Con Ngọc cứ đứng lặng yên như vậy, không thể thốt ra được lời nào. Có lẽ nó chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi sẽ gặp lại tôi, lại còn gặp ở nơi này. Khoé môi nó mấp máy, nhưng hoàn toàn im bặt, chiếc điện thoại rơi xuống đất nó cũng không đủ sức lực mà nhặt. Tôi nhìn nó, sự sợ hãi tột cùng khiến miệng nó há ra rồi không khép nổi. Phải, con bạn thân khốn nạn này có lẽ chết cũng không dám tin tôi có thể trở về, có lẽ chết cũng không ngờ tôi lại đứng trước mặt nó bằng da bằng thịt. Tôi mặc kệ cầm chiếc bánh sinh nhật giơ lên cao rồi nhìn mẹ tôi bình thản nói:

– Cháu chào cô, ban nãy cháu thấy cô đánh rơi chút đồ ở sân bay nên cầm qua đây cho cô. Thấy nhân viên giao bánh đến không biết đường nên cháu mạo muội nhận bánh giúp họ mang vào đây luôn.

Mẹ tôi gật đầu đáp:

– À ừ. Ngọc này, ban nãy mẹ đang định nói với con, trong chuyến bay từ Toronto về mẹ có gặp An bạn con. Có điều ngồi xa quá nên hai cô cháu chỉ kịp hỏi han vài câu. Những chuyện ngày xưa mong An cũng bỏ qua cho cô nhé. Nào, đã đến đây rồi, hôm nay lại là sinh nhật cái Ngọc, bạn bè bốn năm năm chưa gặp, cháu vào đây đón sinh nhật cùng Ngọc nhà cô luôn cho vui.

Con Ngọc nhìn tôi, nở nụ cười méo xệch gượng gạo mãi mới nói được ra mấy lời:

– Mẹ, An nó vừa bay từ nước ngoài về con mệt, vả lại giờ cũng muộn rồi, con lại muốn đón sinh nhật cùng mẹ thôi…

Con Ngọc chưa dứt lời tôi đã nói:

– Không, tao không mệt, mệt gì chứ, cùng bay một quãng đường dài như nhau mẹ mày chả mệt thì thôi, tao còn trẻ thế này không mệt chút nào.

– Nhưng…

– Nhưng gì? Bạn bè bốn năm mới gặp, lại gặp đúng ngày sinh nhật vào ăn chút bánh sinh nhật mày cũng không muốn à?

Con Ngọc thấy tôi hỏi như vậy cuống quýt đáp:

– Không phải.

Có lẽ nó muốn băm vằm giết chết tôi ngay lúc này lắm rồi, có điều trước mặt mẹ tôi nó không thể làm gì khác. Xem kìa, tay chân nó run đến mức luống ca luống cuống. Mẹ tôi nhìn tôi nói:

– Được rồi, An cháu vào đi, mang bánh để lên bàn giúp cô nhé.

Tôi gật đầu cầm bánh đi thẳng vào bên trong. Con Ngọc cũng cúi xuống nhặt điện thoại, từng bước chân nặng nề ngồi vào bàn. Mẹ tôi lấy rượu vang, vừa lấy vừa nói:

– Trước kia cô từng rất ghét cháu, nói chung lý do của người lớn cả thôi nên có nhiều lời không hay không phải với cháu. Đến bốn năm cháu đi du học, cô thấy cái Ngọc nó buồn suốt nên cô nghĩ lại mình làm như vậy cũng thật tệ. Cháu ngồi đi, hôm nay sinh nhật cái Ngọc, có cháu ở đây cô cũng muốn xin lỗi cháu. Cũng là cái duyên số mà hôm nay hai cô cháu mình lại gặp nhau ở trên máy bay, mà cháu đi du học bốn năm hình như đây mới là lần đầu tiên về nhỉ?

Tôi liếc nhìn con Ngọc, du học ở Toronto là nó bịa ra. Nó vẫn bàng hoàng đến mức không hiểu vì sao tôi lại ở chuyến bay từ Toronto trở về. Hai tay nó cầm ly rượu vang nhưng mồ hôi túa ra, tôi khẽ cười trong lòng đáp lại lời mẹ tôi:

– Vâng. Bốn năm rồi giờ cháu mới về. Thực ra hôm nay cũng là sinh nhật cháu, không biết cô biết không nhưng cháu và cái Ngọc sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm luôn.

