* Cởi giáp
Hoàng cung Bắc Chu. Điện Huyền Vũ.
"Truyền, thái tử Vũ Văn Thác vào điện!"
Ngay sau khi trở lại Trường An, Vũ Văn Thác còn chưa kịp thay quân trang liền phụng chỉ vội vàng tiến cung. Nhìn Vũ Văn Thác tiến điện, mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ. Hắn biết mọi người đang nói gì, song trên mặt hắn không có biểu tình gì. Chậm rãi tiến lên phía trước, quỳ hai gối trên đất, hắn hướng người ngồi trên đại điện hành lễ.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Vũ Văn Giác đã gần sáu mươi hơn tuổi, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, hốc mắt hãm sâu, nếp nhăn trên mặt làm cho hắn có vẻ từng trải sương gió. "Thác nhi, dọc đường vất vả." Thanh âm tang thương mà trầm thấp.
"Tạ ơn phụ hoàng quan tâm."
Vũ Văn Giác khoát tay, ý bảo bình thân. Song, Vũ Văn Thác không đứng lên mà lại khấu đầu, "Nhi thần khấu thỉnh phụ hoàng giáng tội. Trận đột kích Bắc Hán tại Kì cốc lần này thất bại làm tổn binh hao tướng là do nhi thần thất trách. Thỉnh phụ hoàng miễn chức Trấn Bắc tướng quân của nhi thần."
Lời vừa nói ra, đại điện liền một mảnh im lặng. Không ai nghĩ Vũ Văn Thác lại dùng lý do này để thoái thác. Ai cũng biết, mấy năm qua, hắn vì Bắc Chu Nam chinh Bắc phạt, gần như chưa từng chiến bại. Lần này, mặc dù gọi là thất bại nhưng không chỉ chiếm được yếu địa Kim Dong chiến lược, mà quan trọng hơn là sử dụng thành công kế ly gián, đem người vốn là cái đinh trong mắt Bắc Chu - Tĩnh khanh vương Lưu Liên Thành - nhổ bỏ hoàn toàn. Quả thật, về tình có thể tha thứ.
"Hoàng Thượng, thần có bản tấu." Lúc này, trong nhóm đại thần có một người đứng ra. Vũ Văn Thác không cần nhìn lên, chỉ cần nghe thanh âm liền biết đó là Tư đồ Dương Tố, phụ thân của Cảnh vương phi.
"Chuẩn."
"Thái tử điện hạ vốn dĩ thiên kim chi khu* [cơ thể ngàn vàng]. Mấy năm qua, điện hạ đều vì Bắc Chu lập nên chiến công hiển hách: phục Hán Trung, bình Nam Chiếu, thu Tây Thục. Tuy nhiên, trong trận chiến tại Kì cốc hai tháng trước, điện hạ trúng tên của Lưu Liên Thành dẫn tới bị thương nặng. Thật sự là quá nguy hiểm. Cựu thần vì lợi ích dài lâu của xã tắc, kính mong thái tử điện hạ sau này bảo trọng nhiều hơn, ở bên hoàng thượng, ra sức học tập kế sách an bang trị quốc. Đó mới đúng là việc thái tử cần làm. Đó mới đúng là phúc của Đại Chu ta."
Vũ Văn Thác trong lòng cười lạnh. Lời lão nhân này nói ngày càng sâu xa. Thật đúng là ý tại ngôn ngoại.
Người ngồi trên cao, mặt không có biểu tình gì, thản nhiên nói:
"Kìa, như lời ái khanh nói, nếu thái tử không giữ binh ấn thì trọng trách đó có thể giao cho ai được?"
Dương Tố lập tức tỏ vẻ sợ hãi, vội trả lời, "Cựu thần đối với việc chinh chiến thật không hiểu rõ, không dám nói bừa. Không biết Binh bộ Thượng thư Hàn đại nhân cao kiến gì không?"
Cáo già đúng là cáo già. Mọi người đều biết trưởng nam của Hàn Phi, Hàn Tử Hành, rất thân thiết với Vũ Văn Thác. Lúc này, nếu hắn tiến cử bất kỳ viên tướng nào dưới quyền Vũ Văn Thác, bất kể năng lực người đó ra sao, đều sẽ bị nghi kỵ. Dương Tố mỉm cười nhìn Hàn Phi. Đôi khi, để người khác nói ra điều mình muốn sẽ có hiệu quả rất tốt. Ở trong quan trường hơn mười năm, hắn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Song, Hàn Phi giữ chức Binh bộ Thượng thư cũng đã nhiều năm, có chuyện gì là chưa trải qua. Vậy nên, rõ ràng là thế kẻ tám lạng, người nửa cân. Chỉ thấy người nọ hơi trầm ngâm rồi khom người nói, "Đây là việc đại sự. Thỉnh hoàng thượng định đoạt."
