* Khởi đầu tốt cho quan hệ bằng hữu trong đời

"Uy, ngươi đã thấy người được thái tử cứu rồi sao?" 

"Phải, người nọ có vẻ ốm yếu và lạnh lùng lắm."

"Thật không? Nghe nói thái tử đối hắn tốt lắm. Không chỉ ban hắn được ngồi ngọc liễn dành riêng cho thái tử mà mỗi đêm còn ngủ cùng giường với hắn đấy."

"Ha hả, ngươi chưa thấy sao? Người nọ bộ dạng thực là cực kỳ tuấn tú, hay là......".



"Khụ khụ!" Vị tướng quân trẻ tuổi, tuấn lãng tình cờ đi qua khi hai binh sĩ đang thì thầm to nhỏ, liếc mắt trừng bọn họ một cái, trầm giọng nói, "Cẩn Vu Hành, Thận Vu Ngôn, bình thường ta giáo huấn các ngươi thế nào?" 

Hai binh sĩ bị răn dạy vội cúi đầu, miệng liên tục nói không dám nữa.  

Vị tướng quân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không giáo huấn thêm, phất tay để bọn họ lui, rồi bước nhanh về phía quân trướng của chủ soái. 

Lúc này, Vũ Văn Thác đang ngồi bên bàn, ngưng thần nhìn một quyển công văn. Thấy hắn tiến vào, Vũ Văn Thác ngẩng đầu cười: 

"Tử Hành, ngươi đến rồi." 

Vị tướng quân trẻ tuổi tiến lên trước một bước, chắp tay thở dài:

"Khởi bẩm thái tử điện hạ, canh ba trưa mai, tiên quân sẽ thuận lợi đến thành Trường An. Mọi việc rà soát vật tư quân dụng, tại hạ đã an bài người xong xuôi. Thủ tục bàn giao, tại hạ đã phân phó Lí Tiến cùng Quách Hoài phụ trách."

Vũ Văn Thác gật gật đầu. Nhìn người trước mặt đứng thẳng tắp cung kính, Vũ Văn Thác không khỏi hơi nhíu mày, thở dài nói: "Tử Hành, không phải ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi sao, khi chỉ có hai ta, ngươi gọi ta Vũ Văn là được rồi."

Người bị quở trách sửng sốt rồi lập tức nghiêm mặt nói, "Điện hạ, cấp bậc lễ nghĩa vẫn là không thể miễn." Nhưng khi thấy vẻ mặt không được tự nhiên cùng bất đắc dĩ của Vũ Văn Thác, vị tướng quân trẻ tuổi vốn dĩ đang nghiêm mặt đột nhiên nở nụ cười, "Chính bởi Tử Hành luôn nhớ rõ bản tử của lão phu tử khi còn nhỏ."

Hàn Phi Tằng, phụ thân Hàn Tử Hành, là Tả tướng quân thời tiền Đại Ngụy, thuộc phe cánh Vũ Văn Giác. Sau khi chính quyền Bắc Chu thành lập, Hàn Phi Tằng nhận chức Binh bộ Thượng thư. Hàn Tử Hành khi đó mười tuổi liền trở thành thư đồng của Vũ Văn Thác. Hắn và Vũ Văn Thác cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mấy năm qua lại theo Vũ Văn Thác một đường đánh Đông dẹp Bắc. Tại những thời khắc nguy cấp nhất, hắn luôn là người đầu tiên xông lên. Trên chiến trường, khi hai quân đối địch, địch nhân thường còn chưa thấy rõ trường thương bảy thước của hắn vung lên liền đã mất đầu. Trong Lạc Hà chi chiến, Tử Hành lấy một địch trăm, ngang nhiên lấy thủ cấp tướng địch giữa vòng vây vạn quân địch. Từ đó về sau, hắn được phong danh hào "Hổ uy tướng quân", uy danh vang vọng bốn nước. Mà khó có được nhất là, hắn một thân trầm ổn, không kiêu không táo* [không kiêu căng, không nóng nảy], làm việc nhu cương có độ, thận trọng kiềm chế, có sự tinh tế mà một võ tướng bình thường không có được. Bất luận là bày trận hành quân hay nghị sự triều đình, hắn nhìn chung đều có thể cho Vũ Văn Thác những kiến nghị rất hữu ích. Có thể nói, Hàn Tử Hành không chỉ là phụ tá đắc lực mà còn là bạn tri kỷ của Vũ Văn Thác.

"Bản tử của lão phu tử kia, ta cũng chịu không ít a." Vũ Văn Thác cười rồi đứng dậy, đem tập công văn vừa xem nhét vào tay Tử Hành. Sau đó, hắn quay đầu nhìn bản đồ sông núi đặt bên cạnh. 