Mẹ tôi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại:

– Thế à? Thế cháu không về đón sinh nhật cùng mẹ cháu sao?

Tôi nhìn con Ngọc đang run lẩy bẩy nói:

– Mẹ cháu? – Ừ, chẳng phải cháu sống cùng mẹ à?

Con Ngọc hai hàng lông mày co lại, hơi thở cũng nặng nhọc. Tôi không lật mặt nó ngay từ đầu là để nhìn thấy cảnh này, cảnh một con thú hấp hối từng hơi thở cuối cùng. Ly rượu vang sóng sánh trên tay, tôi nhấp một ngụm đáp lại:

– Ý cô là mẹ Hằng của cháu ấy ạ?

– Ừ. Chứ còn mẹ nào nữa?

– Bà ấy… chết rồi!

Câu nói cuối cùng tôi vừa dứt lời cũng nghe một tiếng choang. Chiếc dĩa nạm vàng từ trên tay con Ngọc rơi xuống bàn ăn bằng thuỷ tinh. Mẹ tôi liếc nó, nó vội nhặt dĩa lên che giấu sự lúng túng nói lắp bắp:

– Mẹ, cái dĩa này trơn quá.

Mẹ tôi gật gật đầu tỏ vẻ không để ý rồi nhìn tôi hỏi tiếp:

– Mẹ Hằng cháu mất rồi sao? Mất từ bao giờ? Sao cô không hề hay biết?

– Bà ấy mất bốn năm trước rồi cô ạ. Mất đúng ngày cháu đi du học.

– Trời ơi! – Mẹ tôi nhìn tôi đầy thương cảm. Sao mẹ cháu lại mất vậy?

Tôi lại liếc con Ngọc, thà đâm một nhát dao cho xong nhưng tôi đây lại không thích. Cảm giác đày đoạ từng chút từng chút mới thật thú vị làm sao. Nó thậm chí không dám ngẩng mặt lên, giờ đây tôi có nói gì, có bịa ra thế nào nó cũng không sao phản bác được.

– Thôi, hôm nay ngày vui, không nhắc đến chuyện ấy nữa cô ạ. Nào, Ngọc, chúc mừng sinh nhật.

Con Ngọc nhìn tôi, đôi mắt hoảng loạn, khó nhọc mãi mới nâng được ly rượu lên. Bốn năm rồi, bốn năm rồi tôi và nó mới gặp lại nhau, cùng ngồi đối diện nhau, cùng cầm ly rượu lên, chỉ khác là vở kịch trước kia là nó viết còn giờ đây tôi mới là đạo diễn. Mẹ tôi cũng nâng ly rồi nói:

– Ngọc, chúc mừng sinh nhật con gái của mẹ. An, chúc mừng sinh nhật cháu.

Tôi uống thêm mấy ngụm rượu nữa. Mẹ tôi nhìn con Ngọc nói tiếp:

– Ngọc, cổ phần công ty mẹ sẽ chuyển…

Vừa nói đến đây vừa hay mẹ cũng có điện thoại liền đặt ly rượu xuống ra ngoài nghe, anh Nam cũng ra ngoài. Trong căn bếp chỉ còn tôi và con Ngọc, lúc này nó mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt tôi. Hai tay nó nắm chặt, giống như toàn bộ cảm xúc nín nhịn giờ mới được bùng ra.

– An! Sao mày lại ở đây?

Tôi hơi nhếch môi tạo thành một nụ cười kì dị đáp:

– Sao lại không được ở đây? Thế mày nghĩ tao ở đâu? Đi du học Toronto bốn năm rồi, giờ hết thời hạn cũng phải trở về chứ?

– Sao mày lại ở đây được? Sao lại ở đây được?

– Ngọc. Mày bị sao thế? Bạn thân bốn năm đi du học mới trở về, sao lại chào đón tao bằng thái độ này?

Nó vẫn nhìn tôi, trong đôi mắt ngoài sự sợ hãi, hoảng loạn còn xen lẫn nhưng tia tuyệt vọng. Tôi lại nhấc ly rượu lên bình thản cười:

– Chúc mừng sinh nhật nhé. Sinh nhật năm nay chắc là sinh nhật lớn nhất của mày đấy nhỉ, vừa được đón sinh nhật cùng gia đình chồng, vừa được đón sinh nhật cùng mẹ, lại còn đón sinh nhật cùng tao nữa chứ.