Vũ Văn Giác ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nhìn qua mọi người trên điện, nghiêng đầu hướng thị tòng bên phải, nói: "Truyền chỉ: tạm triệt chức Trấn Bắc tướng quân của thái tử Vũ Văn Thác. Tuyên Binh Bộ Thị Lang Tần Lạc kế nhiệm, phụ trách phòng ngự Bắc Hán; thăng chức Phiêu Kị tướng quân Hàn Tử Hành thành Trấn Nam tướng quân, phụ trách phòng ngự Nam Sở. Hai người khởi hành ngay trong ngày đến đóng ở biên cương được phân phó. Tuyên thái tử Vũ Văn thác giữ chức Trung hộ quân, kiêm thống lĩnh hai quân doanh Thần sách và Vũ lâm, phụ trách tất cả phòng thủ kinh thành hàng ngày."
Mọi người trên điện đều rõ, Tần Lạc là người của Cảnh vương, Hàn Tử Hành là người phe thái tử. Việc an bài hai người một Bắc, một Nam như vậy chính là Vũ Văn Giác muốn dùng chính sách công bằng.
Vũ Văn Giác có ba tử, hai nữ: trưởng nam Vũ Văn Thái, thứ nam Vũ Văn Hộ, con gái thứ ba Vũ Văn Kì (mất năm lên ba), con trai thứ tư Vũ Văn Thác và con gái út Vũ Văn Trữ Kha. Bắc Chu lập chính tông không lập trưởng; cho nên, Vũ Văn Thác tuy là thứ nam song do hoàng hậu Huyên Thị sinh ra nên sớm được lập làm thái tử Bắc Hán. Tuy nhiên, trưởng nam Cảnh vương Vũ Văn Thái đối với ngôi vị thái tử luôn như hổ rình mồi.
Từ năm mười tám tuổi, Vũ Văn Thác đã ra ngoài chinh chiến, không quan tâm lắm đến việc trong triều. Trong vài năm này, Cảnh vương ở kinh thành không ngừng lung lạc các quan chức trong triều. Hắn vừa công khai, vừa ngấm ngầm reo rắc những lời bất lợi về Vũ Văn Thác. Lại thêm việc danh tiếng Vũ Văn Thác trong bốn nước ngày càng tăng, chiến công ngày càng lớn khiến Vũ Văn Giác, dù rất yêu mến cùng tín nhiệm nhi tử này, cũng không tránh khỏi thói ngờ vực vô căn cứ của con người. Dù sao, ngôi vị hoàng đế Vũ Văn Giác đang ngồi cũng do giết vua mà lên. Đối với quyền lợi chí cao vô thượng trước mắt, tình thân quả thực không thể sánh được.
Lúc này, trên đại điện đột nhiên truyền đến thanh âm trong trẻo của Vũ Văn Thác, "Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh vừa ban."
"Nhi thần thân là thái tử, nếu phụ trách phòng ngự kinh thành quả thực không ổn. Vậy nên, nhi thần kính thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh vừa ban. Còn nữa, vài năm gần đây, nhi thần chinh chiến ở bên ngoài, tuy là có vì Bắc Hán lập chút chiến công, lại không thể tận hiếu với phụ hoàng và mẫu hậu. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng chấp thuận để nhi thần trao lại binh quyền, từ nay về sau, hướng các vị đại thần trong triều học tập kế sách an bang trị quốc cùng đạo lý Nho gia, cùng phụ hoàng phân ưu giải nạn, vì xã tắc bày mưu tính kế, vì Bắc Chu cúc cung tận tụy."
Lời vừa nói ra, mọi người trên điện cùng "ồ" lên. Tuy chỉ có Cảnh vương Vũ Văn Thái ở một bên bất động thanh sắc mà quan sát người hoàng đệ này của mình. Thật lâu sau, Vũ Văn Giác ngồi trên cao mới nói:
"Cũng được. Nếu thái tử có ý như vậy, trẫm liền chuẩn. Chức Trung hộ quân tạm để Dục vương Hộ Nhân phụ trách. Quân Tây doanh Thần sách cứ để ngươi thống lĩnh."
Vũ Văn Thác sửng sốt, lập tức khấu đầu tạ ơn, "Tạ ơn phụ hoàng thành toàn, nhi thần lĩnh chỉ."