Hàn Tử Hành mở công văn ra, ngưng thần nhìn, không mất nhiều thời gian, ánh mắt anh tuấn liền dừng trên người Vũ Văn Thác. 

"Vũ Văn, Cảnh vương đây là muốn......"

"Phải, là hoàng huynh lần này muốn ra tay." Vũ Văn Thác quay lưng về phía Tử Hành, hai tay chậm rãi lướt trên bản đồ. Ngón tay bồi hồi dừng lại ở một tòa thành, một con sông, một chỗ quan ải, "Đó là cơ hội tốt. Đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như thế."

Hàn Tử Hành trầm ngâm một lát, nói: "Trên điện ngày mai, Dương Tố nhất định thổi phồng thương thế của người. Đến lúc đó, chỉ sợ binh quyền của người.....". 

"Ân, nhất định là vậy."

"Cái gì?" 

"Tử Hành không cần lo lắng quá. Mấu chốt không phải hắn nói thế nào, mà là phụ hoàng nghĩ như thế nào."

Nam nhân tự tin xoay người, khóe miệng khẽ cong lên thành bộ dáng cười mỉm, ngoắc tay khiến Tử Hành lại gần. Sau đó, hắn nắm bờ vai Tử Hành, chỉ một nơi trên bản đồ, hỏi, "Ngươi muốn tới đây không?" 

"Ý của người là?" Hàn Tử Hành tức thì hiểu ý vị thái tử này. 

"Ân," Bàn tay Vũ Văn Thác đặt trên vai Hàn Tử Hành nắm thật chặt, lại quay đầu nhìn về phía hắn, "Hết thảy đều nhờ ngươi." 

Ánh mắt đối phương lộ một tia ngoan cường, nhưng càng nhiều hơn chính là tín nhiệm. Hàn Tử Hành thở dài, nói, "Được. Ta sẽ chờ người."

"Hy vọng ngày đó không lâu lắm." 

Không khí lập tức trùng xuống. Hai người nhìn đối phương, đình trệ một lát, chớp mắt sau liền cười rộ lên. Mỗi người một quyền vỗ thật mạnh vào ngực đối phương, giống như thật lâu trước kia. 

"Lại đây. Sau ngày mai liền không biết đến khi nào mới gặp lại, đêm nay, hai ta phải cùng nhau hảo hảo nói chuyện một phen!"

"Tử Hành cũng có ý này!"

Gương mặt Hàn Tử Hành gầy yếu, thanh tú. Khi không ở trên chiến trường, ánh mắt Tử Hành lộ ra chút quang mang nhu hòa. Không mặc áo giáp, dáng người Tử Hành có gầy hơn một ít so với võ tướng bình thường, rất có khí chất của một người học văn. Vũ Văn Thác ở bên cạnh lại hoàn toàn tương phản. Mày kiếm nhập tấn*[mày chạy đến tóc mai], khuôn mặt cương nghị, một đôi con ngươi đen thâm thúy khiến người khác luôn thấy một loại khí phách quyết đoán uy hiếp, khoan kiên trách thắt lưng* [vai rộng, thắt lưng hẹp], thân hình cao lớn, không cần mở miệng vẫn để lộ một loại khí tức vương giả trời sinh. Hai người lúc này đang nằm ngửa mặt ngắm bầu trời đầy sao trên đỉnh núi Vũ Linh cách thành Trường An ba mươi dặm, trò chuyện câu được câu không. 

"Chỉ tiếc ngày mai phải lên điện, không thì đêm nay thật muốn cùng ngươi tái thống ẩm* [uống say mềm] một phen." Vũ Văn Thác gối đầu lên tay mình, thở dài. 

"Rượu, chỉ nên uống ít thôi....." Nghĩ đến chuyện cũ, khuôn mặt tuấn tú của vị tướng quân trẻ tuổi có chút ửng đỏ. 

"Tử Hành, ngươi nói thế là sai rồi. Rượu là thứ tốt. Bằng không, sao các cô nương xinh đẹp tại Thiên Kiều các mỗi lần thấy ta đều hỏi thăm về ngươi." Vũ Văn Thác quay sang cười ranh mãnh với hắn. 

"Điện hạ...... chuyện này......."

"Ân?"

"Không....... Vũ Văn, việc này ngươi còn muốn nhắc lại trong nhiều năm nữa đi." Hàn Tử Hành nhớ rõ, năm ấy hắn bị Vũ Văn Thác kiên quyết lôi kéo đi thanh lâu lớn nhất Trường An, Thiên Kiều các. Ở đó, Tử Hành đã bị các cô nương ép uống rất nhiều rượu. Sau đó liền xảy ra phá sự* [việc không hay]. Đến nỗi, từ sau lần đó, mỗi lần có việc cần đi qua con phố kia, hắn đều chọn đi đường vòng. 

"Nhân không phong lưu uổng thiếu niên* [người không chơi bời thì phí tuổi trẻ], Tử Hành không cần để tâm."

Hàn Tử Hành liếc mắt trừng người bên cạnh một cái, cười nhạo, "Ngươi cũng không thế đi. Như thế nào từ khi đi Phiên Vũ về, ngươi thấy các cô nương thành Trường An đều chướng mắt?"

"Ngạch......." Mặt Vũ Văn Thác lập tức có chút xấu hổ. Hắn lập tức chuyển đề tài câu chuyện, "Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?"

"Ngày mười tháng tư đó, bờ sông Xích Thủy chịu một trận mưa to, rửa trôi mọi dấu vết, không lưu lại gì cả. Mặt khác, đúng như người dự đoán, Ly Yến là tên giả. Ta đã cho người tra sổ sách quan phủ khắp Bắc Hán và Nam Sở, không có người nào có điều kiện phù hợp với hắn."

"...... Quả nhiên."

"Vũ Văn, người này rất nguy hiểm."

"Ta biết." Chính là, hắn rất muốn cởi bỏ bí ẩn kia. Sau vụ ám sát không lâu, Bắc Chu cùng Nam Sở liền trở mặt; tiện đà Bắc Hán liên minh với Nam Sở, tạo ra uy hiếp lớn với Bắc Chu. Cho nên, hắn thủy chung nghi vụ ám sát là do Bắc Hán đứng sau phá rối. Lần đầu hắn cùng Ly Yến nói chuyện, hắn liền cố ý thử người nọ. Nếu Ly Yến có quan hệ với vụ ám sát sáu năm trước, Ly Yến sẽ không thừa nhận mình là người Bắc Hán. Dĩ nhiên, cũng không loại trừ nguyên nhân Bắc Chu cùng Bắc Hán đang giằng co mà Ly Yến cố ý nói mình là người Nam Sở. Ngoài ra, khi Cổ Nguyệt thay thuốc cho Ly Yến có cố ý nói ra bốn chữ "thái tử điện hạ", nhưng khuôn mặt người nọ vẫn lạnh nhạt, không hề kinh ngạc. Điều này cho thấy người nọ hẳn là biết thân phận của hắn. Vì sao người nọ lại biết? Sau nhiều ngày quan sát tỉ mỉ, Vũ Văn Thác nhận ra người này không chỉ có diện mạo xuất chúng, lời nói cùng cử chỉ còn vô tình toát ra một loại khí chất kiêu ngạo tôn quý. Do vậy, chắc chắn người này xuất thân không tầm thường. Ly Yến cùng người con gái hắn tìm kiếm suốt sáu năm qua cuối cùng là có quan hệ như thế nào? Còn có, đêm hôm đó, hắc y nhân đột nhiên xuất hiện là ai? Vì saođột nhiên hắn lại trúng mê dược? Mấy vấn đề này luôn quanh quẩn trong lòng Vũ Văn Thác, khiến hắn mỗi khi nghĩ đến đều thấy khó nghĩ. Cô nương khiến hắn lần đầu động tâm trong đời lại chính là thích khách làm hắn bị thương. Rồi lại xảy ra chuyện như vậy... Nghĩ đến chuyện này, hắn luôn cảm thấy áy náy. Trong chuyện nam nữ hoan ái, hắn không phải là người thích dùng sức mạnh. Đêm hôm đó, khi nhìn gương mặt ngây ngô nhưng mang vẻ quật cường của người nọ, hắn quả thật muốn trêu đùa một phen. Nhưng hắn tuyệt không có cái loại ý niệm này trong đầu. Chính là âm soa dương thác...

"Vũ Văn, người này tuyệt đối không đơn giản. Ngươi đã nói, hắn dù không phải ngươi người muốn tìm, thì cũng có liên hệ lớn tới sự kiện ám sát sáu năm trước. Nếu như tà tâm của hắn chưa hết, vẫn muốn đẩy ngươi vào chỗ chết; giờ ngươi lại đem giữ hắn ở bên người, chẳng phải là tạo cơ hội cho hắn sao?"

Lời Hàn Tử Hành nói rất đúng. Lý trí Vũ Văn Thác nói với hắn rằng, mặc kệ Ly Yến rốt cuộc là ai, đều phải lập tức giết chết để phòng ngừa hậu hoạn. Tuy nhiên, một người quá mức kiêu ngạo cùng tự tin sẽ có lúc đưa ra quyết định mà hắn sẽ phải hối tiếc cả đời, "Ta lưu hắn bên người chính là để xem hắn lộ ra sơ hở thế nào."

Hàn Tử Hành quay đầu nhìn Vũ Văn Thác, trong lòng nổi lên một loại cảm giác bất an khó hiểu. Chuyện này rất nguy hiểm. Cho tới giờ, người thừa kế tương lai của Bắc Chu luôn quyết đoán và dứt khoát. Mà Vũ Văn Thác lúc này lại không hẳn như vậy, vì thế, Hàn Tử Hành nhíu mày nói:

"Vũ Văn, ta cứ nên nhắc ngươi câu này, cái gì là của ngươi thì sẽ mãi là của ngươi, cái gì không phải của ngươi thì chớ cưỡng cầu."

Vùng Quan Trung của Bắc Chu, trước là đất của Tây Thục, giáp với Bắc Hán và Nam Sở, lại nhờ dòng chảy lớn của Đại Vận Hà* [sông đào lớn - công trình vĩ đại thời cổ của Trung Quốc] khiến buôn bán qua lại của người dân diễn ra rất sôi nổi. Đồng thời, tuy chính quyền cấm thông thương qua lại giữa Bắc Chu và Bắc Hán, lợi nhuận quá lớn trong việc buôn bán giữa hai nước khiến người dân vẫn ngầm buôn bán, trao đổi tấp nập. Ban đầu, quan phủ còn cấm đoán không ngừng, sau lại công khai mắt nhắm mắt mở cho qua. Kết quả là, Bắc Chu cơ hồ trở thành đầu mối buôn bán then chốt của ba nước, trình độ buôn bán phát triển gần bằng Nam Sở. Nhất là sau khi Vũ Văn Giác nhậm chức, thi hành chính sách đánh thuế thấp, đồng thời mở cửa, lắng nghe ý kiến của người dân, bãi bỏ chế độ quan chức thế tập* [làm quan cha truyền con nối], áp dụng chế độ thi cử, dùng người hiền tài; cho nên, đời sống người dân thịnh vượng, xã hội phát triển mạnh mẽ. Từ sau khi Tây Thục nhập vào bản đồ Bắc Chu, Bắc Chu dùng phương pháp "Thục nhân trì Thục"* [dùng người Thục cai trị người Thục], tích cực trấn an sĩ tộc* [các họ lớn] các nơi, cổ vũ người dân hai nước kết hôn với nhau, thúc đẩy sự dung hợp giữa hai nước. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, thực lực của Bắc Chu tăng theo bội số.

Khi Lưu Liên Thành tiến vào thành Trường An, điều hắn thấy là cảnh tượng phồn thịnh, sầm uất như vậy. Hơn một tháng qua, vết thương trên người hắn cơ bản đã khép lại, không cần ngồi trên kiệu ngọc của Vũ Văn Thác nữa. Lúc này, mặc một kiện thanh sam bằng vải thô, hắn đứng dưới chân tường thành Trường An vững chãi cao vút, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời Bắc Chu, vẻ mặt có chút đờ đẫn, không rõ hắn đang nghĩ gì.

"Phong cảnh Nam Sở có đẹp như ở đây không?" Phía sau truyền đến một thanh âm đĩnh đạc. Sau đó, là một bàn tay rất to vỗ lên vai Liên Thành, lực rất mạnh, khiến Liên Thành còn chưa kịp nhìn rõ người vừa tới liền ho liên tục. Liên Thành quay đầu đánh giá nam nhân lỗ mãng phía sau. Người đó thân cao chín thước* [cao 3 mét], mày rậm mắt to, râu ria xồm xàm, bàng thô thắt lưng viên* [vai thô, bụng to], tay to, chân to, đứng trước mặt người khác tựa như một bức tường, cơ hồ che khuất ánh mặt trời. 

"Tại hạ kiến quá* Quách tướng quân."

Lông mày người nọ khẽ giật, "Ngươi biết ta?"

"Một người bê được ba trăm thạch* [3000 cân], trước trận hát đoạn vong mệnh hồn, sư tử hống Quách Hoài Quách tướng quân, thiên hạ có ai không biết?"

Thở phì phò một tiếng, Quách Hoài kéo kéo chòm râu của mình, nói, "Coi như ngươi có mắt nhìn người, đi, ta dẫn ngươi tới phủ thái tử."

------------------

B_B có lời xin lỗi độc giả.

Anh Hàn Tử Hành trong chap này chính là anh Hàn Tử Di trong những chap trước. Do là từ đồng nghĩa nên B_B có sự nhầm lẫn như trên. 

B_B đã sửa lại tên anh trong những chap trước. Kính mong độc giả lượng thứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện