khiến Vũ Văn Thác đau một trận đến nhe răng nhếch miệng. Thị nữ nghe tiếng kêu liền hoảng sợ chạy tới.
"Tê ~~~~~~~ không có gì. Không có gì ~~~~~~ tê ~~~~~~" Vũ Văn Thác cố nén đau, cố hết sức để xả ra một khuôn mặt tươi cười thật khó coi, khoát tay ý bảo bọn họ lui ra. Sau đó, không hề sợ chết mà lại tiến đến, thì thầm vào tai Liên Thành, "Dù thế nào thì chúng ta cũng từng ân ái một hồi. Ngươi nhất định phải dữ tợn với ta thế sao?" Dứt lời, liền vội vàng co người, rụt về về phía sau, rồi hướng thị nữ ở một bên nói, "Bản thái tử phải nghỉ ngơi. Thỉnh Ly chủ bộ về đi."
Vũ Văn Thác thỏa mãn nhìn Lưu Liên Thành mặt đầy hắc tuyến rời đi. Lòng cảm thấy rất vui sướng. Hắn thấy đối phương thật thú vị. Cuối cùng thì hắn cũng có thể nhìn thấy loại biểu tình khác trên mặt đối phương.
Việc thái tử bị tập kích làm chấn động cả Bắc Chu. Vũ Văn Giác hạ lệnh lập tức lục tung toàn thành để tìm nghi phạm. Nhưng những hắc y nhân này xuất hiện và biến mất như quỷ mị, không hề lưu lại tung tích gì.
"Thái tử điện hạ, Công Tôn tiên sinh đến."
"Ân, ban thưởng tọa."
Đã gần nửa tháng từ sau ngày bị tập kích, kiếm thương trên lưng Vũ Văn Thác rốt cục cũng đóng vảy, hiện đang ngứa ngáy hết sức khó chịu. Đang là giữa hè, các thái y lại yêu cầu không được tắm rửa, không được đi lại, không được uống rượu, không được ra gió để vết thương nhanh lành khiến Vũ Văn Thác cảm thấy cả người hắn thật hôi hám, sắp phát mốc lên.
Công Tôn Ngao vừa vào điện liền thấy thái tử Bắc Chu luôn oai hùng bất phàm đang cực kỳ buồn bực, vẻ mặt tràn đầy nghẹn khuất. Công Tôn Ngao lắc đầu, cười, "Điện hạ, người chịu khó nhẫn nhịn, chỉ sau nửa tháng nữa là tốt rồi."
Vũ Văn Thác thở dài một tiếng, nhìn đối phương ngồi xuống xong liền vẫy lui nội thị hai bên trái phải, thần sắc ngưng trọng, hỏi: "Tình hình thế nào?"
Công Tôn Ngao chậm rãi gật gật đầu, "Quả như điện hạ tiên đoán. Chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?" Chẳng lẽ ngoài Cảnh vương còn có người khác?
"Điện hạ, theo thám tử hồi báo, Mạnh Kì Hữu không chết."
Vũ Văn Thác cau mày. Ngày đó, trên Thanh Loan điện, quân đội Bắc Chu tìm thấy một khối thi thể đã bị thiêu rụi. Trên xương ngón tay ám khói đen sì có đeo một chiếc nhẫn vàng, trên mặt nhẫn có hoa văn của hoàng thất Tây Thục. Lại thêm lời khai của cung nhân, hắn mới biết vào hôm thành bị công phá, Mạnh Kỳ Hữu liền đốt lửa tự thiêu. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Công Tôn Ngao, Vũ Văn Thác nói, "Nói vậy, là do Mạnh Kì Hữu cùng Cảnh vương liên thủ?"
"Hẳn là vậy. Cho nên, đến tận bây giờ, Hoàng Thượng vẫn chưa tra ra nhóm sát thủ này."
Vũ Văn Thác hiểu rõ. Nếu bọn họ vốn là thị vệ của Cảnh vương phủ, làm sao có thể để lại dấu vết.
"Đúng rồi, Tây lâu bên kia có động tĩnh gì không?"
"Mạnh Tri Tường cả ngày vẫn uống rượu mua vui, không khác ngày thường."
"...... Tiếp tục theo dõi hắn."
"Ân, ngoài ra......" Vũ Văn Thác ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Công Tôn Ngao.
"Sao vậy? Tiên sinh có điều gì cứ nói, đừng ngại."
Công Tôn Ngao đứng dậy, khoanh tay, thong thả bước vài bước rồi thở dài nói, "Không có gì, có lẽ do tại hạ nghĩ nhiều. Thái tử điện hạ hảo hảo nghỉ ngơi. Tại hạ cáo lui."
Nhìn thân ảnh đi xa của Công Tôn Ngao, Vũ Văn Thác cúi đầu hờ hững. Tiên sinh là muốn nói về chuyện của Ly Yến đi. Chính là, đến tận hôm nay, hắn vẫn không thể giải thích chuyện xảy ra đêm đó. Hắn thấy đối phương cầm kiếm chậm rãi lại gần hắn. Hắn biết, có lẽ, ngay sau đó, đối phương sẽ lấy mạng của hắn. Chỉ là, khi thấy thanh kiếm kia phi đến, trong đầu hắn chỉ đơn thuần hi vọng đối phương sẽ không lại bị thương. Có lẽ, đây là chấp niệm trong suốt sáu năm qua của hắn. Chỉ là, hắn thấy mắt mình thật kém đi, đến nam nữ cũng không phân biệt được.
Tử Hàng nói đúng. Lưu người như vậy ở bên, thật là nguy cơ tứ phía. Chỉ cần không cẩn thận một chút là mất mạng ngay. Tuy đối phương thừa nhận là người năm đó, thân phận người này vẫn là một bí ẩn. Đến tột cùng thì người nọ là ai? Vì sao lại hận hắn quyết tuyệt đến thế? Nếu chỉ đơn thuần vì bị hắn khinh bạc thì phản ứng của người nọ tựa hồ có hơi quá đi. Chẳng lẽ, chuyện năm đó còn có ẩn tình gì khác sao? Vũ Văn Thác nhắm mắt lại, tựa lưng vào chiếc gối tơ trên giường. Hắn nhớ lại đêm điên cuồng năm đó. Người nọ ở ngay dưới thân hắn, hai má thanh lệ trắng nõn ửng hồng, da thịt nõn nà như tơ, mặt mày thật đẹp tựa như tranh vẽ. Thật làm người ta như si như túy. Đột nhiên. Dung nhan khuynh thành luôn thẹn thùng liền biến thành gương mặt đeo đá luôn lạnh lùng của Ly Yến.
Vũ Văn Thác trợn mắt, giật mình tỉnh giấc.
Hắn chợt cảm thấy một cái gì đó vốn luôn bị kiềm nén thật lâu bỗng chốc bung ra, trào dâng trong lồng ngực.
Danh sách chương