Phủ thái tử nằm ở phía Đông hoàng thành, chỉ cách hoàng thành một bức tường. Sau khi Vũ Văn Thác thỉnh an mẫu hậu Huyên Thị liền xuất cung. Hắn không ngồi kiệu mà đi bộ trên đường cái trong thành Trường An. Ngày xuân ấm áp, những tia nắng bao phủ trên người khiến hắn cảm nhận được hương vị khô ráo mà tươi mát trong không khí. Người đời nói, rất khỏ để con người ta từ bỏ quyền lực. Nhưng bỏ xuống được thì bỏ xuống, có "buông" mới có "được". Vũ Văn Thác hắn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Câu cuối cùng kia trong chỉ dụ của phụ hoàng chính là để thăm dò hắn. Nếu hắn vui vẻ tiếp nhận mới không biết là phúc hay là họa. Mặc dù Cảnh vương lần này đi một nước cờ thật cao, nhưng chung quy lại thì tâm tư phụ hoàng mới chính là điều mấu chốt. Hiện giờ, vừa trừ bỏ được Lưu Liên Thành, tự nhiên không cần lo lắng về Bắc Hán. Nếu phải thống nhất Trung Nguyên, nhất định cần phải thôn tính Nam Sở trước. Bởi vậy, thăng chức Hàn Tử Hành thành Trấn Nam tướng quân chính là có ý này. Vũ Văn Thác nghĩ, trong vòng ba năm tới, phụ hoàng chắc chắn sẽ phái hắn lãnh binh chinh phạt Nam Sở một lần nữa.
Lúc này, Lưu Liên Thành đang ngồi buồn chán trong nhà kề tại Tây uyển của thái tử phủ. Sau khi Quách Hoài đưa hắn đến đây liền đi đâu mất, không thấy quay lại, cũng không giao việc gì.
"Xin hỏi, là Ly công tử phải không?" Thanh âm lộ vẻ non nớt từ phía sau vang lên. Lưu Liên Thành quay đầu nhìn. Đó là một nam hài khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, hai tay đang bê một đống lớn đồ vật vào phòng.
"Phải."
"Tại hạ là Tiểu Tuấn, người hầu trong Tây uyển. Đây là quần áo để ngài thay và một ít đồ dùng hàng ngày. Nếu ngài cần gì thêm có thể nói với tại hạ." Mắt nam hài thật to, mũi hơi khoằm, khuôn mặt tròn trịa, má đỏ hây hây.
"Rõ rồi." Mặt Lưu Liên Thành không có gì biểu tình, ngữ khí nhàn nhạt, ánh mắt lướt qua một món đồ, hỏi, ""Đúng rồi, Quách Hoài tướng quân đâu?"
"Quách tướng quân đang ở Nam uyển, còn có Lý tướng quân cùng Công Tôn tiên sinh."
Phủ của các hoàng tử Bắc Chu là nơi thu nhận các hiền sĩ phụ tá, kết giao các khách nhân, bình luận các chuyện chính trị đương thời trong thiên hạ, nghiên cứu và thảo luận các chính sách an bang trị quốc an bang. Dụng ý của việc này là nhằm bồi dưỡng ý thức dùng người có năng lực của các hoàng tử, đồng thời, cũng là thu hút các nhân tài dự bị cho triều đình.
"Người ngươi nói đến, có phải là Công Tôn Ngao tiên sinh?"
"Đúng vậy, Ly công tử, sao ngài biết?"
Lưu Liên Thành trong lòng cả kinh. Vũ Văn Thác lại có khả năng thỉnh người nọ rời núi? Nếu Công Tôn Ngao thật sự có tâm phụ tá, chỉ sợ sớm muộn gì thiên hạ cũng là của Bắc Chu. Nghĩ vậy, tim Liên Thành đột nhiên thắt lại.
"Công tử? Công tử?" Tiếng nam hài gọi khiến hắn bừng tỉnh. Hắn quay sang cười xin lỗi, nói: "Không có gì. Cám ơn. Ngươi lui đi."
Mặt nam hài đột nhiên đỏ hồng, sau đó xoa xoa gáy, có chút khó xử khi rời đi.
Lưu Liên Thành nhìn bộ dáng của nam hài có chút không hiểu.
Ánh trăng kiều diễm. Đã quá nửa đêm, người trong phòng vẫn trằn trọc. Thời tiết tháng năm tại Trường An đã trở nên hanh khô. Lưu Liên Thành không ngủ được liền đứng dậy, đẩy cửa phòng, đi về phía hoa viên.
Đột nhiên, tiếng đàn từ nơi nào đó phía xa xa truyền đến khiến bứt rứt trong người hắn giảm đi rất nhiều khiến hắn không khỏi mê đắm. Vì thế, hắn vô thức đi về phía có tiếng đàn.
Đình viện thật sâu, uốn khúc quanh co. Lưu Liên Thành không rõ đã đi qua bao nhiêu chỗ rẽ, bao nhiêu đình, bao nhiêu hành lang dài. Cuối cùng, hắn đứng bên ngoài một sương phòng. Lúc này, tiếng đàn chợt dừng lại.
Đẩy cửa vào, Lưu Liên Thành không khỏi sửng sốt. Trong phòng bày ngăn ngắn hơn mười chiếc huyền cầm tốt nhất trong thiên hạ: "Lục khí" của Hữu ti* [chức quan] họ Mã tặng Như Tăng Dư mỹ nhân, "Tiêu vĩ" do Thái Ung tự tay chế tác, còn có "Nhiễu lương" mà Sở Trang vương nghe bảy ngày đến quên thượng triều. Tất cả đều là tuyệt thế hảo cầm. Mà trong số đó, làm người khác không thể rời mắt chính là cây đàn cổ màu hồng nhạt bày ngay giữa phòng. Lưu Liên Thành nhìn một cái liền nhận ra, đó là Phục Hy cầm.
Cây đàn này chính là thượng cổ thần khí. Tương truyền, thần Phục Hy đã lấy sợi tơ trên trời để chế ra nhạc khí này. Âm sắc của cây cổ cầm này được miêu tả trong bảy từ "tùng thấu, điềm tĩnh, viên nhuận, hùng vĩ, trầm hậu, du viễn, thần kỳ"* [xuyên qua cây tùng, điềm tĩnh, mượt mà, hùng vĩ, sâu lắng, xa xăm, thần bí]. Nhưng sự thần bí của cây đàn nằm ở chỗ, tương truyền, tiếng đàn khiến lòng người cảm thấy trữ tĩnh tường hòa* [yên bình], thậm chí có thể tinh lọc linh hồn, giải trừ lệ khí* [tội lỗi] trên người.
Lưu Liên Thành tiến lại gần, định đưa tay gảy một phen; song vẻ mặt đột nhiên bị kiềm hãm. Hắn chắp tay, xoay người.
"Thế nào? Không muốn thử âm sắc sao?" Vũ Văn Thác không biết xuất hiện trong phòng từ khi nào, đang mỉm cười nhìn hắn.
"Điện hạ chê cười. Tại hạ không biết âm luật."
"Nga?" Vũ Văn Thác chậm rãi đi đến bên người hắn, nắm lấy bờ vai hắn buộc hắn đối mặt với cây đàn cổ lần nữa. Vũ Văn Thác vòng tay qua hông Liên Thành. Bàn tay Văn Thác bao phủ lên bàn tay tinh tế thon dài của hắn, kéo tay hắn lướt một đường trên tế huyền* [dây đàn màu đen]. Quanh thân đàn cổ liền nổi lên một trận quang mang màu trắng. Một tiếng "tranh" vang lên, dư âm lượn lờ.
"Thế nào?" Vũ Văn Thác quay đầu hỏi. Hơi thở ấm nóng của người đứng sát bên cạnh phả vào lỗ tai khiến Liên Thành cảm thấy nhột. Vốn không có thói quen đứng gần người khác như vậy, Lưu Liên Thành liền giãy ra, lùi về sau một bước, cúi đầu nói, "Tại hạ thật sự không hiểu."
Vũ Văn Thác nhìn hắn, lắc lắc đầu, nói, "Bên người bản thái tử còn thiếu một người viết chữ, đánh đàn. Như vậy, từ nay về sau, ngươi làm Chủ bộ trong phủ thái tử, phụ trách việc công văn, chế định, điều lệnh, sắc phong trong bản phủ. Ngươi ở Tây uyển. Phía sau đó là thư phòng. Thư tịch, điển cổ trong đó tùy ngươi chọn đọc."
"Còn có, ta quên nói với ngươi, Phục Hy cầm có nhận thức. Nếu ngươi không hiểu âm luật, nó tuyệt đối không để ngươi gảy nó. Giữa tháng mười là sinh thần của bản điện hạ. Còn vinh hạnh thỉnh Ly Chủ bộ cao tấu một khúc."
Cái gì?!
Đột nhiên ngẩng đầu, Lưu Liên Thành đã thấy Vũ Văn Thác tiêu sái bước ra khỏi cửa.
Lưu Liên Thành quay đầu nhìn về phía Phục Hy cầm vẫn đang oánh oánh phiếm hào quang. Hàng mi thanh tú khẽ cau lại. Xem ra nghi ngờ của Vũ Văn Thác đối với hắn đã dần sáng tỏ. Nơi này không thể ở lâu. Vẫn là tốc chiến tốc thắng là hơn.
Danh sách chương