Con Ngọc bất chợt như bừng tỉnh, nó nắm chặt ly rượu rít qua kẽ răng:

– An… là mày đúng không? Là mày đứng sau mọi chuyện đúng không? Là mày đúng không?

Tôi nhìn nó không phủ nhận chỉ đáp duy nhất một chữ Ừ! Một chữ ừ thôi nhưng lại khiến nó thất kinh, gương mặt trở nên tái nhợt. Dù đang ngồi trên ghế cũng thấy nó lao đao, chao đảo như muốn ngã. Giờ đây có thể nói được gì nữa đây? Nó chỉ có thể bàng hoàng, sửng sốt trân trân nhìn tôi. Rất lâu sau nó mới nói:

– Sao có thể như thế được? Sao mày có thể ở đây được chứ? Mày muốn gì? Mày định làm gì? Mày đến tìm mẹ tao làm gì?

Có lẽ tinh thần nó quá hoảng loạn, nó thật sự không gượng nổi. Tôi bật cười đáp:

– Mẹ mày? Mày có nhầm không? Tao tưởng đây là mẹ của tao chứ?

Con Ngọc đột nhiên ngửa cổ bật cười rồi nói:

– Mày tưởng mẹ tao sẽ tin mày sao? Mày tưởng bà ấy sẽ tin mày sao?

Tôi nghe xong liền rút bản xét nghiệm ADN trong túi ra đặt lên bàn đáp:

– Tin chứ! Tao có bằng chứng mà.

Con Ngọc nhìn bản xét nghiệm ADN trên bàn đột nhiên túm lấy xé tan tành. Tôi không hề cản chỉ ngồi khoanh tay nhìn nó xé tờ giấy ra thành từng mảnh vụn. Nó xé xong nhìn thái độ bình thản của tôi hai hàng lông mày chợt chau lại. Có lẽ nó cũng không thể hiểu được vì sao tôi không cản, có lẽ nó đang vô cùng sửng sốt và khó hiểu. Tôi vẫn ngồi lặng im như vậy, gõ gõ mấy ngón tay lên mặt kính rồi từ từ kéo môi thành một đường cong, sau đó bật cười thành tiếng rất lớn. Tiếng cười đầy âm thanh quỷ dị, con Ngọc toàn thân đơ ra, như thể hoá đá không hiểu nổi. Bên ngoài có tiếng cạch cửa, mẹ tôi lại bước vào. Tôi cầm ly rượu đứng lên nhìn mẹ nói:

– Cô Liên, cháu có chuyện này muốn nói với cô.

Con Ngọc đang ngồi, mặt cắt không còn giọt máu. Mẹ tôi hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

– Cháu muốn nói…

Tôi nói đến đâu, liếc con Ngọc đến đây, con Ngọc đột nhiên đứng phắt dậy nói lớn:

– Mẹ…

Cả mẹ tôi và tôi đều quay lại, thế nhưng mẹ tôi đã nói:

– An, cháu có chuyện gì muốn nói với cô cơ?

– Cháu muốn hỏi, nhà vệ sinh ở đâu ạ?

– À, ở trong góc kia. Sao không hỏi cái Ngọc luôn, trong kia kìa.

Tôi gật đầu, nhìn con Ngọc đang trong tư thế đứng trời trồng đi về phía nhà vệ sinh. Phía bên ngoài tiếng mẹ tôi và con Ngọc cất lên:

– Có chuyện gì thế con?

– Mẹ… ban nãy mẹ nói chuyện cổ phần công ty…

– À ừ, mẹ định chuyển cho con nhưng bên luật sư mãi không làm xong thủ tục. Hay mai mẹ sang tên tạm cho con chi nhánh Quảng Yên trước nhé.

– Vậy cũng được mẹ ạ.

Tôi ngồi trong nhà vệ sinh, phải ngăn mãi mới không phát ra tiếng cười. Một lúc sau mới đi ra ngoài. Con Ngọc nhìn tôi, ánh mắt vẫn dè chừng. Tôi ngồi xuống, mẹ tôi lại có điện thoại đi ra ngoài. Lúc này nó mới nhìn tôi nói tiếp:

– An. Mày đừng tưởng mẹ tao sẽ tin mày, mày đừng tưởng như vậy. Mẹ tao chắc chắn sẽ không tin mày đâu.

Tôi nhìn nó nhạt nhẽo đáp:

– Thế à?

Thái độ của tôi lúc nóng lúc lạnh, nó dường như không nắm bắt nổi. Tôi lại cười, nó nhìn tôi rít nhỏ:

– Mày cười cái gì? Mày tưởng mày sắp được toại nguyện sao? Mày cười cái gì hả?

– Ngọc!

Tôi gọi tên nó, cái tên tôi đã gọi suốt mười mấy năm làm bạn. Nó mở to đôi mắt, tôi lại mở điện thoại, mở đoạn ghi âm nó cùng bà Hằng nói chuyện bật lên. Thế nhưng nó chẳng nao núng túm lấy điện thoại của tôi ném xuống đất vỡ tan tành. Giây phút này quan trọng gì nữa, chồng có bồ thì đã sao? Có con riêng thì đã sao? Bạn bè biết nó không phải con bà Hà Liên thì đã sao? Dù cú sốc kia có quật nó ngã giờ nó cũng phải đứng dậy mà tóm vào cái phao cuối cùng đã. Chỉ cần qua đêm nay thôi, chỉ cần qua ngày mai thôi có được một chi nhánh ở Quảng Yên là đủ rồi. Tôi cười mỗi lúc một lớn, cười xong lại cầm ly rượu lên uống ực một hơi rồi nói:

– Ngọc. Mày biết vì sao hôm nay tao đến đây không? Không phải để nói sự thật với bà Hà Liên đâu mà để chúc mừng sinh nhật mày thôi.

– Mày nói gì cơ?

– Tao nói tao không đến đây để nói sự thật với bà Hà Liên đâu.

Con Ngọc nhìn tôi, vẫn chưa hiểu vì sao tôi nói như vậy lúng búng hỏi lại:

– Mày… mày nói thật chứ?

Tôi cầm chiếc bánh sinh nhật to đùng khẽ nói:

– Thật! Tao đến để chúc mừng sinh nhật mày mà, mấy món quà kia tao tặng mày chỉ là món quà nhỏ. Mở ra đi, đây mới là món quà sinh nhật lớn nhất tao dành cho mày.

Con Ngọc vẫn đứng trơ ra không tin nổi, tôi liền đi về phía nó, nhấc tay nó lên cầm vào vỏ hộp bánh rồi giục:

– Để tao giúp mày mở nhé. Bánh sinh nhật đắt đỏ nhất mà mẹ mày chuẩn bị cho đấy.

Chiếc vỏ hộp từ từ nhấc lên, con Ngọc vừa nhìn đột nhiên lảo đảo lùi lại. Trên chiếc bánh kem to đùng là mấy bức ảnh tôi và mẹ chụp cùng nhau, có bức ảnh mẹ ôm tôi, lại có bức ảnh tôi ôm mẹ, còn có cả bức ảnh mẹ vuốt mái tóc tôi, chỉ cần nhìn vào cũng thấy tình cảm mẹ con thật ngọt ngào. Con Ngọc nhìn mấy bức ảnh choáng váng rồi ngã khuỵ xuống đất. Chút hơi thở cuối cùng đã bị tôi triệt để rút sạch. Nó gần như không dám tin nổi, toàn bộ gân trên người giống như bị tôi cắt đứt. Tia hi vọng mỏng manh sót lại cuối cùng cũng chấm dứt. Nó không thể gắng gượng được nữa, nhát dao này đã thật sự khiến tro tàn bay đi, một hạt thôi cũng không còn.

Trăm ngàn lần nó cũng không ngờ được rằng mẹ tôi đã biết mọi chuyện. Trăm ngàn lần nó cũng không dám tin đây chỉ là một vở kịch của tôi. Nó đã cố gắng nín nhịn mọi cú sốc vừa đến, chẳng ngờ rằng giây phút này lại mới hiểu đây mới là cú sốc kinh hoàng nhất, đây mới là cơn ác mộng đáng sợ nhất. Giá như ngày hôm nay tôi mới đến đây, mới cho mẹ biết sự thật có lẽ nó quá nhẹ nhàng. Cảm giác cùng nó diễn một vở hài kịch trong chút hoảng loạn, sợ hãi mới là thứ cảm giác thi vị làm sao? Nó ngồi dưới đất chợt khóc tu tu, vừa khóc vừa nói:

– Tại sao? Tại sao?

Tại sao ư? Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi này ngoài bản thân nó. Bên ngoài lại có tiếng cạch cửa, mẹ tôi cũng bước vào. Chiếc bánh sinh nhật đã mở, con Ngọc ngước lên nhìn mẹ tôi rồi đột nhiên lao về chân mẹ ôm lấy giọng nghẹn ngào:

– Mẹ, sao mẹ lại là mẹ cái An? Sao mẹ lại là mẹ nó? Con mới là con mẹ cơ mà, con không biết chuyện gì cả, tại sao lại thế hả mẹ?

Đến ngay cả giây phút này nó còn diễn, thế nhưng còn chưa kịp diễn hết từ nơi nào đó, chiếc loa lại loẹt xoẹt. Tiếng con Ngọc và bà Hằng lại cất lên:

– Con đã nói với mẹ rồi vì sao mẹ không nghe? Sao mẹ lại để lộ ra chuyện đó? Mẹ yêu ai, cặp với ai con đều không cấm cản. Nhưng sao mẹ lại đi tiết lộ với hắn ta thân thế của con? Nếu như để mẹ Liên biết con không phải con gái ruột của bà ấy thì mẹ nói con với mẹ phải làm thế nào đây? Chuyện bí mật như vậy sao mẹ có thể tiết lộ ra được chứ? Mẹ điên thật rồi.

– Mẹ cũng không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Lúc ấy mẹ say nên cũng không nhớ mẹ đã nói gì nữa. Mà tên Phúc đó vốn chỉ là một tên phục vụ ở câu lạc bộ, mẹ không ngờ hắn ta lại phản mẹ như vậy.

– Không ngờ cái gì mà không ngờ chứ? Con không cần biết, bằng giá nào cũng không thể để lộ ra chuyện con không phải con ruột của bà Liên được. Nếu không thì mẹ con mình đừng hòng xơ múi được cái gì. Bà Liên đang chuẩn bị chuyển cổ phần công ty cho con. Thế nên giờ tốt nhất mẹ giải quyết nhanh gọn lẹ đi, lấy lại đoạn video ấy, bịt mồm con đàn bà kia lại.

Mẹ tôi nhìn nó, đôi mắt đầy thất vọng. Giá như… giá như nó không biết chuyện gì như lời nó nói, giá như nó chỉ là nạn nhân trong câu chuyện của mụ Hằng đã khác! Đáng tiếc lại không phải như vậy. Nuôi nó hai mươi mấy năm, dù không phải con ruột mẹ tôi cũng thương, chỉ là nó thật sự quá độc ác, chỉ là nó thật sự quá đểu giả, mẹ tôi có thể tha thứ cho nó tất cả mọi chuyện, dù nó là con của kẻ thù, chỉ riêng chuyện nó hại tôi thì vĩnh viễn không tha thứ nổi. Nó nhìn ánh mắt lạnh lùng của mẹ tôi, bất chợt buông thõng hai tay. Hết rồi! Hết thật rồi, mọi thứ đã thật sự chấm hết rồi. Nó không đứng nổi dậy, ngồi im như vậy, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt xinh đẹp.

Dường như nó đã không thể van xin nổi nữa, hơi sức yếu ớt cuối cùng chỉ có thể để khóc mà thôi. Nó khóc rất lâu cuối cùng mới đứng dậy loạng choạng đi ra khỏi nhà mẹ tôi. Khi nó ra khỏi nhà mẹ tôi cũng ngồi xuống ghế. Tôi biết mẹ không hả hê nổi bởi nói thế nào thì nói nó cũng một tay mẹ nuôi lớn. Thấy mẹ như vậy anh Nam liền ra hiệu cho tôi nói:

– An, để bà chủ nghỉ ngơi, tôi đưa cô về.

Nghe vậy tôi liền gật đầu theo anh Nam ra xe. Thế nhưng tôi và anh Nam chưa về mà đi thẳng ra phía Hà Tu. Trên xe anh Nam có nói với tôi để tránh con Ngọc chó cùng dứt giậu đã cho người theo sát bảo vệ mẹ tôi. Nghe vậy tôi cũng yên tâm phần nào, khi xe đến Hà Tu tôi nhìn vào trong. Trong ngôi nhà quen thuộc mụ Hằng đang ngồi ở phòng khách mái tóc rũ rượi khóc nấc lên. Tôi nhìn anh Nam ra hiệu cho anh Nam đánh xe vào trong. Trong nhà mụ ta đầy những trứng thối, cái Hà đã kịp cho tất cả hàng xóm được chiêm ngưỡng tội ác tàn nhẫn của mụ ta, đống trứng thối này là sản phẩm của hàng xóm mà nhà cô Thoa là nhiều nhất.

Tôi cùng anh Nam cầm túi xách đi vào. Mụ Hằng đang khóc, thấy tiếng bước chân đột nhiên ngửa cổ lên nhìn, vừa hay nhìn thấy tôi đang bước vào. Mụ ta dường như không tin nổi, chợt rú lên một tiếng rồi ngã ra đất. Mụ ta bàng hoàng như bị sét đánh. Tôi nhìn mụ ta bật cười:

– Mẹ! Sao mẹ thấy con lại như thấy giống ma thế?

Câu mẹ tôi gọi ra, mụ ta kinh hãi không tin nổi lắp bắp:

– An… sao… mày… sao?

– Sao tôi lại ở đây đúng không? Quên chưa nói với mẹ, tôi vừa từ nhà bà Hà Liên sang, vừa đón sinh nhật với con gái mẹ xong.

Mụ ta nghe xong chợt lao vào tôi túm lấy cổ gào lên:

– Mày nói gì cơ? Mày nói gì cơ? Mày nói cái gì hả?

Anh Nam thấy mụ ta như vậy liền lôi ra. Tôi nhếch môi cười nhạt:

– Chúc mừng sinh nhật con gái bà, tôi tặng hẳn mấy món quà cho cả mẹ con bà, bà chẳng cảm ơn cớ sao lại đánh tôi?

Mụ Hằng lúc này đã kịp tỉnh ra, đã kịp hiểu ra mọi chuyện. Mụ ta như phát điên, không còn lí trí giãy giụa gào lên:

– Mày… mày… mày đã làm những gì? Mày đã làm những gì hả?

Tôi cúi xuống, đưa tay bóp lên hàm mụ ta, nghiến răng đáp:

– Làm những gì ấy à? Mảnh đất này chia làm hai, vợ của tình nhân một mảnh, con trai bà Hoa một mảnh. Bà… mở mắt ra nhìn kĩ xem đây phải con trai bà Hoa không?

Mụ Hằng lúc này mới nhìn anh Nam, đột nhiên mụ ta á khẩu. Tôi lại nói:

– Con riêng của chồng con Ngọc, bồ nhí của anh ta vì sao hôm nay lại đến dự sinh nhật? Mấy đoạn video kia, mấy đoạn ghi âm kia… vì sao có bà biết không?

– Mày… mày… là mày đúng không?

– Phải! Là tôi. Chứ bà nghĩ chị My là ai mà doạ được bà, mụ Hoa là cái gì mà doạ nổi bà? Bà có biết, ai chống lưng cho tôi làm những việc này không?

Mụ Hằng càng nghe càng kinh hồn bạt vía. Tôi hất hàm nhìn anh Nam nói:

– Cho mụ ta xem ảnh đi.

Anh Nam gật đầu, mở ảnh ra, trong album rất nhiều ảnh tôi chụp cùng mẹ tôi. Ngày tháng năm đều rất rõ ràng. Mụ Hằng giây phút này cũng giống con Ngọc… hoàn toàn sụp đổ. Cái gì mà cổ phần công ty? Cái gì mà mảnh đất này có mất cũng chỉ là muỗi. Mụ ta đã không thể chịu nổi gào lên khóc. Mụ ta nào ngờ tôi và mẹ tôi đã nhận nhau từ lâu, mụ ta nào ngờ tất cả vở kịch này nhờ mẹ mới thêm hoàn hảo, mụ ta nào ngờ giấc mộng giàu sang của mụ ta đã bị đánh bay, mụ ta nào ngờ con gái của mụ chẳng những trắng tay còn phải ăn bao nhiêu cú sốc chẳng thể gượng dậy được.

Mụ ta chợt khóc rống lên, miệng há to không thể ngậm nổi bàng hoàng, tuyệt vọng. Mụ ta đã hoàn toàn trắng tay, không một chút tài sản gì. Hai tay mụ ta đập lên ngực gào lên:

– Mày đã làm gì? Mày đã làm cái gì?

Tôi nhìn mụ ta đáp lại:

– Làm gì sao? Tôi chỉ trả lại cho bà những gì bà làm với tôi mà thôi. Nhưng tôi vẫn còn thấy chưa thấm đâu.

Bà ta hai mắt long sòng sọc, cố giãy giụa khỏi tay anh Nam vừa khóc vừa gào thét:

– Sao mày dám làm thế? Sao dám làm thế với tao?

– Bà nên tự hỏi mình chứ sao lại hỏi tôi?

– Tao đã nuôi mày lớn, sao mày dám làm thế với tao? Mày có còn là con người không?

Tôi nhìn mụ ta, câu nói cuối cùng khiến nỗi căm hận của tôi chất ngùn ngụt liền túm lấy mồm mụ ta bóp chặt rít lên:

– Ngậm mồm. Bà nuôi tôi sao? Hai mươi mấy năm nay bà nuôi hay hành hạ tôi? Vốn dĩ năm ấy chỉ cần bà tha cho tôi, tôi sẽ không tìm mẹ tôi, tôi chấp nhận sống với thân phận con gái bà cả đời bởi ít ra bà cũng có công dưỡng dục. Nhưng khoảnh khắc bà bán tôi vào động mụ Hoa… tất cả đã chấm hết. Người mẹ nuôi tôi cũng chết rồi.

– Mày… mày…

– Nói cho bà biết thêm một chuyện, xe Camry, ngôi nhà ở Hồng Hà… mẹ tôi lấy lại đều là chủ ý của tôi.

Mụ Hằng nhìn tôi, đôi mắt đẫm nước như không thể thở được nữa. Hai tay chắp vào nhau run rẩy gào khóc. Tất cả quá kinh hoàng với mụ, nhưng đã là gì? Đã là gì với những gì tôi từng trải qua?

Mụ ta khóc rất thảm thiết.

Có lẽ đây cũng là giới hạn chịu đựng cuối cùng của mụ ta. Đột nhiên mụ ta đẩy anh Nam ra, lao vào tôi túm chặt lấy gào lên:

– Tao phải giết mày, tao phải giết mày.

Thế nhưng còn chưa làm gì được bên ngoài đã có những tiếng bước chân. Mấy đồng chí công an mặc nguyên bộ cảnh phục lao vào túm mụ ta ra. Một đồng chí công an cất giọng:

– Chúng tôi có lệnh bắt giữ bà Lâm Thu Hằng, mời bà đi theo chúng tôi về cơ quan công an để điều tra.

Mụ ta nghe xong gào lên:

– Các người bị điên à? Vì sao lại bắt tôi? Vì sao lại bắt tôi hả?

– Bà Trần Thanh Hoa chủ đường dây buôn người vượt biên trái phép đã khai nhận bà có liên quan đến đường dây này, mời bà đi theo chúng tôi.

Mụ Hằng lần này ngã vật ra đất, hai mắt nhắm nghiền. Đến chết mụ ta cũng vẫn ngỡ đây chỉ là cơn ác mộng, chỉ đáng tiếc cơn ác mộng này lại là sự thật.

Mười một giờ đêm! Ai cũng thật khéo léo sắp xếp để có lệnh bắt giữ vào giờ này.

Mụ Hằng không mở mắt nổi, không khóc lóc, không gào thét, suy sụp gục ngã để mặc mấy đồng chí công an lôi đi.

Thực ra ngay từ đầu, nếu báo công an mụ ta cũng sẽ bị vào tù. Chỉ là trước khi mụ ta vào tù tôi muốn mụ ta nếm đầy những dư vị đau thương đã. Con gái mất hết, đến ngay cả mảnh đất này, nếu mụ ta vào tù còn cho nó được thì giờ cũng mất sạch. Danh dự, thể diện, tài sản, cả sự tự do cũng không còn.

Mụ ta đã thật sự không còn gì nữa rồi!

***

Lời tác giả: thấy bảo giờ tương tác cao thì sẽ fan cứng, mọi người tương tác để được fan cứng nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện